Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Edit: hanna

Thượng Thanh cũng không quá để ý Du gia có nhận y về hay không, mục đích của y không phải là đoàn tụ với thứ gọi là người thân, tất cả chỉ vì muốn điều tra chân tướng rõ ràng thôi.

Lúc y trở về khách sạn, liền nhìn thấy Du Tử Minh đang co quắp trên ghế sa lông than thở. Là do ngày đó bị mẹ cậu quật cho một trận, còn bị trừ tiền tiêu vặt, đã ở đó mấy ngày nay rồi. Thấy Thượng Thanh trở về, cậu mới ngẩng đầu lên: "Vừa nãy cô La vừa gọi điện cho tui."

Thượng Thanh: "Chuyện gì?"

Du Tử Minh: "Còn có thể là chuyện gì nữa, sắp có thành tích rồi chứ sao! Chúng ta phải trở về kiểm tra kết quả thi với nộp đơn nguyện vọng á."

Thượng Thanh tính toán một chút, thời gian trôi qua nhanh quá, trong nháy mắt đã mười mấy ngày kể từ lúc thi đại học xong. Y liếc nhìn Du Tử Minh, cảm thán thằng nhóc này than thở không hẳn là vì bị ăn đòn, mà còn bởi vì sầu thành tích chứ gì. Về cơ bản, mục đích y đến thủ đô coi như đã hoàn thành, liền nói: "Vậy được, ngày mai nên trở về thôi."

Du Tử Minh bất mãn ừ một tiếng.

Ai biết ngày thứ hai mới sáng sớm, hai người vừa định bắt xe tới sân bay, thì bị người ta ngăn cản. Đối phương là một người đàn ông tài giỏi thành đạt, đeo một cái kính mắt gọng vàng, nụ cười rất tiêu chuẩn: "Xin chào hai vị thiếu gia, tôi là đặc trợ của Chủ tịch Du thị, họ Từ. Mạo muội tới quấy rầy một chút, chỉ là do chủ tịch chúng tôi rất muốn gặp Chu thiếu gia một lần, thời gian địa điểm đều do ngài xác định, không biết ngài có nguyện ý hẹn gặp không?"

Thượng Thanh nhìn chú ta một cái, gật đầu, "Được thôi, liền ngay buổi trưa nay đi, gặp mặt ở khách sạn đây có được không?"

Từ đặc trợ: "Đương nhiên có thể, vậy trưa nay chúng ta gặp lại."

Sau khi ông chú đi, Du Tử Minh mới lấy lại tinh thần, "Chu choa mạ ơi, Thượng Thanh à, rốt cuộc cậu chọc phải cái gì thế? Đương gia Du thị muốn gặp cậu thực sao?"

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, "Có chút việc thôi, chờ gặp mặt ông ấy xong sẽ nói cho cậu hay."

Du Tử Minh nghiêm túc hẳn lên: "Có cần giúp một tay không? Tui gọi điện cho bố tui nhé?"

Thượng Thanh nhìn cậu ta: "Hẳn không phải là chuyện xấu đâu... Ít nhất, đối với tôi mà nói thì không phải."

Du Tử Minh:? Trong lòng cậu ta lại nghĩ, chả lẽ đối với người khác lại là chuyện xấu ư? Ôi, thôi cũng chẳng đến phiên cậu ta phải quản.

Buổi trưa, Thượng Thanh đến phòng ăn trong khách sạn, gặp lại Du Diên Thận một lần nữa. Du Diên Thận vẫn là một bộ dáng vẻ nghiêm túc đó, lúc nhìn Thượng Thanh có hơi chút thất thần, như thể đang hoài niệm da diết thần sắc của một người nào đó... Mãi hồi lâu, ông ta mới hồi phục tinh thần, thấp giọng nói: "Ngồi đi."

Thượng Thanh ngồi xuống đối diện ông, Du Diên Thận đẩy một cái hộp tới, hỏi y: "Xem cái này đi, có thích không?"

Thượng Thanh mở ra nhìn một cái, là một cái máy chơi game loại mới nhất trên thị trường, Du Tử Minh hẳn là sẽ rất thích... Y gật đầu, hỏi lại: "Bà ấy... tên gì?"

Du Diên Thận sửng sốt, rồi giống như than thở mà trả lời: "Du Ngâm Điệp... đó là em gái của ta."

Thượng Thanh thầm lẩm nhẩm ba chữ này, tán thưởng nói: "Tên rất dễ nghe."

