Chương 40: Phật pháp kim quang, Đây là do mình lúc ngủ vô tình...
Edit: hanna
Thượng Thanh tay lanh mắt lẹ cấp tốc rút ra một lá bùa nhét nó vào trong bát, đồng thời hỏi: "Bát tự của đứa bé là gì?"
Đàm lão gia còn chưa có phản ứng lại, Đàm Phong Ngôn nhanh chóng báo ra sinh thần của đứa nhỏ. Thượng Thanh cắn ngón tay viết bát tự của đứa bé lên thành chén, đồng thời bấm một cái chỉ quyết: "Thu."
Vết máu trực tiếp thấm vào thành chén, màu đỏ trong chén cũng không còn nữa, dưới con mắt của mọi người, nước giếng khôi phục lại trong suốt. Đôi mắt Thượng Thanh lom lom nhìn, mãi đến khi màu đỏ kia hoàn toàn biến mất mới thở phào nhẹ nhõm. Ngón tay bị cắn ra hơi tê tê, một giọt máu còn sót lại sắp nhỏ giọt xuống.
Bỗng nhiên, y chợt cảm thấy toàn cánh tay có một luồng khí lạnh quấn quanh, đầu ngón tay bị một cảm xúc ướŧ áŧ lạnh lẽo bao vây lấy, đầu lưỡi ôn nhuận nhẹ nhàng liếm một cái... Da đầu y tê rần, dùng sức rút ngón tay về, "...Nhàm chán."
Phó Liễm Tri cũng không tranh cướp với y, nhàn nhã buông tay, lòng nói: Ta lại cảm thấy rất thú vị ấy nha.
Người khác tất nhiên không nhìn thấy một màng sắc hương kiều diễm này, vẫn còn chưa bình tĩnh nổi từ trong biến cố mới xảy ra kia.
Đàm Phong Ngôn tự lẩm bẩm: "Trời ạ... Đây chỉ là sản phẩm thủ công mình mua về thôi mà, hiện giờ mua đồ thủ công mỹ nghệ mà cũng có nguy hiểm sao? May mà mình không cùng lúc bưng bốn cái chén về..."
Thượng Thanh cau mày, "Anh nói là có tổng cộng bốn cái chén? Ba cái khác đang ở đâu?"
Đàm Phong Ngôn: "Tôi mua được thứ này ở phòng đấu giá, ba cái khác bị người ta mua mất rồi."
Thượng Thanh: "Nhất định phải tìm về, anh mau đi điều tra ba người mua khác xem sao đi, tốt nhất là điều tra ai là người bán luôn."
Đàm Phong Ngôn xoắn xuýt một hồi, muốn hỏi cậu nhóc này có biết quy tắc của phòng đấu giá là không để lộ thông tin của các bên hay không?
"Phải nhanh lên," Khuôn mặt Thượng Thanh lạnh lùng dần, "Nếu như anh không muốn nhìn những người khác xảy ra chuyện."
Đúng lúc này, một người hầu chạy tới, vẻ mặt vui mừng khôn xiết: "Lão gia, cậu ba, cô chủ nhỏ tỉnh rồi."
"Thật không?" Đàm lão gia nhất thời bật dậy, thoải mái cười to, "Ông trời phù hộ!" Ông quay người, khom lưng cúi đầu với Thượng Thanh, "Đa tạ tiểu hữu đã cứu Tiểu Bảo nhà lão."
Thượng Thanh vội đỡ lão nhân gia lên, chậm rãi nói: "Lão tiên sinh chớ vội cám ơn, chén này oán khí quá nặng, đứng sau rõ ràng là có điều kỳ quái, nhất định phải điều tra rõ ràng."
Lão tiên sinh nghe huyền ca biết nhã ý, "Cậu bạn nhỏ yên tâm, việc này Đàm gia chúng ta nhất định sẽ không bỏ qua. Phong Ngôn?"
Đàm Phong Ngôn cắn răng nói lại với Thượng Thanh: "Tôi lập tức đi điều tra, ngày mai sẽ mang kết quả về cho cậu." Dứt lời anh ta liền bước ra ngoài.
