Tác giả: Hữu MặcEdit: BilunNguyên soái Otis.
Giới tính nam.
Cha: Nguyên soái tiền nhiệm.
Tuy điểm xuất phát của Otis cao hơn rất nhiều so với những người khác, nhưng kỳ thực hắn còn cố gắng hơn đại đa số người.
Vào năm 18 tuổi thành niên, hắn liền đảm nhiệm chức vị nguyên soái, chỉ huy nhiều chiến dịch lớn bé, giúp loài người đoạt lại những lãnh địa bị sâu biến dị xâm chiếm.
Hắn dụng binh như thần, tất cả binh lính huấn luyện ra đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Hắn trầm ổn bình tĩnh, mặc dù đối mặt với tình huống đáng sợ thế nào, cũng không hề hoảng loạn.
Trên đây là tư liệu ở Bách khoa toàn tư trên mạng tinh tế.
Nhưng hôm nay, sự bình tĩnh của Otis lại bị một sinh vật thần bí nghe nói là gấu trúc phá hủy.
********
Otis mặt vô biểu tình, thậm chí còn có chút suy sụp.
Sâu biến dị hắn gặp qua nhiều tới mức đếm không xuể.
Nhưng điều duy nhất chưa từng thấy là hình ảnh sâu biến dị đều nhịp nôn mửa.
Nhìn qua cực kỳ chấn động.
Hắn không bao giờ ngờ được, một hồi trùng triều tràn ngập nguy cơ, cuối cùng lại được hóa giải nhẹ nhàng như vậy.
Có sâu biến dị không cam lòng, cố nhịn cảm giác buồn nôn đuổi theo.
Sinh vật nghe nói là gấu trúc kia trừng lớn đôi mắt, lại lần nữa liều mạng bán manh về phía sâu biến dị.
Vừa đáng yêu vừa mềm mại vừa dễ thương.
Thậm chí còn khiến Otis đột nhiên vẻ mặt sung huyết.
Khẩu thị tâm phi lại lần nữa cống hiến 520 điểm bán manh.
Lấy cái này để biểu đạt sự yêu thích với cục cưng nhỏ.
Nhưng mà.
Con sâu biến dị đang xông tới kia cứng đờ thân thể, chật vật điên cuồng nôn mửa.
Chờ nôn ra không bao lâu.
Gương mặt vốn dữ tợn của nó, giờ phút này chỉ còn lại uể oải.
Héo úa không chịu được.
Con gấu trúc kia giống như cảm thấy chưa đủ đã ghiền, nhịn không được nhìn sang con sâu biến dị khác, giống như còn muốn bán thêm cái manh.
Sâu biến dị: "!!!"
Sâu biến dị phản ứng lại lập tức chạy trối chết, mặt đất một trận cát bay đá chạy, rất nhanh liền không còn nhìn thấy tí bóng dáng nào.
Gấu trúc có chút tiếc nuối chép chép miệng.
Ánh mắt lại lần nữa rơi xuống sâu biến dị bị dây leo cuốn lấy, lộ ra nụ cười vô hại mà lại ngốc nghếch đáng yêu.
Một đám sâu biến dị không thể chạy trốn cứng đờ ba giây, cuối cùng lại nhẫn tâm bẻ gẫy chân sâu, khập khiễng chạy đi, giống như phía sau lưng có sinh vật cực kỳ khủng bố đuổi theo.
Trong nháy mắt, trùng triều dày đặc lại lần nữa rỗng tuếch.
Chỉ còn lại chân sâu lẻ loi hiu quạnh đầy trên mặt đất......
Otis: "......"
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Quý Vô Tu: "......"
Đám sâu này thật tàn nhẫn với bản thân.
Thế mà dám từ bỏ cả chân của mình.
Nếu không phải vì biết nhân loại cực kỳ yêu thích mình, y đều có thể bởi vì việc này hoài nghi nhân sinh, từ đây mất đi lòng tự tin.
Hệ thống nghẹn nghẹn, cuối cùng nói: [Thẩm.....thẩm mỹ của chúng nó, sao lại có vấn đề giống như đám thú biến dị như vậy?]
Quý Vô Tu ở trong lòng bất đắc dĩ nói: "Ai biết được, nhưng chỉ cần có nhân loại thích ta là đủ rồi."
Hệ thống lập tức không còn lời gì để nói.
