Giới thiệu cho mọi người một bài hát mang đậm chất tổng tài, bùm bùm ok, vừa nghe vừa đọc. ^^
Chương 17: Nhân quả báo ứng, "Mười tám mạng người, hẳn là tích góp từ rất lâu...
Edit: Hanna
Mọi người lại nhìn về phía Tân Thành, chỉ thấy khuôn mặt ông ta giờ đã không phải tái xanh bình thường nữa mà là tái nhợt đi luôn, nom không khác gì khuôn mặt của một người chết, hơn nữa trong mắt tràn đầy tơ máu, tóc tai đều trở nên bạc phơ, chỉ trong phút chốc như thể đã già đi mười tuổi.
Đây không phải hệ quả của việc tức giận có thể tạo ra.
Mấy ông chủ lớn bước chân lặng lẽ như mèo đồng loạt lùi về phía sau, trong lòng thầm mắng lão thất phu kia chuẩn bị làm trò gì vậy, không phải chuẩn bị nhào lên cắn người chứ?
Mà hiện giờ lục phủ ngũ tạng của Tân Thành đau sắp muốn nổ, một câu cũng không thốt ra được, thở dốc thôi cũng thấy quá sức, song vẫn chỉ một lòng muốn lôi kéo tay vị Du tiên sinh kia không tha. Trong lòng ông ta hiểu rõ, đắc tội những người khác cũng không quan trọng, song con cá lớn từ kinh thành tới này vạn vạn không thể đắc tội được... Tuy rằng nhìn vào tình huống trước mắt mà nói, ông ta chẳng khác gì đã gây chuyện với vị kia rồi.
Thượng Thanh nhìn bộ dạng hiện tại của ông ta, nói rằng, "Tà thuật phản phệ, gia chủ Tân gia à, chỉ sợ quẻ tượng chết không được tử tế của ông từ thời khắc này đã bắt đầu ứng nghiệm rồi!"
Tất cả mọi người trong đại sảnh đều hiểu ý trong lời nói đó là gì. Nói bùa nguyền rủa là do gian tế đặt vào không phải không có khả năng, song nếu có chuyện phản phệ thì không đời nào phản phệ đến người vô tội được! Lúc này chân tướng đã sáng tỏ, Tân Thành chính là người được lợi khi dùng tà thuật này, chính lão ta là người hấp thụ hết vận khí của bọn họ để làm giàu.
Mọi người nhìn về phía Tân Thành, ánh mắt không mấy thiện cảm. Sắc mặt mấy ông chủ lớn đều trầm xuống, hừ lạnh một tiếng quay gót rời đi, trước khi đi còn không quên cúi đầu chào Thượng Thanh nói một câu cám ơn.
Còn vị Du tiên sinh mà Tân Thành coi trọng nhất kia dần dần kéo ống tay áo của mình ra khỏi tay lão ta, ánh mắt thất vọng nhìn lão, nói rằng, "Gia chủ Tân gia à, thực sự là mở mang tầm mắt đấy, ha ha."
Tân Thành đột nhiên rùng mình một cái, hơi thở mỏng manh, "Không..."
Đám nhân sĩ nhà giàu nhất trong thành phố Thanh Vân nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ để lại một đống hỗn độn trong đại sảnh. Mỗi người bước chân ra khỏi cánh cửa này đều hiểu: nhà họ Tân xong đời rồi. Hay có thể nói, rất nhanh thôi, thành phố Thanh Vân sẽ không còn nhà họ Tân nữa.
Thượng Thanh không để ý ánh mắt của những người này, y thu thập lại những con ngươi đó, gọi điện cho Du Minh Trì thông báo một chút, xoay người lại, thế mà phát hiện vị Du tiên sinh kia đang nhìn y.
Du Minh Trì, Du tiên sinh... Thượng Thanh chẳng hề bối rối, "Có việc gì sao?"
Du tiên sinh cười cười, "Bạn nhỏ à, vừa nãy cậu gọi điện thoại cho Minh Trì sao? Tôi là anh họ của nó."
Thượng Thanh gật gật đầu, vẫn hỏi lại, "Thế có chuyện gì không?"