Những đại sư khác mắt thấy sự tình đã được giải quyết cũng không tiện nấn ná lâu, dồn dập chào hỏi rồi rời đi. Rất nhiều vị đại sư lớn tuổi khen lấy khen để Thượng Thanh, miệng nói 'Hậu sinh khả úy'.
Người cuối cùng nói lời từ biệt là Dương Đình, vị đại sư trầm mắc ít nói này trực tiếp xông đến trước mặt Thượng Thanh, chỉ nói một câu: "Đàm gia là ân nhân của tôi, sau này có chuyện thì tìm tôi."
Trong đầu Thượng Thanh xoay xoay mấy vòng mới phản ứng được ý của ông ấy là: Đàm gia là ân nhân của ông, Thượng Thanh giúp Đàm gia, sau này có việc gì thì có thể trực tiếp tìm ông nhờ giúp.
Hay lắm, không hổ là phường ít nói, câu này nói ra quả là chả tốn tí nước bọt nào luôn đấy!
Dương Đình nói xong, gật đầu chào muốn rời đi, Thượng Thanh vội vàng ngăn lại, "Dương đạo hữu, không cần sau này đâu, hiện giờ cháu có một việc cần chú giúp một tay."
Y kéo người vào sâu trong vườn hoa nhỏ, nói ngay vào điểm chính, "Dương đạo hữu, ngài có biết ai biết trận pháp cải mệnh không?"
Dương Đình hỏi lại: "Là dạng trận pháp cải mệnh nào?"
Thượng Thanh trực tiếp vẽ ra trên đất cho ông nhìn. Ai biết còn chưa đợi y vẽ xong, Dương Đình đã nói: "Ta biết rồi, kẻ bày trận tên là Ngưu Thắng."
Thượng Thanh nhìn ông, "Có thể nói rõ hơn chút không ạ?"
Dương Đình sắp xếp lại ngôn ngữ, kể rằng: "Ngưu Thắng trước kia là sư huynh của ta, sau đó bởi vì tâm thuật bất chính nên bị trục xuất ra khỏi sư môn, đã rất lâu rồi ta không nghe được tin tức của ông ta."
"Tên đầy đủ của trận pháp này là Huyền thiên nghịch mệnh trận, có thể đảo ngược số mạng của hai người hai bên đầu trận pháp, là do Ngưu Thắng trong lúc vô tình nghiên cứu ra, vì thế ông ta khá tự đắc." Dương Đình hỏi: "Cậu có tin tức về ông ta hả? Nếu ông ta vẫn còn đang hại người thì nói cho ta biết, ta tự đi thanh lý môn hộ."
Thượng Thanh trầm ngâm chốc lát, "Cháu biết tin ông ấy đã chết, hơn mười năm trước đã chết rồi. Chú có biết dưới tình huống nào thì ông ta sẽ sử dụng nghịch mệnh trận này không? Cụ thể hơn thì là sửa lại mệnh của một cô gái hơn hai mươi tuổi."
Dương Đình không chút nghĩ ngợi đáp: "Chỉ cần đưa đủ nhiều tiền là được. Ngưu Thắng cực kỳ tham tiền, vì tiền thì cái gì cũng làm, đối với nữ sắc thì lại không mấy đeo đuổi." Dương Đình lại kể thêm một vài thông tin khác của Ngưu Thắng, sau đó xoay người rời đi, không hề hiếu kỳ về việc Thượng Thanh hỏi những chuyện này là để làm gì.
Thượng Thanh nãy giờ còn đang lâm vào trầm tư: chẳng lẽ ông bố già hư thân của y bỏ tiền đổi vận mệnh của mẹ y? Nhưng chẳng có ai sẽ đổi mệnh với một người khác phái cả, dù sao vận mệnh của nam và nữ khác nhau khá nhiều. Hay đổi cách nói khác thì đối với một người đàn ông mà nói thì lấy được một mỹ nhân vào nhà thì xem như một loại hạnh phúc, song nếu để một người phụ nữ nạp một mỹ nhân vào nhà thì sống nổi sao? Thế giới này không phải là loạn hết à?
Đang nghĩ ngợi, có người sau lưng khẽ ho một tiếng, "Cái kia, không phải tôi cố ý nghe trộm đâu, là thanh âm các người nói chuyện quá lớn."