Đoàn xe tiếp tục chạy về phía trước.
Mỗi người không ngừng quay ra sau nhìn xem, đầy mặt kinh hồn chưa định.
Không ai biết đám sâu biến dị đó vì sao không thể hiểu được dừng lại, thậm chí còn nôn mửa.
Bọn họ chỉ cho rằng, có lẽ là thủ đoạn mà Otis không muốn ai biết.
Có người hoan hô.
Mừng đến phát khóc.
Có người lập tức thở ra một hơi, ngồi ở trong xe run bần bật.
Không thể tin được, mình vừa rồi đã sống sót qua một đợt trùng triều.
Thiếu úy lái xe thu hết một màn này vào đáy mắt, mặt hắn đầy khiếp sợ, lắp bắp nói: "Nguyên soái......"
Hắn nhìn rõ ràng rành mạch, chính là sinh vật gọi là gấu trúc này đã ngăn cản đám sâu biến dị đó tới gần.
Nhưng......vì sao lại như vậy?
Đôi mắt Otis âm trầm, nói: "Chuyên tâm lái xe."
Thiếu úy biết mình đã hỏi điều không nên hỏi, liền không nhiều lời nữa, nhưng vẫn không nhịn được tò mò nhìn lén con thú biến dị kia.
Lúc này.
Otis xoa đầu cục cưng nhỏ, mặt đầy chua xót nói: "Vất vả ngươi."
Cẩn trọng bán manh như vậy.
Trong 10 giây nghĩ ra 10 động tác khác nhau nhất định rất không dễ dàng.
Quý Vô Tu giật giật khóe miệng.
Cứ cảm thấy từ trên mặt Otis nhìn ra cái cảm xúc gọi là ghen tị.
Y biết mà.
Mặc kệ Otis ở bên ngoài có đáng sợ thế nào, nhưng bản chất chính là một người thích ăn dấm.
Để trấn an Otis, cục cưng nhỏ nhẹ nhàng bước lại gần, chủ động lộ ra bụng nhỏ cho đối phương sờ.
Otis mặt vô biểu tình xoa bụng nhỏ xúc cảm mười phần, vẫn như cũ vô cùng bình tĩnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ đáng yêu mềm mại của cục cưng nhỏ, lại nhịn không được nhớ tới giọng nói khi nó mở miệng nói chuyện.
Vừa non nớt vừa nãi thanh nãi khí.
Giống như tùy thời tùy chỗ đều đang làm nũng.
Đáng yêu giống như bề ngoài của nó.
Trái tim Otis nhịn không được hóa thành một vũng nước.
Hận không thể ôm cục cưng nhỏ vào trong ngực xoa nắn một trận.
Nhưng mà.
Trước mặt người ngoài, hắn phải kiềm chế bản thân.
Otis nắm hờ nắm tay giả đứng đắn ho khan vài tiếng, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Còn bao xa nữa mới tới khu an toàn."
Tuy ngoài miệng nói chuyện, nhưng tay vẫn đang không ngừng xoa xoa bụng của cục cưng nhỏ.
Thật là thoải mái.
Otis lãnh khốc nghĩ như vậy.
Thiếu úy nghe ngóng bốn phía, lập tức đáp: "Nhìn trên bản đồ, thì nửa tiếng nữa là có thể tới khu an toàn.'
Nòi rồi hắn lại nhịn không được nói: "Nếu có thể cho người của khu an toàn tới tiếp ứng chúng ta, ta nghĩ tỉ lệ an toàn sẽ lớn hơn một chút."
Nhưng Otis lại nói: "Lực lượng ở khu an toàn phải ở lại bảo vệ người khu C, đại đa số người đều đang chiến đấu với trùng triều, rất khó phân ra một phân nhân lực để tiếp ứng chúng ta."
Thiếu úy nghĩ cũng thấy đúng, không khỏi thở dài nói: "Thật hi vọng có thể nhanh chóng giải quyết lần nguy cơ này."
Otis sao có thể không nghĩ như vậy.
Nhưng cho tới bây giờ, đều không có ai giải thích được ngọn nguồn của trùng động.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn trùng động lần lượt xuất hiện, tàn sát bừa bãi nhà cửa mà loài người vất vả xây dựng nên.
Sớm muộn gì có một ngày, hắn sẽ giết chết toàn bộ đám sâu này.