Du tiên sinh cũng không thèm để ý, "Lúc trước nghe giới thiệu, cậu họ Chu? Là đứa nhỏ mới trở về Chu gia sao?"
Thượng Thanh trong lòng thầm nghĩ, đây đúng là cách nói con ngoài giá thú thân thiện nhất đấy, rồi vẫn gật đầu như cũ.
Vẻ mặt Du tiên sinh có hơi chút quái lạ, "Vậy cậu có biết Phó..." Ông ta tựa hồ nhớ ra cái gì đó lập tức ngậm miệng lại, "Thôi, có rảnh đến kinh đô chơi, tôi đãi." Nói rồi móc ra một tấm danh thiếp đưa cho y.
Thượng Thanh nhận lấy danh thiếp mà có chút không hiểu ra sao, vị Du tiên sinh nở nụ cười thân thiện rồi quay người rời đi.
Phó... Phó Liễm Tri? Y chỉ có biết một người họ Phó này thôi.
Đang suy nghĩ, phía sau lưng bị người vỗ một cái, vừa quay đầu thì thấy Du Tử Minh mang vẻ mặt kính nể nhìn y. Thượng Thanh nhìn trời, trong lòng thầm nghĩ hôm nay làm cái gì mà đụng phải người họ Du suốt vậy: "Cậu làm cái gì đó?"
Du Tử Minh nói: "Hôm nay tui với bố tới tham gia tiệc rượu mà, cậu vừa vào cửa tui đã thấy cậu rồi. Vốn định ra chào hỏi cậu một tiếng, ai ngờ cậu xông thẳng đến chỗ gia chủ nhà họ Tân, tui cũng đâu có làm gì được nữa."
Cậu ta khoác vai Thượng Thanh, "Tui nói chứ cậu đã ít tham gia mấy cái tiệc rượu này rồi, vừa mới tới là đâm thúng đụng nia dữ dội quá nha... Vừa nãy bố tui nói với tui muốn cảm ơn cậu, tui liền bảo ổng trả cho cậu ít tiền. Hì hì, thấy anh em cậu nghĩa khí không?"
Thượng Thanh hất cánh tay của cậu ta xuống, đi ra ngoài, "Lắm miệng, phiền quá."
"Chờ tui với!" Du Tử Minh chạy đuổi theo, "Cậu đi đâu thế? Có muốn mời anh đây đến nhà làm khách không? Tài xế nhà cậu đã tới chưa? Bố tui rời đi sớm rồi, bỏ lại tui ở đây một mình..."
Cả đường cậu ta đuổi theo Thượng Thanh, vừa trèo lên xe liền nghe Thượng Thanh nói rằng, "Trong vòng năm kilomet xung quanh đây có cái đạo quan hay tương tự như vậy không?"
Tài xế gật đầu nói: "Có thưa tiểu thiếu gia, tầm bốn kilomet về phía tây có một cái Phục Hổ quan."
Thượng Thanh gật đầu, "Tới đó đi."
Du Tử Minh hiếu kỳ, "Đến đó làm gì, tui chưa từng nghe nói tới cái đạo quan này, khẳng định không có chút tiếng tăm nào. Nếu cậu muốn tới đạo quan thì tôi dẫn cậu đi Vân Hoa quan, đó là đạo quan nổi tiếng nhất thành phố Thanh Vân đấy."
Thượng Thanh: "Không phải đi bái thần, mà là đi phá quán."
Du Tử Minh sửng sốt một chút, hưng phấn nói: "Phá quán? Cái này tui làm được đó! Có cần gọi người đến không? Tui gọi điện thoại kêu họ tới."
Thượng Thanh dí cậu ta xuống ghế ngồi, "Dám gọi người tới, tôi phái một cô ma nữ tối nay ngồi ở đầu giường cậu chải tóc!"
Du Tử Minh tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, run cầm cập, ngồi đàng hoàng trở lại.
Trên đường có hơi kẹt xe, Thượng Thanh liền lôi cái tên ngồi im thin thít trên ghế kia ra, hỏi: "Cậu có biết người nhà họ Phó không?"