Thượng Thanh quay đầu lại, hóa ra là Tào Mộc Tinh đang khoanh tay, mũi hếch lên trời đứng ngay đằng sau y, hai đoạn lông mày vốn đã mảnh mai dưới ánh nắng mặt trời chiếu thẳng xuống liền giống như là biến mất tiêu, bỗng khó mà giải thích có cảm giác trông giống một con chó ta.
Thượng Thanh cắn môi nín cười, "Anh tới làm gì?" phihan.wordpress
Tào Mộc Tinh liếc xéo y, "Tới xem cậu một chút không được à? Chắc là bị cái chén oán khí kia dọa cho mất hồn rồi đi? Cậu mà như thế thì làm sao có thể làm đối thủ trời định của tôi chứ, hừ!"
Thượng Thanh trong lòng thầm nói ai là đối thủ trời định của anh chứ, bỗng chợt nhớ tới cái gì, nói: "Phía sau cái chén sư kia không chừng có chuyện gì đó, một mình tôi không đủ nhân lực, anh tới làm trợ thủ cho tôi đi."
Tào Mộc Tinh lập tức xù lông, "Làm trợ thủ cho cậu? Cậu phải hiểu rõ tôi đây chính là ứng cử viên chưởng môn đời tiếp theo của Trùng Nhai sơn. Cậu muốn tôi làm trợ thủ á hả? Cậu chán... chán sống..."
Đối diện, Thượng Thanh giơ một tờ bùa được gấp thành hình tam giác ra, cà lơ phất phơ nói: "Ai làm trợ thủ cho tôi, tôi liền đưa cái này cho người đó."
Tào Mộc Tinh suýt nữa sặc chết không kịp thở một hơi cuối, "Quỷ, quỷ treo cổ của tôi! Tôi còn tưởng cậu đã sớm siêu độ nó rồi cơ."
Thượng Thanh: "Thế nào, có làm hay không?"
"Tôi làm..." Hai chữ suýt chút nước vọt ra khỏi miệng, Tào Mộc Tinh nhanh chóng đè niềm hưng phấn xuống, khoanh hai tay trước ngực ngạo nghễ nói: "Nếu như cậu thành tâm như thế, vậy tôi liền miễn cưỡng đồng ý thôi. Chỉ là chúng ta phải nói rõ trước, tôi là tới hỗ trợ cậu, không phải làm trợ thủ cho cậu, cậu không thể bắt tôi gọi dạ bảo vâng với cậu, sai tới sai lui, biết..."
Đợi gã ta lải nhải xong một hồi, mở mắt ra, đâu còn ai ở đây nữa đâu.
Thượng Thanh đi tới cổng Đàm phủ, Du Tử Minh đang chờ y, thấy y liền hỏi: "Thế nào rồi thế nào rồi, chuyện giải quyết xong chưa? Chúng ta đi được chưa?"
Thượng Thanh: "Cậu có việc bận à?"
Du Tử Minh: "Tui thì bận rộn cái gì đâu, là hai ta có việc bận được không hả? Thật vất vả mới tới thủ đô một lần, cậu không ra ngoài thăm thú chút sao? Tui nói cho cậu nghe, ở gần đây có trung tâm thương mại Leon cao cấp nhất tại đế đô đấy, chúng ta phải đi mở mang tầm mắt chứ? Nghe nói tất cả nhà giàu thủ đô đều thích đến đó mua sắm đấy."
Thượng Thanh cuối cùng vẫn bị cậu ta kéo lên xe.
Sau mười mấy phút, hai người tiến vào cổng trung tâm thương mại, Du Tử Minh huýt sáo một tiếng, "Quả là không tồi, siêu ngầu đó nha! Mấy lần tui năn nỉ bố mẹ đưa tôi đến đây, bọn họ đều không đồng ý, nói những thứ kia quá mắc. Haizz, lát nữa chúng ta chỉ nhìn thôi đừng mua."
Chợt thấy ánh mắt quỷ dị của các chị gái xung quanh, Thượng Thanh không đành lòng nhìn thẳng rời mắt sang chỗ khác, không biết cậu ta còn muốn giữ thể diện hay không nữa.