******
Quý Vô Tu mặt vô biểu tình, rất muốn nói cho Otis, ngài nghĩ gì thì cứ nghĩ, vì sao còn phải vẻ mặt ngưng trọng lãnh khốc xoa bụng mình?
Không cảm thấy như vậy quá phân liệt sao?
Nhưng Otis lại trầm mê trong xoa bụng khó có thể tự kiềm chế.
Thậm chí còn cảm thấy áp lực tâm lý đều giảm bớt không ít.
**********
Giờ phút này, nhân số trong khu an toàn đang không ngừng giảm bớt.
Bởi vì tất cả mọi người đang lâm vào cực độ khủng hoảng, bọn họ căn bản không phát hiện ra người ở bên cạnh mình lại biến mất một cách quỷ dị.
Còn quân đội, tuy ở trong khu an toàn có gắn thiết bị theo dõi, nhưng vẫn có mội vài góc chết không được chiếu tới.
Đại đa số quân đội đang chiến đấu với cuồn cuộn không ngừng trùng triều, căn bản không rảnh bận tâm việc trong khu an toàn, điều này cũng khiến cho sâu biến dị cấp 5 tận dụng thời cơ.
Không ai biết con sâu biến dị cấp 5 này rốt cục ở đâu.
Lại ngụy trang thành người nào đó trà trộn vào bên trong.
Quân đội có nghĩ tới việc muốn tìm ra nó, rồi lại sợ khiến mọi người sợ hãi.
Sâu biến dị cấp 5 đã đủ khiến loài người sợ hãi rồi.
Bọn họ tuyệt đối không thể cho phép những con người đang trên bờ tuyệt vọng này lại chịu thêm đả kích nữa.
Bọn họ phải đợi.
Chờ Otis mang con thú biến dị kia tới đây.
*********
Trong một góc khuất.
Có tiếng động như là tiếng nhai vang lên.
Kẽo kẹt......
Kẽo kẹt......
Tiếng nhai nuốt cực kỳ nhỏ.
Trong khu an toàn ồn ào căn bản không đáng để nhắc tới.
Một người đàn ông cả người lôi thôi bị mót tiểu mà tỉnh ngủ, hắn lảo đảo lắc lư bò dậy, vẻ mặt chết lặng đi tới một góc, chuẩn bị cởi quần....
Đột nhiên, bóng dáng vặn vẹo giống như quái vật dần tới gần.
Người đàn ông giống như nhận ra điều gì, bẳn năng muốn hô to lên.
Nhưng một đôi tay hư thối nhanh chóng che lại miệng hắn, kéo hắn vào trong góc sâu hơn.
Lại một trận tiếng kẽo kẹt vang lên.
Tiếng động dần biến mất.
Tiếng động như khoác một tầng da vang lên.
Một người đàn ông đi ra từ trong góc, cả người lôi thôi, vẻ mặt cứng đờ.
Bất ngờ lại chính là người đàn ông đi vệ sinh vừa rồi.
Trong một góc khuất chỉ còn lại mấy vụn thịt nát không đáng kể rơi rụng các nơi.
********
Vô số máy bay chiến đấu vẫn cuồn cuộn không ngừng xông lên, bọn họ liều mạng tấn công con sâu biến dị cấp 6 kia.
Có nhân viên nghiên cứu cho rằng, con sâu biến dị này chắc chắn không thể bất tử.
Nó cần dựa vào năng lượng của chính mình để chữa trị vết thương, nếu có thể dần dần tiêu hao năng lượng của nó, liền có thể phá hủy năng lực tái sinh của nó.
Đến lúc đó muốn giết chết nó, sẽ dễ dàng hơn một chút.
Không ai biết phỏng đoán này có đúng không.
Nhưng bọn họ cũng chỉ có thể làm như vậy.
Mặc dù sẽ tiêu hao vô số năng lượng, nhưng cũng không tiếc.
Quân đội Otis vẫn tiếp tục đi tới khu an toàn.
Cho dù trên đường đi luôn gặp phải sâu biến dị lớn lớn bé bé, nhưng đều bị quân đội và dị năng giả tiêu diệt hết.
Có người chết, để lại chỗ trống trên xe.
Mà người ở sau đoàn xe lập tức lên ngồi lấp vào.
Rất nhanh, phía trước dần dần xuất hiện bóng râm khổng lồ, kiến trúc cao lớn thoạt nhìn vững trãi kiên cố.