Du Diên Thận cười rộ lên, có lẽ là do không thường xuyên cười nên nụ cười này của ông có chút không tự nhiên, "Đúng rất dễ nghe phải không? Còn rất hợp với em nó nữa. Em gái nhỏ hơn ta mười tuổi, lúc con bé sinh ra sức khỏe không tốt lắm, sau đó bố mẹ đưa nó ra nước ngoài an dưỡng."

"Mấy năm đó cứ đến cuối tuần, ta và bố mẹ lại bay sang thăm em. Con bé rất nghe lời, uống thuốc hay tiêm đều không khóc, còn chuẩn bị quà cáp cho chúng ta nữa. Con bé thích ăn kem ly, thế nhưng bác sĩ không cho ăn nhiều. Mỗi lần ta sắp đi sẽ lén lút để lại cho con bé một phần kem mà ta để dành lại được. Con bẽ liền ôm ta, nói ta là người anh trai tốt nhất trên đời này của nó. Lúc đó ta nhìn con bẽ, luôn cảm thấy con bé sẽ vĩnh viễn không lớn lên, sẽ mãi mãi là em gái nhỏ của ta."

"Sau đó, bố mẹ bất hạnh qua đời, ta liền đón em gái trở lại, sợ con bé ở bên ngoài, ta không thể chú tâm bảo vệ. Thế nhưng..." Trong đôi mắt Du Diên Thận tràn đầy thống khổ, ông vẫn không thể bảo vệ được em gái của mình... Phòng ăn lúc này không có những người khác, không biết có phải là do không phải giờ ăn cơm, hay là do Du Diên Thận đã bao hết toàn bộ phòng ăn. Hai người đàn ông một già một trẻ ngồi đối diện nhau, cùng nhớ đến người thân chung dòng máu của cả hai người bọn họ.

Qua mấy phút, Du Diên Thận mới tiếp tục kể: "Đoạn thời gian đó ta mới tiếp nhận Du gia, có rất nhiều chuyện phải giải quyết. Đúng lúc này, mấy trường học trong thôn do Du gia giúp đỡ thành lập có xảy ra vấn đề, ta muốn phái người đến xem. Em gái vốn đã rất quan tâm đến việc làm từ thiện, sau khi nghe được chuyện này, liền bảo nó cũng muốn đi. Ta nghĩ con bé cũng đã hai mươi rồi, cần tiếp xúc nhiều hơn với sự vụ của công ty, nên đồng ý."

"Ta phái một đoàn đội cho con bé, dẫn theo bảo tiêu và tiếp tế, ta nghĩ cho dù con bé sống hai tháng trong núi cũng không thành vấn đề. Nhưng không ngờ, đoàn xe gặp phải một vụ sạt lở, bị nhốt lại trong núi. Không có ai bị thương, mọi người đều không vấn đề gì, duy chỉ có con bé lại mất tích. Ta cho người lục soát hết toàn bộ dãy núi, thậm chí phát thông báo tìm người. Ta đã tìm nhiều năm như thế, song lại chẳng tìm được một chút tung tích nào..."

Du Diên Thận bỗng nhiên ngẩng đầu, bình thản nhìn Thượng Thanh: "Mãi cho đến tận hai mươi năm sau, ta mới tìm được con trai của em ấy."

Thượng Thanh bị ánh mắt này nhìn cho ngây ngẩn, tâm tình từ trước tới nay luôn lặng như nước giờ liền bị quăng một hòn đá nhỏ vào, có một loại cảm giác ấm áp tràn lan. Du Diên Thận nhìn y, nhíu mày: "Nhiều năm như vậy vẫn không tìm được cháu, là ta thất trách, cháu có..."

Thượng Thanh cắt ngang lời ông: "Mười mấy năm qua cháu đều sống không tồi, người thu dưỡng cháu đối xử với cháu rất tốt."

"Vậy ư..." Du Diên Thận thấp giọng nói: "Vậy thì tốt..." Ông chợt ngồi dậy lưng thẳng tắp, thay đổi ngữ khí hỏi, "Ta nghe nói thành tích thi của cháu không tệ, nghĩ sẽ đăng ký nguyện vọng vào trường nào chưa? Nếu như không muốn trọ ở trường thì nói, ta mua cho cháu một gian nhà cạnh trường, còn cả xe nữa..."

Thượng Thanh: "Cái này đợi có kết quả rồi bàn sau đi ạ. Hiện tại có một vấn đề, ngài tính toán lúc nào thì đối phó với Chu gia?"