"Họ Phó? Ý cậu nói là Phó gia á hả?" Du Tử Minh hỏi lại, "Gia đình họ Phó đều sống ở kinh đô, nơi này của chúng ta hiếm khi nghe nhắc tới họ, nhưng họ là hào môn đệ nhất ở kinh đô á."
Thượng Thanh: "Vậy cậu từng nghe qua cái tên Phó Liễm Tri chưa?"
Du Tử Minh lắc đầu, "Chưa từng nghe qua. Gia chủ nhà họ Phó hiện tại tên là Phó Bác Nhân, mấy người phía sau cũng dùng tên lót là chữ Bác." Cậu ta ngẩng đầu suy nghĩ một chút, "Tên lót là chữ Liễm ở Phó gia hẳn là rất già rồi, bối phận cũng rất cao nữa."
Thượng Thanh gật gật đầu, bỗng nhiên thay đổi đề tài, "Hào môn đệ nhất kinh đô là Phó gia, vậy hào môn đệ nhị là ai vậy?"
Du Tử Minh chợt thấy lúng túng, "Ôi dào, mọi người ai cũng sẽ chỉ nhớ rõ người đứng thứ nhất, ai nhớ tới kẻ đứng thứ hai chứ! Tất cả mọi người đều biết đỉnh núi cao nhất thế giới là Everest, ai mà nhớ được cao thứ hai là núi nào!"
Thượng Thanh nhìn cậu ta, đột nhiên quay đầu hỏi tài xế, "Chú Lý à, chú có biết không?"
Thượng Thanh nhịn cười, "Thưa tiểu thiếu gia, hào môn đệ nhị trong kinh đô là Du gia ạ."
"Ồ ~" Thượng Thanh bày ra bộ dáng chợt hiểu ra, "Là ~ Du ~ gia ~ à ~" phihan.wordpress
Khuôn mặt Du Tử Minh đỏ chót muốn bịt miệng y lại, "Cậu nhỏ giọng thôi. Du gia đó không có quan hệ gì với tui. Tui chỉ là chi thứ Du gia thôi. Chi thứ đó, hiểu không?"
Thượng Thanh nhún nhún vai, tên ngốc đần này có gia thế khó lường mà làm như xấu hổ không thể khoe ra vậy.
Xe dừng lại trước cửa Phục Hổ quan. Đạo quán nhỏ này nhìn trông hết sức bình thường, giống một điểm danh lam thắng cảnh tùy tiện xây dựng lên để lừa gạt du khách, vừa không có điển cố lịch sử gì, cũng không có tính thẩm mỹ đáng đánh giá, bên trong chắc có mời mấy đạo sĩ song không biết có giấy chứng nhận đạo sĩ không nữa.
Tất nhiên, đạo quan trước mắt này xem ra cũng không có du khách.
Thượng Thanh xuống xe, nhìn qua rồi cười lạnh một tiếng, đá một phát lên cửa lớn.
Rầm loảng xoảng một tiếng, cửa gỗ lớn bị đá văng đi.
Du Tử Minh đi theo phía sau nuốt nước miếng một cái: Ôi chao, đây đúng là đến quán đập phá rồi!
Chẳng bao lâu, hai người bên trong nghe thấy động tĩnh liền ra ngoài, nom tuổi tác có vẻ không nhỏ, mặc áo đạo sĩ, chỉ là tướng mạo xấu xí không giống người tốt cho lắm.
Hai người mắt tinh nhìn thấy cửa lớn bị đạp xuống, một người trong đó giận dữ thét lên: "Các người là ai? Có biết cửa đạo môn chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền không hả?! Hôm nay không bồi thường lại thì đừng hòng rời đi!"
Thượng Thanh cười nhạo, ở trước mặt họ đạp thêm cái nữa, "Bùa hút vận chiêu sát và bùa hút vận tụ linh là ai làm, kêu hắn ra đây."
Nghe thấy câu này, sắc mặt hai người liền biến đổi, "Cậu đang nói cái gì vậy, chứng tôi không biết. Không muốn chết thì cút đi, đạo quan chúng tôi không tiếp đãi du khách."