Mọi người giống như bị tiêm thuốc kích thích.
"Tới khu an toàn rồi ——" có người không nhịn được mừng như điên hét lên.
Nhưng người xung quanh không những không vui mừng như điên, ngược lại tức giận trợn mắt.
"Nói nhỏ chút, đừng dẫn trùng triều tới."
Lúc này người nọ mới như tỉnh mộng, mặt đầy sợ hãi nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có tung tích của sâu biến dị mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Còn may còn may.
Nếu không cẩn thận dẫn sâu biến dị tới thì phiền toái.
Đoàn xe tiếp tục đi về phía trước.
Rất nhanh, bọn họ cũng nhìn thấy trùng triều vây quanh khu an toàn, rậm rạp cơ hồ không nhìn thấy khe hở mặt đất.
Từng con sâu biến dị liên tiếp liều mạng chen lấn về phía trước, không ngừng phá hủy lồng phòng hộ.
Cho dù cách từ xa, vẫn có thể nghe thấy tiếng gào rống rõ ràng truyền tới.
Sắc mặt mọi người trắng bệch.
Bị một màn này dọa cho không biết làm sao.
"Phải làm sao bây giờ, nhiều trùng triều như vậy, chúng ta đi vào bằng cách nào?"
Chỉ sợ chưa tới gần, đã bị đám trùng triều đó bao phủ.
Ánh mắt mọi người tập trung lên người Otis, giống như đặt hi vọng cuối cùng lên người đàn ông nhiều lần sáng tạo kỳ tích này.
Quý Vô Tu lo lắng nhìn khu an toàn.
Cứ cảm thấy ở khu an toàn cuối cùng này chỉ sợ cũng không chống cự được bao lâu.
Những người này căn bản không nên tâm tâm niệm niệm tới khu an toàn.
Còn không bằng tìm một chỗ trốn đi thì tốt hơn.
Sắc mặt Otis bình tĩnh, nhìn không ra thần sắc.
Thiếu úy tới gần Otis, nhỏ giọng nói: "Nguyên soái, chúng ta làm sao bây giờ?"
Otis không chút để ý nhìn khu an toàn, mày dần dần nhíu chặt.
Hắn nói: "Chưa tới nửa tiếng, số lượng trùng triều đã nhiều gấp 5 lần so với những lần trước."
Mọi người không khỏi tới gần, muốn nghe rõ Otis nói.
Giọng nói lạnh lùng lại vang lên, mang theo cảm xúc chắc chắn: "Các ngươi tốt nhất nên tìm một chỗ trốn đi, đừng nghĩ tới việc tiến vào khu an toàn nữa."
Mặc dù những người này có thể tiến vào khu an toàn cũng vô dụng.
Bởi vì chỉ sợ khu an toàn cũng không kiên trì được bao lâu nữa.
Nghe xong Otis nói.
Những người này phản ứng mãnh liệt.
Bọn họ liều mạng để tới nơi này, còn không phải vì muốn tiến vào khu an toàn tìm kiếm bảo hộ sao?
Hiện tại lại bảo bọn họ đi tìm chỗ trốn đi.
Rất nhiều người bắt đầu oán trách.
Otis lạnh lùng nhìn chăm chú vào những người này, không nói một lời.
Tiếng ồn ào đột nhiên im bặt.
Mọi người cúi đầu, ánh mắt trốn tránh.
Otis lập tức liên hệ người phụ trách khu C, thông báo cho đối phương mình đã tới nơi này.
Người phụ trách khu C ngẩn người, cuống quýt nhảy xuống ghế, nhanh chóng điều người điều khiển máy bay chiến đấu: "Bằng bất cứ giá nào, cũng phải bảo vệ Otis tiến vào, hiểu chưa?"
Phi công lập tức nói: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ."
Người phụ trách khu C lại mau chóng nói việc này cho Otis, cuối cùng lại nói vài việc ở khu C.
Cuối cùng Otis lại nói: "Ngoài ta ra, còn có hơn một nghìn người sống sót ở chỗ này."
Người phụ trách khu C lập tức sửng sốt.
Nói thực, hắn thật sự không muốn cho những người này tiến vào.
Bởi vì mục tiêu quá nhiều.
Rất dễ bị tấn công tập thể.