Nghe thấy hai chữ Chu gia, đôi mắt Du Diên Thận lạnh lẽo xuống, lộ ra mấy phần khí thế mãnh liệt quyết đoán của một người làm đương gia nhà họ Du, "Tất nhiên là càng nhanh càng tốt."

Thượng Thanh: "Nếu có thể, ngài hoãn lại mấy ngày được không, cháu còn một ít chuyện chưa điều tra rõ ràng. Ngài có thể nghĩ biện pháp để cho Chu Chính Lương quay về thành phố Thanh Vân một chuyến không?"

Du Diên Thận rất vui vẻ khi nghe cháu mình yêu cầu, đáp ứng một câu, nói: "Không thành vấn đề, cháu muốn gã ta về hôm nào?"

Thượng Thanh cười, học theo giọng điệu của ông bác mình, "Tất nhiên là càng nhanh càng tốt."

Nên nói không hổ là bác nào cháu nấy sao? Nom có vẻ giống nhau đến ba phần. Từ đặc trợ ngồi cách đó không xa cảm giác như bản thân lại nhìn thấy ông chủ hồi còn trẻ. Chú lại quay đầu nhìn về phía ông chủ của mình, nghĩ thầm: Đây chắc hẳn là dùng thời gian cười trong vòng một năm dùng hết rồi đây!

Từ đặc trợ nhìn thời gian, đi tới nhắc nhở: "Tiên sinh, thời gian của ngài sắp hết rồi."

Du Diên Thận cau mày, nhìn Thượng Thanh, "Bữa trưa còn chưa có ăn mà, hay là ta ăn một bữa với cháu rồi mới đi?"

Thượng Thanh: "Không cần, ngài đi làm việc trước đi, chốc nữa cháu ăn cùng với bạn là được rồi."

"Thế à...?" Chủ tịch Du không biểu cảm gì chậm rì rì đứng dậy, lại chậm rì rì nhận lấy áo khoác, hiệu suất động tác có thể so sánh được với chú lười Flash.

Thượng Thanh suy nghĩ một chút, gọi một tiếng: "Bác cả*." (bản gốc là cữu cữu, thông thường cữu là chỉ anh/em của mẹ, nhưng mình dịch bác cho đúng xưng hô vn nhé)

Động tác của Chủ tịch Du ngừng lại. Thượng Thanh cười nói: "Bác đi đường cẩn thận ạ!"

Từ đặc trợ chợt thấy tay ông chủ mình run lên, sau đó giả vờ nghiêm túc gật đầu, lúc này mới mặc áo khoác tử tế, đẩy cửa bước ra ngoài. Đi mãi ra xa, Từ đặc trợ không nhìn nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: "Ông chủ." Sếp nghiêm mặt quay đầu nhìn chú ta. "Ngài bước cùng tay cùng chân kìa."

Du Diên Thận:... Ông điều chỉnh một chút, tiếp tục cùng tay cùng chân ngồi lên xe. phihan.wordpress

Trong phòng ăn, Thượng Thanh gọi điện thoại kêu Du Tử Minh xuống ăn cơm, sau đó nói chuyện thân thế của mình cho cậu ta. Du Tử Minh cảm thấy vui mừng thay cho anh em mình, dù sao cũng là tìm được người nhà rồi mà! Đợi ăn xong bữa cơm này, cậu ta mới phản ứng lại, "Ủa kỳ vậy ta, cậu vừa mới bảo cậu gọi gia chủ Du gia là gì?"

Thượng Thanh: "Bác cả."

"Cái lùm mía..." Du Tử Minh giơ ngón tay bắt đầu tính bối phận, "Cậu gọi ông ấy là bác, tui gọi ổng là ông bác, hai cái đó chênh nhau hai đời... Cho nên, tui phải gọi cậu là chú à?"

Du Tử Minh lập tức loi choi, kích động muốn bay lên trời, "Tui coi cậu như anh em, mà cậu lại muốn làm chú tui ư?"

Thượng Thanh khẽ vuốt cái đầu chó của cậu ta, "Hoặc là gọi chú, hoặc là gọi bố, chọn đi."