Hai người dọc theo cầu thang thủy tinh xoắn ốc ở giữa trung tâm thương mại mà đi lên ngắm nghĩa, bỗng nhiên, Thượng Thanh dừng bước. Du Tử Minh sửng sốt, thuận theo ánh mắt cậu bạn nhìn sang, cũng kinh ngạc, bọn họ ấy vậy mà vô tình gặp được Chu Chính Lương?
Chu Chính Lương dẫn theo một trợ lý, đang bước ra từ trong một cửa hàng đồng hồ sang trọng, ông ta cũng nhìn thấy Thượng Thanh, nhất thời sắc mặt biến đổi, nhanh chân bước tới nhẹ giọng quát: "Con tới thủ đô làm gì đấy?"
Thượng Thanh hơi nhướn mày với phản ứng này của ông ta, "Sao hả, cái đất thủ đô này có lệnh đóng cửa à?"
Chu Chính Lương hơi cau mày, ý thức được mình lỡ lời, nói lại: "Ta muốn nói con không cố gắng ở nhà học tập đi, ra ngoài dạo chơi làm gì? Bây giờ là lúc con ăn chơi bừa bãi sao?"
Trợ lý phía sau nhìn không nổi nữa, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng nói: "Chu tổng, cậu chủ nhỏ mới thi đại học xong rồi."
Chu Chính Lương: "Là vậy sao? Gần đây ta bận rộn cộng tác, đều quên mất chuyện này, thi thế nào rồi?"
Trợ lý: "... Khụ, vẫn còn chưa có kết quả đâu ạ!"
Chu Chính Lương bình tĩnh lại, "Nếu mới thi đại học xong, ra ngoài vui chơi một chút cũng được." Nói rồi ông ta lấy ra một tấm thẻ. "Cái này cho con, chơi hết trong nước có thể ra nước ngoài xem, ta sẽ bảo trợ lý đặt vé máy bay cho con, lúc đó có thể rủ bạn bè đi cùng."
Thượng Thanh híp mắt cười nhận lấy cái thẻ, nói: "Còn nữa không? Có thể cho bạn tôi một cái không? Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt, không có quà ra mắt thì hơi mất mặt đó nha!"
Lông mày Chu Chính Lương liền nhăn tít lại, toàn bộ khuôn mặt của ông ta hình như chỉ có đôi lông mày là hoạt động thôi, thuận tiện liếc nhìn Du Tử Minh một cái.
Du Tử Minh vô tội nhìn ông ta, hai bàn tay chìa ra, "Cảm ơn quà ra mắt của chú ạ."
Chu Chính Lương: "..."
Ông ta cảm thấy mình với đứa con trai này quả là trời sinh đối địch, lại quăng thêm một tấm thẻ qua, không nhịn nổi mà dẫn trợ lý đi.
Du Tử Minh nhìn bóng lưng ông ta mà cười ha hả, "Bộ dạng tức giận của bố cậu trông y như con khủng long bạo chúa ý!" Nói rồi trả lại thẻ ngân hàng cho cậu bạn.
Thượng Thanh không nhận, "Cậu cầm đi, đồ miễn phí tội gì không cầm."
Du Tử Minh cũng không từ chối, đắc ý thu về, "Đúng lúc mấy bữa nay tui nhìn trúng một đôi giày mà chưa dám mua. Đúng rồi, bố cậu sao không cho cậu đến thủ đô vậy? Vì muốn đuổi cậu đi mà còn bắt cậu phải ra nước ngoài cơ đấy?"
Thượng Thanh lắc đầu, y cũng đang suy nghĩ chuyện này, rốt cuộc Chu Chính Lương đã chôn giấu bí mật gì ở nơi đế đô này?
Hai người đang nói chuyện, sau lưng chợt vang lên âm thanh của một người: "Bạn nhỏ Chu?"
Thượng Thanh quay đầu lại, hóa ra là người quen. Nói là người quen cũng không đúng lắm, chỉ là từng gặp mặt một lần mà thôi. Vị này là 'Du tiên sinh' lúc trước từng gặp qua ở tiệc rượu tổ chức tại nhà họ Tân, trước khi đi còn để lại một tấm danh thiếp, Thượng Thanh nhớ hình như người này tên là... 'Du Diên Hợp'?