Hơn nữa có thể khẩn cấp điều ra mấy chiếc máy bay chiến đấu đã cực kỳ không dễ dàng rồi.
"Nguyên soái......chỗ chúng ta căn bản không có đủ máy bay chiến đấu, nếu điều một bộ phận máy bay chiến đấu, sức chiến đấu sẽ giảm xuống, sâu biến dị sẽ nhân cơ hội này công phá khu an toàn, chỉ sợ người ở nơi này sẽ chết hết."
So với mấy trăm nghìn người ở trong khu an toàn, một nghìn người kia lại có vẻ nhỏ bé không đáng kể.
Otis trầm mặt: "Tận lực phái nhiều mấy máy bay chiến đấu đi."
Người phụ trách lên tiếng đáp ứng, lúc này mới vội vàng ngắt liên lạc.
Không bao lâu.
Nơi xa dần dần xuất hiện mười mấy chiếc máy bay chiến đấu.
Người xung quanh lập tức trở nên kích động.
Những máy bay chiến đấu này nhất định là tới đón bọn họ.
Rất nhanh, trong tầm mắt kích động điên cuồng của mọi người, mười mấy máy bay chiến đấu và chiến hạm chậm rãi hạ cánh.
Một đám người ùa lên muốn chen vào.
Nhưng những người còn lại sao có thể cam tâm tình nguyện tránh ra, cũng điên cuồng chen chúc đi vào.
Mắt thấy sắp bùng nổ một hồi tranh chấp.
Một cỗ uy áp đáng sợ tỏa ra.
Mọi người vốn đang tranh đoạt vị trí lập tức cứng đờ thân thể, sắc mặt sợ hãi.
Lúc này Otis mới thu hồi uy áp, nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt lạnh lùng.
Mọi người cúi đầu, lo sợ bất an.
Rất nhanh, dưới sự an bài của Otis, mọi người an tĩnh tiến vào trong chiến hạm, mỗi người co rúm lại thân thể, nỗ lực chừa ra chỗ trống thật lớn để một người có thể chen vào.
Cuối cùng, tất cả mọi người thuận lợi lên chiến hạm.
Chiến hạm rất nhanh liền khởi động, bay về phía khu an toàn.
Mà máy bay chiến đấu xung quanh thì bảo vệ chiếc chiến hạm này, cuối cùng hữu kinh vô hiểm đến khu an toàn, thuận lợi hạ cánh.
Mọi người từ bên trong chui ra, vừa khóc vừa cười.
Thật tốt quá.
Cuối cùng an toàn.
Bọn họ không cần lo lắng ngày mai ăn ăn không ngon ngủ không yên nữa rồi.
Người phụ trách khu C nhanh chóng chạy tới, không để ý tới những người đó, lau mồ hôi mau chóng mời nguyên soái vào phòng chỉ huy.
Còn Quý Vô Tu thì đi theo sau......
Trong phòng chỉ huy, ánh mắt của người phụ trách khu C liên túc nhìn con thú biến dị kia.
Tuy tình hình lúc này cực kỳ nguy cấp, nhưng vẫn không nhịn được cảm thấy khiếp sợ về bề ngoài của con thú biến dị này.
Mà lúc này.
Trong đầu Quý Vô Tu lại lần nữa vang lên giọng nói của hệ thống.
Otis gõ gõ mặt bàn, trầm ngâm nói: "Gần đây khu an toàn có chỗ nào không thích hợp không?"
Người phụ trách khu C nói: "Không có, ta vẫn luôn phái người nhìn màn hình theo dõi, tất cả mọi nơi đều rất bình thường."
Sau khi nghe xong, mày Otis càng nhăn chặt hơn: "Có phái người kiểm tra theo dõi góc chết không?"
Người phụ trách khu C sửng sốt, nói: "Đại bộ phận binh lính đều bị phái ra tấn công trùng triều, chỉ còn lại chưa tới mấy trăm binh lính duy trì trật tự, căn bản không có người thừa để kiểm tra góc chết."
Sắc mặt Otis biến đổi, nhanh chóng vỗ bàn đứng lên, ánh mắt âm trầm nói: "Nhanh chóng phái người đi làm."
Người phụ trách khu c không nhịn được run run, mặt đầy sợ hãi nói: "Ta đi ngay đây......"
Otis tức giận chưa tiêu, không ngừng đi qua đi lại.
Đáng chết.