Du Tử Minh rất uất ức, gọi bố hay gọi chú thì khác nhau cái nỗi gì?! Cậu ta đều sinh trúng phận làm con cháu mà! Nhưng mà chỉ ủy khuất một phút, cậu ta đột nhiên nhận ra, hưng phấn nói: "Thế chẳng phải cậu có quan hệ rất gần với gia chủ Du gia ư? Ổng không kết hôn, cũng không có con cái, cậu là đứa cháu duy nhất của ổng đấy. Cậu mau giúp tui mở cái dù, bố tui sớm đã muốn mua được một ít cổ phần của Du thị, như thế ổng mới có thể sớm về hưu dưỡng lão hơn một chút. Ổng nói dù sao cũng chẳng trông cậy vào được tui cái gì..."

Thượng Thanh đạp cậu ta ra xa, "Lên đại học ngoan ngoãn đi nghe giảng cho tôi! Học cho tốt, sau đó đến công ty ba cậu làm. Nếu như còn dám du thủ du thực, tôi liền cho cậu cả đời này không lấy được vợ!"

"Oa! Có thật không?" Vẻ mặt Du Tử Minh đau khổ, "Nhưng tui hông muốn làm việc đâu, chỉ muốn ăn no chờ chết thôi..."

Thượng Thanh cạch một tiếng đóng cửa lại. Tên nhóc này thực ra không dốt nát một tí nào, chính là tâm tư đơn thuần, hơn nữa đã quen được bố mẹ cho phép tùy tâm mà làm. Nếu như được uốn thẳng lại, tiềm lực không thể coi thường đâu.

Lại trễ nải thêm một ngày, hai người cuối cùng cũng về tới thành phố Thanh Vân. Mạnh Hoài nhận được tin tức, phóng ngay tới chỗ anh em tốt ăn một bữa, rồi hẹn cùng nhau đến trường đăng ký nguyện vọng. Tính toán thời gian, thành tích cũng sẽ có kết quả trong vòng hai, ba ngày này.

Nhưng mà trong thời gian đó cũng không hoàn toàn yên ổn, Thượng Thanh quay về Chu gia được hai này thì Chu Chính Lương liền trở lại. Nhìn qua ông ta là có việc gấp tạm thời trở về, vừa về đến nhà cũng chẳng thèm nói chuyện với ai mà trực tiếp tiến vào thư phòng, không bao thì mấy người phụ trách trong Chu thị cũng lục tục tới. Những người chạy vội đến trên mặt tràn đầy vẻ nôn nóng, dáng vẻ ai nấy cũng đều cáu kỉnh bực bội. Không biết còn tưởng Chu gia muốn phá sản đấy.

Thượng Thanh nhìn phát là biết đó là tác phẩm của bác cả của y. Y cân nhắc một hồi, gọi Chu phu nhân tới nói rằng: "Chu gia sắp xảy ra chuyện rồi, bà dẫn Viên Viên đi thôi, căn nhà trên danh nghĩa của bà vẫn còn đúng không?"

Chu phu nhân ngẩn người, lời này người khác nói bà ta chắc chắn không tin, nhưng nếu Thượng Thanh nói bà không thể không tin, "Nhà hiện tại vẫn còn, cửa hàng của tôi cũng vẫn còn... Sắp xảy ra chuyện gì vậy? Sau này tôi còn có tiền tiêu không?"

Thượng Thanh nhìn bà ta một cái, "Yên tâm, không ảnh hưởng đến bà. Bà dẫn Viên Viên rời đi rồi sống cho tốt, tiết kiệm chút thì tài sản trên danh nghĩa của bà đủ nuôi sống mẹ con hai người trong tương lai. Nếu có thể nuôi Viên Viên khỏe mạnh khôn lớn, sau này bà sẽ càng có nhiều tiền."

Chu phu nhân bấy giờ mới hăng hái lên, "Yên tâm đi, tôi khẳng định sẽ nuôi Viên Viên khôn lớn."

Thượng Thanh nhìn bà ta thu thập hết những đồ vật đáng tiền, dẫn Viên Viên đi ra từ cửa sau, lúc này mới ra khỏi nhà, đến một con đường chuyên bán hàng mã. Tuy rằng y rất muốn mua một bó hoa viếng mồ Chu Chính Lương ngay tại chỗ này, nhưng thời điểm vẫn chưa tới, lần này y đến là để mua pháp khí.