Tuy bọn họ ngoài miệng nói vậy song tay lại lén lút móc vào trong túi, nhân lúc người ta không chú ý ném hai tấm bùa ra, bay thẳng tới trước mặt Thượng Thanh.
Thượng Thanh xuyên qua đã được một khoảng thời gian, trong thời gian đó toàn đi quăng bùa vào mặt người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta quăng bùa lên, cảm giác khá là lạ lẫm.
Chỉ là không biết tấm bùa kia dính bao nhiêu máu, dơ thúi khó ngửi, y không nhịn được đánh lại bằng hai tấm bùa khác.
Hai tên đạo sĩ xi cà que không phải đối thủ của Thượng Thanh, chẳng những bùa chú của bản thân bị phá, mà hai tấm bùa còn bay vút tới đâm thẳng vào ngực bọn họ, khiến bọn họ phải thối lui vài bước, ngã dập mông xuống đất, cảm thấy máu toàn thân như sôi trào, cả người đau đớn.
Bọn họ đau đến nước mắt giàn giụa, hận không thể quỳ xuống đất xin tha, liên lục lăn lộn bò lên ôm đùi Thượng Thanh: "Đại sư tha mạng! Đại sư tha mạng! Chúng tôi sai rồi! Van xin các người tha cho chúng tồi, van xin cậu."
Thượng Thanh chán ghét đá văng bọn chúng ra, "Đây là bùa phản phệ nhân quả, các ngươi cảm thấy đau khủng khiếp như vậy cũng là do trước đây làm không ít chuyện xấu. Ngoan ngoãn mà chịu cho bằng hết đi!"
Hai tên đạo sĩ đau đến mức lăn lộn trên đất, cũng không quên bào chữa bằng những điều mình biết, "Mấy chuyện xấu đó đều là do sư phụ kêu bọn tôi làm! Bọn tôi không cố ý! Cậu thương xót buông tha cho chúng tôi đi. Sư phụ, sư phụ ông ta đang ở bên trong!"
Thượng Thanh lười nghe bọn họ giải thích, ngoắc ngoắc tay với Du Tử Minh đang nấp ở sau cánh cửa, "Trói hai người này lại, đợi chút nữa người của Du Minh Trì sẽ tới bắt."
Du Tử Minh nhanh chóng gật đầu, Thượng Thanh thì đi vào nhà.
Chính đường là đại điện của đạo quan, thờ phụng tượng thần. Hương khói lượn lờ, tượng thần ngồi ngay ngắn trên bệ thờ, vẻ mặt từ bi.
Thượng Thanh lạnh lùng nhìn một lát rồi chỉ vào mũi tượng thần mà chửi ầm lên, "Dưới mí mắt ngươi là nơi che đậy kẻ làm chuyện xấu, ngươi cũng không thấy ngại mà hưởng hết nhang đèn chỗ này à? Ta mà là ngươi ta đã sớm nhảy sông chết đi cho rồi!"
Không biết có phải do trùng hợp hay không, y vừa dứt lời, một mảng sơn trên mặt tượng thần tróc ra, rơi xuống, lộ ra lớp bùn xám của gốm sống bên trong tượng. Khuôn mặt vốn là từ mi thiện mục lập tức trở nên dữ tợn đáng sợ.
Thượng Thanh cười nhạo, "Chỉ có cái bản lĩnh hù dọa người."
Nói rồi không thèm nhìn nó nữa, xoay người đi tới cánh cửa nhỏ bên cạnh.
Bên trong là một gian phòng ngủ vô cùng chật chội, trong phòng bốc lên mùi vị kỳ quái hay gặp ở những người bị bệnh nằm liệt một chỗ, mà trên giường đang có một lão đạo sĩ râu tóc bạc trắng nằm đó.
Lão đạo sĩ này nhìn cũng có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng lại gầy đến da bọc xương, nhìn về phía Thượng Thanh với ánh mắt đầy hung tàn, "Là mày! Ngón tay máu trước kia cũng là do mày phá."
Thượng Thanh gật đầu, "Không sai. Xem ra ông cũng sống không tốt lắm, vậy tôi an tâm rồi."
Lão đạo sĩ giận đến xung máu não, quay đầu phun ra một bụm máu.