Hắn rất chắc chắn trong khu an toàn nhất định đã xảy ra chuyện.
Người phụ trách khu C kia lại không sớm đem chuyện này báo cáo cho hắn.
Không lâu sau, người phụ trách khu C đầu đầy mồ hôi chạy về, vẻ mặt mang theo sợ hãi: "Nguyên soái......ngài nói rất đúng, những góc chết đó có không ít thịt nát vụn, trải qua kiểm tra đo lường là thịt người, ta vừa mới thông qua quang não tiến hành đối chiếu DNA, phát hiện bọn họ......đều biến mất."
Otis không hề bất ngờ, nhưng sắc mặt càng thêm âm trầm.
Người phụ trách khu C nơm nớp lo sợ.
Hiển nhiên biết đây là hậu quả do hắn thất trách tạo nên.
Quý Vô Tu căn bản không để ý tới hai người này, chỉ nhìn quanh bốn phía, mặt đầy ngưng trọng.
Kỳ quái.
Cỗ hơi thở kia vẫn luôn lúc ẩn lúc hiện.
Hại y thiếu chút nữa nghĩ mình xuất hiện ảo giác.
Otis liếc nhìn cục cưng nhỏ, tâm niệm vừa động, hắn nói với người phụ trách khu C: "Ngươi trước đi ra ngoài chỉ huy chiến cuộc."
Người phụ trách khu C không dám tiếp tục nấn ná thêm nữa, vội vàng gật đầu vội vàng rời đi.
Trong phòng chỉ huy lớn như vậy, không có một bóng người.
Otis ngồi trên sô pha mềm mại, vẫy vẫy tay: "Lại đây ngồi?"
Quý Vô Tu liếc nhìn Otis, vẫn không phản ứng, mặt đầy ngưng trọng cảm nhẫn tung tích cỗ hơi thở.
Otis: "......"
Một giây đi qua.
Hai giây cũng đi qua.
Ba giây đi qua.
Otis quyết đoán đen mặt đi tới, không hề e ngại vấn đề hình tượng, ngồi xổm xuống cạnh cục cưng nhỏ hỏi: "Sao vậy? Cảm nhận được thứ gì?"
Cục cưng nhỏ gật đầu, dùng giọng sữa nghiêm túc nói: "Nơi này có hơi thở sâu biến dị cấp 5, nhưng vẫn luôn bị đứt quãng, rất khó tìm ra được."
Nói rồi mặt cục cưng nhỏ đầy mờ mịt.
Hiển nhiên không nghĩ ra là vì sao.
Otis thì cười cười, xoa đầu cục cưng nhỏ, nói: "Ta đoán là bởi vì nó lại thay đổi da người, che giấu đi hơi thở."
"A" Cục cưng nhỏ quay đầu, lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên: "Sao mà ngươi biết được?"
Áo Đế Tư trầm mặc vài giây, dùng ngón trỏ chọc chọc đầu cục cưng nhỏ: "Động não nhiều một chút, có lợi cho ngươi.'
Quý Vô Tu: "......"
Đây là biến tướng nói mình ngu sao?
Quý Vô Tu lập tức tức giận lườm hắn, Otis lại nhàn nhạt nói: "Đây cũng là nguyên nhân vì sao lại phát hiện DNA của một số người."
Quý Vô Tu lập tức bất chấp tức giận, vội vàng truy vấn: "Rồi sao nữa?"
Otis cười cười, giống như rất thích cảm giác cục cưng nhỏ xoay quanh mình hỏi vì sao gì đó.
Trái tim hắn sẽ luôn không nhịn được hóa thành một vũng nước.
Dưới ánh mắt thúc giục của cục cưng nhỏ, lúc này Otis mới giải thích: "Nếu ta đoán không lầm, con sâu biến dị kia cần phải khoác da người để trà trộn vào đám đông, nhưng nó không thể giữ lớp da người qua mấy ngày vẫn mới như cũ, cho nên phải không ngừng thay đổi da người để bảo đảm bản thân không bị phát hiện, mà hiện tại, nó vừa mới thay da người mới."
Quý Vô Tu: "......"
Thông qua mấy câu người phụ trách khu C vừa nói, Oits liền đại khái đoán ra nguyên nhân.
Quý Vô Tu vẻ mặt hoảng hốt.