Đã lâu không gặp, Du Diên Hợp vẫn không khác gì lắm so với lần đầu tiên Thượng Thanh nhìn thấy ông, hơn năm mươi tuổi, tóc tai chải vào nếp gọn gàng, nếp nhăn trên mặt đều thể hiện sự đa mưu túc trí. Phía sau ông ấy là một vị thư ký nhìn trông cũng dày dặn kinh nghiệm, không biết hai vị mặc trang phục công sở này xuất hiện trong trung tâm thương mại là muốn làm gì.
Thấy Thượng Thanh nhìn sang, ông chủ động tiến lên một bước, "Bạn nhỏ Chu đến thủ đô lúc nào thế?"
Thượng Thanh còn chưa kịp nói gì, Du Tử Minh đã tiến lên ngăn cản y, cười khan nói: "Là bác ba ạ? Thực trùng hợp có thể gặp được bác ở đây, bác cũng tới đi dạo ạ?"
Du Diên Hợp nhìn nhóc con trước mặt này, khóe miệng nhếch lên, lộ ra một nụ cười có phần quái dị, "Là... Tử Minh à, đã lớn vậy rồi ư? Mấy đứa cùng nhau tới thủ đô à? Có cần bác bảo người dẫn mấy đứa đi chơi không?"
Du Tử Minh ba hoa nói: "Dạ thôi ạ, bọn cháu vất vả lắm mới có thể tự đi chơi một mình, mang thêm một người bao phiền."
Du Diên Hợp: "Nói cũng đúng, vậy mấy đứa từ từ đi chơi, có việc thì gọi điện thoại cho bác."
Du Tử Minh vội vàng đáp: "Cảm ơn bác ba." Sau đó kéo tay Thượng Thanh bỏ chạy.
Đợi hai người chạy thật xa, thư ký phía sau mới lên tiếng, "Tiên sinh, sao ngài lại để tâm đến đứa trẻ nhà họ Chu kia như vậy?"
Nụ cười của Du Diên Hợp chậm rãi biến mất, ánh mắt cực kỳ lạnh, "Ông xem khuôn mặt đứa bé vừa rồi có phải nhìn trông rất quen mắt không?"
Thư ký nhíu nhíu mày, nhớ lại một lát, bỗng nhiên nhận ra, có chút kinh hoảng, "Đúng, đúng ạ..."
Từ trong cổ họng Du Diên Hợp nặn ra một tiếng hừ lạnh, "Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã hơn hai mươi năm rồi..."
Hai người Thượng Thanh liên tục một đường chạy ra khỏi trung tâm thương mại, Du Tử Minh vẻ mặt đau khổ nói: "Sao người nào cậu cũng biết thế hả? Cậu có biết người vừa nãy là ai không? Là người đứng thứ hai trong Du gia đó! Ngoại trừ đương gia Du gia, người còn lại chính là ông ấy đó!"
Thượng Thanh trợn trắng mắt một cách khó coi, "Cậu còn nói tôi?! Sao cậu không nói hà cớ gì cậu lại chọn đi chơi ở cái chốn chết tiệt này? Người không nên đụng phải đều gặp hết luôn rồi!"
Du Tử Minh cũng muốn trọc đầu, lầm bà lầm bầm, "Cũng đúng, sớm biết vậy đã không tới..."
Hai nhóc xui xẻo lang thang trong trung tâm thương mại cả nửa ngày, một ngụm nước cũng không uống, chỉ có thể tùy tiện tìm một quán mỳ gọi hai tô mỳ, sao đó ảo não trở về khách sạn đã đặt phòng lúc trước.
Ngày tiếp theo vừa sáng sớm, Đàm Phong Ngôn liền tự mình mang theo kết quả điều tra tìm tới cửa. Người này cũng kỳ quá đi, từ chỗ không tin phong thủy huyền học, hiện giờ lại làm chân chạy tới chạy lui cho Thượng Thanh, khoảng thời gian giữa lúc đó cũng không bị lấn cấn điều gì, có thể nói là năng lực tiếp thu thuộc hàng cao thủ.
Anh ta vừa vào cửa liền ném một cái hộp lên giường, sau đó cay đắng kể khổ, "Tôi nói cậu nghe, vì việc này mà tôi phải vứt hết mặt mũi nhà họ Đàm đi đấy. Tôi tìm chỗ nhà bán đấu giá người ta hỏi thăm thông tin người bán người mua, thiếu chút nữa đã bị họ đánh gãy chân luôn."