Đẩy một tấm cửa bằng gỗ lâu năm đã cũ kỹ, quang cảnh bên trong không khác biệt nhiều lắm với những tiệm tạp hóa khác, chính là so với tiệm tạp hóa thì loạn hơn một chút. Trên đất đều là người giấy tiền giấy, còn có một vài thứ khác như la bàn, pháp chuông linh tinh. Một ông lão ngồi ở sau kệ để hàng nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng người tới, chỉ mở một con mắt ti hí ra nhìn chút, lười biếng hỏi: "Muốn mua cái gì?"

Thượng Thanh: "Có hạt đào không?"

Lão đầu lúc này mới mở con mắt còn lại ra, nở nụ cười: "Ái chà, thời đại này thế mà có người muốn mua cái này? Cậu muốn mua bao nhiêu năm?"

Thượng Thanh đáp: "Năm năm là được ạ."

Lão đầu liền nhắm mắt lại, "Có năm năm thôi à... Hổ Tử, lấy cho cậu ta hạt đào năm năm." Giữa kệ để hàng vang lên một thanh âm vang dội, một đứa bé khỏe mạnh kháu khỉnh chui ra, đưa cho một cái hạt đào.

Thượng Thanh trả tiền, lại nói: "Cho tôi mượn phù đao một chút."

Đứa nhỏ đưa tới một con dao khắc có tạo hình phi thường quái lạ, còn hỏi: "Cậu có biết dùng hay không đó? Hay là để tôi khắc cho?"

Thượng Thanh đạm nhạt nói: "Cái phù này chỉ có thể do người sống khắc."

Đứa bé rụt cổ lại, không dám tiếp lời. Thiếu niên này liếc mắt cái là thấy được chân thân của gã, cũng không biết là có lai lịch gì. Thượng Thanh thành khạo khắc trên mặt hạt đào xong, tia sáng trắng lóe lên, phù thành.

Lão đầu mở miệng nói, "Nhóc con, kỹ năn khắc nhập mộng phù này của nhóc hiện giờ có rất ít người biết được, ai dạy nhóc thế?"

Thượng Thanh không trả lời, chỉ thả phù đao xuống, lễ phép nói: "Cảm ơn." Sau đó đẩy cửa ra ngoài.

Sau khi y rời đi, đứa bé còn vui vẻ nói: "Mấy cái hạt đào ông làm ra đã bao năm rồi đều không bán đi được, hiện giờ có thể coi như có người biết hàng rồi! Đáng tiếc cậu ta chỉ mua một cái, giá như đến thêm mấy lần thì tốt rồi!"

Lão già hừ cười, "Đến thêm mấy lần? Ngươi không nhìn thấy vị đi bên cạnh cậu ta à? Đến thêm mấy lần, cẩn thận ngươi bị hắn ta nuốt hết."

Đứa bé kinh ngạc, "Ông có phải là già rồi hồ đồ không? Bên cạnh cậu ta làm gì có ai?"

Ông lão không để ý tới gã, tự mình lẩm bẩm, "Bảo sao sáng nay gieo quẻ tính thế nào lại ra quẻ thiên hạ đại loạn, hóa ra là hai đại nhân vật hiện thế... Chậc chậc, này không ổn rồi!"

Thượng Thanh cầm hạt đào trở lại nhà họ Chu. Trong tay y mới thật sự là đào phù theo đúng ý nghĩa thực sự của nó*, thậm chí còn là một tấm nhập mộng phù. Y muốn Chu Chính Lương trở về thành phố Thanh Vân không phải bởi lý do gì khác, mà chính là bởi muốn thông qua ký ức Chu Chính Lương để nhìn xem rốt cục năm đó xảy ra chuyện gì.

(*Do trong thời cổ đại có ghi chép về việc lấy đào làm thành tấm mộc, vẽ lên hai bức tượng thần là Thần Đồ Úc Lũy để xua đuổi tà ma, nên hầu hết mọi người biết gỗ đào có công dụng trừ tà. Nhưng theo mình hiểu, ý nghĩa chân chính của phù đào không phải là đuổi quỷ, mà là để thông linh. Phù đào thông linh Thần Đồ Úc Lũy ở núi Độ Sóc, nơi có một cây đào rất lớn, cành nhánh tươi tốt, vươn dài đến 3000 dặm. Hai vị thần này đứng dưới gốc đào, quan sát hành tung của ác quỷ, nếu có đứa nào lới xới là bắt về ngay. Vì thế, mình nghĩ tác giả đang muốn nhắc đến chức năng này của đào phù, chứ không phải chỉ có xua tà đuổi quỷ như bình thường.)