Thượng Thanh: "Trước đừng chớ vội thổ huyết, quả báo phía sau của ông vẫn còn mà!"
Y lấy ra một xấp bùa chú từ đâu đó, không phải thứ xa lạ, chính là mười tám tấm bùa hút vận tụ linh lấy được ở nhà họ Tân. phihan.wordpress
Nếu như trận phù đá bị phá, người hưởng lợi Tân Thành đương nhiên sẽ phải chịu phản phệ. Nhưng nếu bản thân những tấm bùa này bị hủy, vậy chịu phản phệ... sẽ là người vẽ bùa.
Bùa, là linh khí được Huyền thuật sư kéo ra, không khác gì một phần trên cơ thể họ.
Lão đạo sĩ nhìn thấy những tấm bùa này như thể gặp ma, trong nháy mắt đôi mắt trợn to, "Không! Mày không thể làm vậy."
"Không, tôi có thể đấy." Thượng Thanh nhìn lão ta, vỗ tay bộp một cái, mười tám là bùa không lửa tự cháy, ngọn lửa màu xanh liếm dần từng tấc từng tấc một.
Thân thể lão đạo sĩ cong lên, lại phun ra thêm một ngụm máu, trên mặt bốc ra khói xám đen mắt thường có thể nhìn thấy.
Mức độ phản phệ của mười tám tấm bùa này thực sự quá nghiêm trọng, trực tiếp phế hết toàn bộ tu vi của lão, cho dù có thân bất tử chỉ sợ lúc này cũng chẳng sống được bao lâu nữa.
Ánh lửa màu xanh từ từ tắt dần, tro tàn rơi xuống, giọng nói Thượng Thanh nhàn nhạt vang lên, "Mười tám mạng người, hẳn là tích góp từ rất lâu rồi đi? Hiện tại báo ứng đã tới."
Lão đạo sĩ ngơ ngác nhìn trần nhà, toàn thân đau đến tê dại, trước mắt đều là những người trước đây lão ta đã hại chết, đa số những khuôn mặt kia lão cũng không nhớ rõ. Thế giới này mạnh được yếu thua, bọn họ không so được với lão, đáng đời bị lão lấy mạng làm bàn đạp, không phải sao?
Chỉ là lão không ngờ rằng có một ngày báo ứng sẽ tới...
Thượng Thanh đi ra khỏi phòng, Du Minh Trì đã dẫn người tới, thấy y đi ra liền thoáng ngướn mày, "Tôi bảo này, bên trong kia không phải là đã chết rồi chứ?"
Thượng Thanh tỏ vẻ thản nhiên nói, "Giờ còn nửa cái mạng à."
Du Minh Trì lúc này mới vui lên một chút, "Cũng được cũng được, có thể khiến lão ta kiên trì đến lúc hầu tòa là được." Nói rồi kêu hai người đi vào khiêng người đi ra.
Du Tử Minh cũng lượn tới, cười toe toét vỗ bả vai y, "Hây, người anh em à, cười một cái lên nào!"
Thượng Thanh nhìn cậu ta, tỏ vẻ kính nể, "Thấy ba cái thứ sinh vật tởm lợm này cậu còn có thể cười được?"
"Có gì mà không thể chứ." Du Tử Minh nói, "Kẻ xấu bị trừng phạt, sau này không thể tiếp tục hai người nữa, bao vui mừng mà! Cậu đang làm chuyện tốt đó!"
Thượng Thanh suy nghĩ một chút, hai bên khóe miệng hiện ra hai lúm đồng điếu, "Cũng đúng nhỉ!"
Du Tử Minh thấy nhẹ nhõm hơn, tiếp tục nói, "Vừa nãy tui nghe chú nói mấy ngày nữa Vân Hoa quan có cái pháp hội gì á, rất nhiều đại sư cũng sẽ tới. Chúng ta cùng đi đi, tìm một cái bàn quẻ tốt hơn cho cậu. Cái quẻ bàn của cậu còn dán Ultraman của Tiểu Mạnh đó."
Thượng Thanh: "...Hầy, đúng vậy, không đi không được rồi!"
Hết chương 17