Diệp Tố Y lúc này còn đang bị từng cây gai nhọn ghim trên mặt đất, nhưng nàng chưa từng dãy dụa, nàng để mặc máu của mình chảy lênh láng theo đó từng cái kí hiệu ma pháp quỷ dị từ từ hình thành.
Thiết Kinh Thiên cũng đã bình tĩnh lại, hắn nhìn chằm chằm miếng da dê mà hai tay nắm chặt thành quyền khiến cho khớp xương kêu từng tiếng rắc rắc.
Từ Trúc cũng không đành lòng tiếp tục nhìn thảm trạng của Diệp Tố Y nàng hướng Thiết Kinh Thiên hỏi:
“Thật sự không còn cách nào để cứu nàng ấy hay sao ?”
Thiết Kinh Thiên liền lắc đầu cay đắng nói:
“Không còn cách nào, nàng đã ký Khế Ước bán mình cho quỷ dữ, nếu nàng không thực hiện giao ước thì hồn phách của nàng sẽ trực tiếp bị hủy diệt vĩnh kiếp không siêu sinh.”
Từ Trúc lúc này cũng chỉ có thể cắn chặt răng ngọc.
Trong lòng nàng chỉ thầm cầu nguyện Thục An An sau khi nhận lấy tính hiệu cầu viện trợ của nàng mau mau chạy tới.
Hai người lúc này chỉ có nhẫn nhịn chịu đựng nhìn trận pháp từ từ hoàn thành.
Càng ngày càng có nhiều gai nhọn từ dưới mặt đất đâm xuyên cơ thể của Diệp Tố Y, cả người nàng run rẩy nhưng nàng tuyệt đối không rên la một tiếng nào.
Vì nàng biết rõ chỉ cần thấy nàng quá thống khổ hai vị bộ đầu của Lục Phiến Môn liền nhịn không được mà ra tay trấn áp tên Ma binh của Hắc Ám Thần Điện.
Con trai của nàng cũng từ đó mà không được cứu.
Nàng lúc này chỉ có thể cắn chặt răng dù nứt cả nướu nàng cũng không hé miệng rên lấy một lời.
— QUẢNG CÁO —
Từ Trúc nhìn cơ thể của Diệp Tố Y đang bị trận pháp từ từ ăn mòn mà tim nàng cuộn lên từng trận đau nhói.
Cả cuộc đời của Diệp Tố Y là một chuỗi bi kịch cớ sao ông trời đến cuối đời lại để nàng chết đi trong nỗi đau bị người khác hiến tế sống.
Nàng đã không kìm được nước mắt nữa.
Cơ thể của Diệp Tố Y lúc này cũng đã ngừng run rẩy, nàng đã chết.
Thân thể của nàng cũng bị trận pháp từ từ thôn phệ mất.
Từng dòng máu tươi men theo từng kí hiệu ma pháp đang bắt đầu ngưng tụ lại tạo thành một bông hoa màu trắng.
Đây là bông hoa đẹp nhất mà Từ Trúc từng nhìn thấy, tinh khiết và đẹp không tì vết.
Trận pháp sau khi hoàn thành liền hóa thành một tia sáng đỏ thẫm bay về phía chân trời xa.
Tên Ma binh thấy hiến tế đã hoàn thành liền nhanh chóng bỏ chạy.
Nhưng Thiết Kinh Thiên nào để hắn chạy dễ dàng như vậy, hắn lao tới nắm lấy chân của tên Ma binh đập mạnh xuống đất.
Sau đó liền đè hắn xuống dùng từng quyền dồn dập đánh xuống để phát tiết sự cuồng nộ trong lòng hắn.
Tên Ma binh thấy mình đánh không lại Thiết Kinh Thiên liền hóa thành một cơn gió đen bay đi hòng chạy trốn.
Nhưng trời này đã không dung hắn.
“Thiên La Địa Võng”
Chỉ thấy từ trên trời bỗng xuất hiện một cái lưới to làm bằng tơ vàng trấn áp xuống bắt gọn lấy tên Ma binh.
Sau đó liền xuất hiện thêm sáu vị bộ đầu của Lục Phiến Môn, Thục An An cũng là một trong số đó.
Từ Trúc lúc này đã ngồi bệt xuống đất, nàng thẫn thờ nhìn bông hoa trắng đang lẻ loi đứng trong ánh chiều tà.
— QUẢNG CÁO —
Nàng hỏi Thiết Kinh Thiên:
“Đó là Hoa Vô Sắc ?”
Thiết Kinh Thiên lắc đầu, hắn chua xót nói:
“Đó không phải Hoa Vô Sắc, đó là Phù Sinh Hoa.
Thứ này hình thành chỉ khi có người tình nguyện lấy mạng sống và tuổi thọ của mình đem đi hiến tế trao tặng cho người khác.”
Từ Trúc nghe vậy liền òa khóc, chỉ cần nàng nhớ tới ánh mắt hiền từ của Diệp Tố Y là nàng lại nhớ tới mẫu thân của nàng, Từ phu nhân cũng nhìn nàng với ánh mắt tương tự.
Tuy nhiên nàng lại càng nhớ tới người mẹ ở kiếp trước của nàng hơn, nếu bà biết nàng mất tích sẽ càng đau khổ tới chừng nào.
Sáu vị bộ đầu đang ở phía xa thấy cảnh này cũng chỉ có thể thở dài, thầm trách bản thân đã tới chậm.
Thiết Kinh Thiên lúc này liền ngồi xuống ôm chặt lấy Từ Trúc hắn nói:
“Cha ta từng bảo, phụ nữ bình thường rất mạnh mẽ.
Các nàng chỉ yếu đuối khi các nàng thật sự khóc vì ai đó.”
Hắn sau đó vuốt nhẹ tóc Từ Trúc ôn nhu nói:
“Nàng yên tâm, lúc này đây ai cũng không thể làm hại tới nàng.
Ta sẽ bảo vệ nàng đời đời kiếp kiếp.” — QUẢNG CÁO —
Từ Trúc lúc này liền gục đầu vào ngực Thiết Kinh Thiên, nàng khóc thật lớn thật thương tâm.
Thiết Kinh Thiên lúc này cũng chỉ có thể vỗ vỗ nhẹ lưng nàng an ủi.
*****
Lúc này tại gian nhà nhỏ của Diệp Tố Y.
Tên Tú Tài đã có thể rời khỏi giường đi lại được.
Hắn đang sửa soạn tay nãi và cầm theo một tấm địa đồ có vẻ hắn lại muốn vào Lam Yếu sơn mạch thám hiểm lần nữa.
Ra tới cửa hắn bỗng thấy hai người Từ Trúc đã đứng sẵn ở đó, trên tay Từ Trúc lại cầm một bông hoa trắng nhỏ xinh đẹp không nhiễm bụi trần, từ bông hoa lại tỏa ra hương thơm nhè nhẹ quen thuộc.
Hắn liền nhìn chằm chằm vào bông hoa hỏi:
“Đây… là Hoa Vô Sắc sao ? ”.
Từ Trúc liền lắc đầu, nàng nói:
“Không, đây là mẹ của ngươi.”.