Mà nhập mộng phù bình thường sức gánh chịu có hạn, y muốn nhìn loại một đoạn ký ức cách đây hơn hai mươi mấy năm, chỉ có thể mua một hạt đào về khắc. Tối hôm đó, Chu Chính Lương quả nhiên nghỉ ngơi tại chủ trạch Chu gia, Thượng Thanh chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi vào giấc mộng của ông ta, Phó Liễm Tri thì phụ trách hộ pháp cho y.

Thượng Thanh cầm nhập mộng phù nằm trên giường nhắm mắt lại, tỉnh lại lần nữa, nhập mộng phù vẫn còn ở trong tay y, thế nhưng cảnh vật xung quanh đã thay đổi thành một gian phòng làm việc. Y quét mắt nhìn một vòng, liền nhìn thấy Chu Chính Lương mới hơn hai mươi tuổi, còn có một tên đạo sĩ vẻ mặt gian trá đứng trước mặt Chu Chính Lương. Thượng Thanh lập tức nhận ra, tên đạo sĩ này chắc chắn là Ngưu Thắng. Đây chỉ là một đoạn ký ức, hai người tất nhiên không nhìn thấy y, y cứ thế đứng bên cạnh, quang minh chính đại nghe hai người nói chuyện.

Chỉ nghe Ngưu Thắng cười nói: "Trận pháp tôi đã bày xong, chỉ cần đảm bảo hắn sẽ qua đó đúng lúc, trận pháp sẽ lập tức vận chuyển. Đến thời điểm ấy, cho dù là Thiên Vương lão gia tới cũng không có cách nào buộc trận pháp dừng lại."

Chu Chính Lương tỏ vẻ trí tuệ uyên bác, "Đã xác định rồi, xe của Du Diên Thận chắc chắn sẽ đi qua đường này. Lần này, hắn tuyệt đối không chạy đi đâu được."

Trong đầu Thượng Thanh liền hiểu ngay, Chu Chính Lương vốn là muốn đổi mệnh cách với bác của y... Nên nói ánh mắt ông ta thực không tệ sao? Mặc dù xem ở hiện tại, bác của y cũng là vận thế quý khí bức người, chỉ là thân duyên hơi mỏng chút.

Thượng Thanh vận chuyển nhập mộng phù, điều chỉnh tuyến thời gian về phía sau một chút. Rất nhanh, cảnh vật xung quanh biến thành ngoài hoang vu, trên trời mưa lác đác rơi, trên đất bùn lầy lội, con đường phía xa đã bị một ngọn núi sạt lở che lấp, đây chính là hiện trường lở núi năm đó.

Chu Chính Lương và Ngưu Thắng vẫn cùng nhau xuất hiện tại chỗ này như cũ, bên cạnh còn có một cái trận pháp đã chấm dứt hoạt động, mà Du Ngâm Điệp thì đang năm ở tâm trận pháp, không rõ sống chết. Sắc mặt Chu Chính Lương tái xanh, "Ngồi bên trong xe hóa ra lại là em gái của Du Diên Thận! Hắn ta khi nào thì có một đứa em gái, sao tôi không tra ra được?"

Ngưu Thắng động viên bảo: "Ngài yên tâm, vận thế của nha đầu này cũng rất tốt, ta đã chuyển hết vận thế của cô ta lên toàn bộ người Chu gia. Chỉ cần ngài có thể bảo vệ vị trí gia chủ này của ngài, vinh hoa phú quý sau này tất nhiên sẽ không ít."

Chu Chính Lương tỉnh táo lại, "Cũng được, cứ như vậy trước đã. Ông yên tâm, tiền đã nói sẽ không thiếu ông."

Ngưu Thắng khà khà cười một tiếng, "Tất nhiên rồi, tất nhiền rồi, một triệu đối với ngài chỉ là một cái móng tay... Ả đàn bà này tôi giúp ngài xử lý nhé?"

Chu Chính Lương suy nghĩ một lát, "Chờ đã, tôi nhớ ông từng nói, ông có thể xóa đi ký ức của người khác? Ông xóa toàn bộ ký ức của cô ta giúp tôi đi."

Ngưu Thắng: "Ngài đây là muốn...?"

Chu Chính Lương đắc ý cười, "Một nhà họ Chu thì tính là cái thá gì. Ông nói, nếu như tôi có thể dụ dỗ cô ta kết hôn với tôi, lại để cô ta sinh con cho tôi, Du gia chẳng lẽ còn không cho tôi một miếng bánh? Nếu như Du Diên Thận lại gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, toàn bộ nhà họ Du còn không phải đều là của tôi sao?"