Thượng Thanh lười nghe anh ta phét lác, mở hộp ra, bên trong không thừa không thiếu, vừa đúng bốn cái chén sứ con màu lam đậm.
Đàm Phong Ngôn nói: "Vậy này tôi không dám cầm, sau khi kể lại chuyện cho ba người mua khác, bọn họ cũng không dám cầm, tôi đành mang hết toàn bộ lại đây cho cậu, dù đập dù chôn tùy cậu quyết định, đừng để cho tôi thấy lại nó là được."
Vừa nghĩ tới là do mình mua phải cái chén rác rưởi này dẫn đến cả nhà phải chịu khổ nhiều như vậy, Đàm Phong Ngôn hận không thể xuyên về buổi đấu giá hôm đó, tự tay tát vào cái mồm mình mấy cái.
Thượng Thanh đóng nắp hộp lại, thuận tay dán hai lá bùa lên, lại hỏi: "Người bán thì sao?"
Đàm Phong Ngôn nói: "Tôi đã tra hết cả một đêm rồi, quá trình sang tay ở giữa tương đối phức tạp. Tôi nói thẳng với cậu như này, nếu như cái chén này có vấn đề gì thì chỉ có thể là vào thời điểm nó được chế tác xảy ra chuyện, cho nên nếu như cậu muốn tìm hiểu nguyên nhân thì phải đến địa chỉ lò nung để tìm."
Anh ta lấy ra một cái địa chỉ: "Chính là chỗ này."
Thượng Thanh nhận lấy nhìn một cái: Số 39 đường Nhân Dân thành phố Dương Gia.
Thượng Thanh: "Thành phố Dương Gia là ở tây bắc phải không? Tôi còn tưởng chỉ có phía nam mới sản xuất nhiều đồ sứ chứ?"
Đàm Phong Ngôn: "Tôi cũng cho rằng cái chén sứ này có xuất sứ ở phía nam, dù sao nó cũng có màu sắc xinh đẹp như thế. Tôi đã hỏi thăm mấy người bạn thích sưu tầm đồ sứ rồi, bọn họ cũng không biết ở thành phố Dương Gia có đồ sứ nổi tiếng gì. Nghe nói chỗ kia nghèo rớt mồng tơi, có lẽ là mới phát triển ngành nghề này đi."
Anh ta lại hỏi: "Mấy người khi nào thì đi? Đi mấy người? Có cần tôi bảo người sắp xếp một chút không?"
Thượng Thanh: "Ngày kia lên đường, anh trước tiên cử người hỏi thăm tin tức một chút, nhân tiện tìm một chỗ ở giúp chúng tôi ở đó."
Đàm Phong Ngôn OK một cái, gấp gáp chạy ra ngoài.
Du Tử Minh còn hơi ngây ngốc một chút hỏi, "Làm gì mà ngày kia mới lên đường, ngày mai cậu có việc à?"
Thượng Thanh cạn lời: "Ngày mai cậu không đi gặp bố mẹ cậu à? Bọn họ biết cậu tới thủ đô mà không tới chào hỏi lại đánh nát mông cậu cho mà xem."
Du Tử Minh: "...Xí, khỏi nói, tui đã bắt đầu thấy đau rồi này."
Ngày hôm sau, hai người tới trước mặt bố Du mẹ Du và được chiêu đãi nồng nhiệt cả ngày, sáng sớm ngày tiếp theo, vội lôi Tào Mộc Tinh và Lưu Phù vẫn không yên lòng cùng tới thành phố Dương Gia.
Thành phố Dương Gia không hổ là thành thị nghèo loại bét, vừa không có sân bay vừa không có trạm tàu cao tốc. Muốn tới nơi này thì phải xuống chân ở sân bay thành phố bên cạnh, sau đó ngồi ô tô đường dài về đây. Bốn người trải qua ngàn vạn gian nan thử thách mới có thể xuống xe ở thành phố Dương Gia. Thượng Thanh cảm giác bên hông mát lạnh, như có thứ gì đó đang trườn tới cạnh y, y thậm chí có thể mường tượng ra cảm giác vảy nhờn trơn bóng của cái đuôi rắn kia.