Cuối cùng nhận ra chỉ số thông minh của mình và lão đại, rốt cục hơn kém nhau bao nhiêu con sói bạc.
Hoàn toàn không thể so sánh.
Otis đứng lên, xoa đầu cục cưng nhỏ, nói: "Đi thôi, đi tìm con sâu biến dị cấp năm kia."
Sau đó......
Giết chết.
Otis nheo mắt, một tia sát ý lộ ra.
Quý Vô Tu chậm rãi gật đầu.
*****
Từ rất lâu trước kia, Triệu Hổ đã rất sùng bái Otis.
Tận đến về sau.
Hắn lại ghen tị với Otis.
Bởi vì hắn có thể tiếp xúc gần gũi với con thú biến dị mềm mại dễ thương đáng yêu như vậy.
Còn hắn chỉ có thể ở trên mạng liếm màn hình.
Ngày đêm trằn trọc.
Mà hôm nay, khu an toàn truyền ra một tin tức rất không đáng tin.
Đó chính là Otis đã tới.
Còn mang theo một con thú biến dị.
"Là con thú biến dị có vẻ ngoài đặc biệt đáng yêu trên video kia sao?"
"Không sai, chính là nó."
"Nghe nói nó lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp chúng ta giết chết sâu biến dị."
Triệu Hổ nghe những người này nói chuyện, nhịn không được trở nên kích động.
Cuối cùng hắn cũng được nhìn thấy con thú biến dị ở gần kia sao?
Đáng yêu như vậy.
Mềm mại dễ thương như vậy.
Còn ân cần lương thiện như vậy.
Thật là hận không thể ôm nó vào trong lòng xoa nắn một trận.
Chỉ nghĩ tới đã cảm thấy thực hạnh phúc.
Cuối cùng Triệu Hổ không chờ được, mặt đầy nhộn nhạo chạy tới, xuyên qua đám người chen chúc, rốt cục chen lên hàng phía trước.....
Sau đó.
Hắn liền nhìn thấy bé đáng yêu thực mềm mại thực dễ thương, ân cần lương thiện trong lòng mình chậm rãi đi tới, chậm rãi lại vụng về.
Khiến hắn nhịn không được ôm hai má, trong lòng kêu gào.
A a a a a a quá đáng yêu!
Thật muốn đẩy ngã!
Sau đó con thú biến dị kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn mình.
Vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu.
Triệu Hổ che lại ngực, mặt đầy kích động đến mức sắp ngất xỉu.
Trời ạ.
Nó nhìn mình như vậy lại càng đáng yêu.
Nhưng mà đúng lúc này.
Con thú biến dị vô hại kia lại đột nhiên xông tới, đẩy ngã một người đàn ông trong đó, dùng móng vuốt cứng rắn xé gã thành hai nửa.....
Mọi người ngây người.
Căn bản không kịp phản ứng.
Khi có người nhịn không được muốn hét lên, liền nghe thấy con thú biến dị kia hung manh rít gào, tiếng hét của người nọ lập tức nuốt trở lại trong bụng.
Mà lúc này, mọi người mới chú ý tới, người đàn ông bị xé nát không những không chết, ngược lại vặn vẹo tay chân bò dậy, phát ra tiếng kêu khè khè.
Trong da người bị xé rách, tràn đầy dịch nhầy lưu động.
Giờ phút này mọi người làm sao còn không rõ chuyện gì xảy ra.
Thì ra.
Con sâu biến dị cấp 5 kia đã ngụy trang thành con người, cũng ẩn nấp bên cạnh bọn họ.
Rất nhiều người nhịn không được hoảng loạn la hét.
Quái vật hình người gào thét trong cơn thịnh nộ.
Nó nhanh chóng tấn công về phía con thú biến dị kia, lại bị con thú biến dị nhìn như vô hại ấn trên mặt đất không ngừng chà đạp, sau đó điên cuồng tay không xé xác sâu biến dị, đánh nó đến không còn sức phản kháng.
Cuối cùng cứng rắn lôi dịch nhầy từ lớp da người ra ấn trên mặt đất, tiếp tục điên cuồng xé rách, nhẹ nhàng giống như nhào nặn cục bột.
Tiếng thét chói tai ầm ĩ đột nhiên im bặt.
Mọi người: "......"
Triệu Hổ mặt đầy hoảng sợ: "!!!!"
Nó không giống như những gì đã nói a!!