Ngưu Thắng giờ mới nhận ra, lập tức nịnh hót: "Không hổ là ngài. Ngài yên tâm, tôi đảm bảo sẽ xóa sạch sành sanh trí nhờ của ả ta, khà khà!"

Thượng Thanh lạnh lùng nhìn hai kẻ cấu kết với nhau làm việc xấu, hai người hóa ra còn có thể buồn nôn đến mức này. Y tiếp tục xoay chuyển nhập mộng phù, lần này đi tới thôn Tào gia.

Cô Tào thời còn trẻ quả nhiên là chị em tốt của Du Ngâm Điệp. Song có thể là liên quan đến việc mất trí nhớ, Du Ngâm Điệp luôn có cảm giác hoảng sợ bất an. Hơn nữa vết thương trên người cô còn chưa khỏi, dáng vẻ chân yếu tay mềm. Đúng vừa lúc đó, Chu Chính Lương mang theo một bụng ý xấu tìm tới cửa. Gã ta làm bộ nhất kiến chung tình với Du Ngâm Điệp, bắt đầu điên cuồng theo đuổi cô. Mắt thấy thái độ của Du Ngâm Điệp đối với gã càng ngày càng mềm mỏng, đắc ý trong mắt cùng càng ngày càng mạnh mẽ.

Nhưng một người ngoài cuộc như Thượng Thanh xem mới rõ ràng, rằng cứ có cảm giác kỳ thực Du Ngâm Điệp cũng không yêu Chu Chính Lương mấy, thậm chí có thể nói là vẫn luôn đề phòng gã. Bằng chứng là cây trâm cài ngực có gắn viên ngọc tím này, từ trước tới nay bà ấy chưa từng cho Chu Chính Lương nhìn qua. Bà ấy quả là rất thông minh, mặc dù mất trí nhớ nhưng vẫn không mất đi sự thông tuệ này.

Mà sở dĩ Du Ngâm Điệp lựa chọn kết hôn với Chu Chính Lương là do Chu Chính Lương đáp ứng cô, nói sẽ giúp cô tìm lại người thân. Điểm này Chu Chính Lương đúng là không có lừa cô. Gã vốn nghĩ đợi sau khi cô sinh em bé, gã liền dẫn Du Ngâm Điệp trở về Du gia. Chỉ là, kế hoạch luôn không thay đổi nhanh bằng biến hóa. Có lẽ là do vốn dĩ thân thể Du Ngâm Điệp ban đầu đã không khỏe, cũng có thể là mệnh cách chuyển đổi làm cho tuổi thọ của cô biến ngắn lại, không quá mấy năm, cô liền vì bạo bệnh qua đời.

Thượng Thanh nhanh chóng vận chuyển nhập mộng phù, tìm Chu Chính Lương. Năng lực chịu đựng của nhập mộng phù có hạn, đã xuất hiện vết nứt rạn, vì thế y phải tranh thủ thời gian.

Hai năm kể từ sau khi Du Ngâm Điệp sinh đứa nhỏ, Chu Chính Lương liều mạng muốn liên hệ với người Du gia, nhưng vẫn luôn không có biện pháp. Gã không muốn quá mức xởi lởi, hơn nữa phải làm bộ không biết thân phận và dáng vẻ của Du Ngâm Điệp, nếu không Du gia nhất định sẽ hoài nghi gã. Trải qua rất nhiều nỗ lực, gã rốt cục cũng bắt được mối liên hệ với Du Diên Hợp, cũng đúng lúc đã, gã cũng biết tin tức Du Ngâm Điệp qua đời. Gã sững sờ một giây, sau đó mạnh mẽ đập bàn một cái, "Xúi quẩy!"

Cấp dưới cẩn trọng hỏi: "Chu tổng, có cần tiếp tục liên hệ với Du gia nữa không? Có nên nói cho bọn họ biết tin tức Du Ngâm Điệp đã chết hay không?"

Chu Chính Lương tức giận chửi ầm lên: "Nói cho Du gia thì có ích mẹ gì! Bọn họ sẽ bởi vì một người chết mà phân cổ phần cho tao sao?"

Cấp dưới không dám hé tiếp lời nào nữa. Chu Chính Lương bình tĩnh lại cơn phẫn nộ, nói rằng: "Nhanh đến cái thôn kia, mang tất cả đồ dùng của cô ta về, phòng ở thì phá đi, tranh thủ làm cho hết thảy vết tích đều biến mất. Ngàn vạn lần đừng để cho Du gia phát hiện."