Lập tức lông mao gì cũng dựng đứng lên, cố sức giãy dụa muốn thoát ra ngoài. Phó Liễm Tri khẽ cười một tiếng: "Không phải đuôi, là cánh tay."
Thượng Thanh thở phào nhẹ nhõm, động tác cự tuyệt đẩy ra yếu đi mấy phần, "Cánh tay cũng không được, tránh ra đi!"
Phó Liễm Tri khẽ nén một hơi thở dài, "Nơi này phật quang quá thịnh, không dựa vào gần em thì sẽ rất khó chịu."
Thượng Thanh sửng sốt, đồng thời nhận ra.
Thành phố Dương Gia tuy nghèo, song xưa kia đã từng là cố đô một thời, kiến trúc cổ trong thành phố không hề ít. Nổi danh nhất chính là chùa cổ ngàn năm Như Quy tự, trong chùa có xây chín tòa tháp phật, tầng chính giữa cao tới mười ba tầng, trên tầng cao nhất còn đúc một đầu tượng phật bằng vàng. Nghe nói vào ngày hạ chí hàng năm, ánh mặt trời rọi xuống phần đầu phật, trong không trung sẽ phản chiếu ra một tượng phật màu vàng cực lớn, cực kỳ chấn động. Chính bởi vì vậy, nơi này cũng là thánh địa phật gia trong lòng tất cả phật tử.
Có một tòa chùa cổ trấn thủ như thế, toàn bộ thành phố Dương Gia tất nhiên là có phật quang đại phổ.
Nghĩ vậy, sức giãy dụa của Thượng Thanh liền nhỏ đi rất nhiều. Phó Liễm Tri cười thầm, vòng tay ôm người ta thật chặt, đồng thời vừa suy nghĩ có thể dùng cớ gì để bò được lên giường đây? Đã đi theo tới đây rồi, không được ngủ chung một cái giường thì thật quá lãng phí... hừ!
Trong đầu Quỷ vương toàn phế thải màu vàng tạm thời không ai biết được, người Đàm Phong Ngôn phái tới đón cũng đã đến.
Dẫn đoàn là một người tóc húi cua hỏi: "Chu đại sư, có muốn tới khách sạn trước không?"
Thượng Thanh: "Không vội, mọi người đã hỏi thăm được tin tức gì chưa?"
Tóc húi cua nói: "Chúng tôi đã tìm được cửa hàng bán cái chén sứ kia, chỉ là chủ quán có việc về quê, cửa hàng đã đóng cửa mấy ngày rồi, bọn tôi không hỏi thăm được nhà ông ta ở chỗ nào."
Thượng Thanh: "Dẫn chúng tôi tới cửa hàng nhìn xem."
Tóc húi cua quay đầu xe, dẫn mấy người cùng tới cửa hàng bán đồ sứ.
Quy mô của cửa hàng đồ sứ này nhỏ hơn so với dự kiến, cửa tiệm đóng chặt, nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh có thể nhìn thấy trang trí bên trong, là phong cách phục cổ, thẩm mỹ cũng không tồi. Thượng Thanh đứng ở trước cửa ngẩng đầu, phía trên treo một tấm biển gỗ hình tròn, trên mặt có ghi chữ 'Sứ' biến thể được nhuộm màu bằng nhiệt độ, phía dưới ký tên một chữ 'Mạnh'.
Nói thế nào nhỉ, nhìn qua cửa hàng này thì không giống như một tiệm có thể lên sàn đấu giá.
Thượng Thanh không để tâm quá nhiều, lấy quẻ bàn của mình ra, nghĩ dù thế nào cũng phải tìm được người trước rồi hẵng nói. Đưa tay hất nhẹ một cái, kim chỉ nam trên quẻ chậm rãi di chuyển một vòng, lại trở về vị trí cũ rồi bất động.
Thượng Thanh sững sờ, đưa tay ra hất thêm một cái. Lần này kim chỉ nam đơn giản động đậy hai cái rồi chậm rãi đứng yên tại chỗ.
Thượng Thanh kinh ngạc, trong lòng tự hỏi đây là do mình lúc ngủ vô tình tản hết tu vi đi sao? Sao mà mình bói quẻ không còn linh nữa thế này?
Hết chương 40