Cấp dưới lĩnh mệnh chuẩn bị đi, chợt quay lại hỏi: "Vậy... đứa bé thì sao?"

Chu Chính Lương không nhịn được phiền mà phất tay, "Tùy tiện tìm cái cô nhi viện nào đó nhét vào là được. Tao nói còn chưa đủ rõ sao?"

Trong mắt cấp dưới lóe ra một tia hối hận, có lẽ không ngờ tới người này có thể làm đến mức con ruột của mình cũng không thèm nhận... Nhưng mà hắn ta không dám nói gì, chỉ có thể thi hành mệnh lệnh.

Thượng Thanh bừng tỉnh, Chu Chính Lương đúng là thật tàn nhẫn. Nếu như Du Ngâm Điệp không chết, đến lúc ông ta mang người trở về, sẽ trở thành con rể quý của Du gia rồi. Song lúc này Du Ngâm Điệp đã chết, ông ta chỉ mang một đứa bé quay về, Du gia nhất định sẽ tra xét kỹ chuyện gì đã xảy ra. Nếu bất cẩn khiến cho sự tình mà ông ta làm bị bại lộ... chỉ sợ mười cái Chu gia cũng không đủ cho Du gia trả thù.

Vết nứt trên nhập mộng phù càng lúc càng lớn, phỏng chừng không chống đỡ được bao lâu. Thượng Thanh tranh thủ một ít thời gian cuối cùng, lại điểu chình tuyến thời gian một lần nữa. Chu Chính Lương đang gọi điện thoại cho một người. Có thể nghe đầu dây bên kia có người mơ mơ hồ hồ nói rằng: "Mọi chuyện Lão Ngưu tôi đây đã giúp ông làm xong..."

Chu Chính Lương liền đáp: "Hiện giờ vị trí gia chủ của tôi còn chưa vững vàng, vừa vặn lúc này Tân gia muốn làm thông gia với tôi. Ông giúp tôi nhìn chút, đứa con gái nào nhà họ Tân hợp bát tự với tôi. Chờ mọi chuyện lắng xuống, tôi sẽ chuyển cho ông một triệu."

Đầu bên kia nói: "Tốt, vậy tôi sẽ chờ tin tốt của ông chủ Chu đấy."

Cuộc trò chuyện của hai người liền kết thúc, lúc điện thoại còn chưa ngắt kết nối, đầu bên kia bỗng nhiên vang lên một tiếng rống: "Mày đã nghe được cái gì?"

Sau đó điện thoại liền tắt máy, trong loa truyền đến tín hiệu báo máy bận. Chu Chính Lương cau mày, tự nói: "Người này biết quá nhiều, không thể giữ lại."

Thượng Thanh hiểu rõ, vậy đây đại khái chính là cú điện thoại làm Hồ Tú Linh mất wifi.

Hơn nữa nghe ý tứ của Chu Chính Lương, chỉ sợ Ngưu Thắng cũng là do ông ta giết chết. Kẻ này đúng là trời sinh ác ôn, không làm ra chuyện gì giống người cả. Mọi chuyện về cơ bản đã rõ ràng, Thượng Thanh nắm nhập mộng phù đã tràn đầy vết nứt đang định thoát ra ngoài, chợt ngay lúc này, tuyến thời gian trong mộng chợt nhanh chóng vút qua mười mấy năm, y lập tức đứng trước cửa nhà cũ Chu gia.

Chỉ nghe tiếng Chu Chính Lương mang theo vài phần nịnh nọt nói: "Là Phó thiếu gia tới sao? Tôi là Chu Chính Lương, ngài..."

Nhưng mà còn chưa để y nhìn thấy rõ ràng hình ảnh trước mắt, nhập mộng phù không chịu nổi gia tăng thêm ký ức nữa, vỡ vụn từng mảnh, Thượng Thanh bỗng nhiên tỉnh lại. Bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói kia của Chu Chính Lương, Phó thiếu gia... là nói Phó Liễm Tri ư? Ông ta biết Phó Liễm Tri không cùng huyết thống với mình, còn đối xử khách khí với Phó Liễm Tri như thế...

Rốt cuộc Chu Chính Lương và Phó gia có liên hệ gì với nhau?

Hết chương 51
Nhấn Mở Bình Luận