"Phu quân, ngươi kéo ta đi đâu đây?"
Kiều Nguyệt Nga bị kéo đi vội vả có chút luống cuống tay chân, Hàn Vũ Thiên mỉm cười nói:
"Lâu rồi hai ta chưa có không gian riêng tư, hiện tại là thời gian tốt nhất để nàng và ta đi du ngoạn nhân giab rồi."
Nói rồi hắn và nàng rời khỏi Vạn Niên Thành với hai bộ y phục thường dân, cưỡi trên lưng hai con ngựa bình thường mà phi nhanh.
Hàn Vũ Thiên đổi màu mắt và thay y phục thường dân nhìn vào thì rất khó nhận ra, nhưng mái tóc trắng lại không cách nào đổi màu, nên chỉ nhuộm bằng màu thông thường để nó đen lại.
Kiều Nguyệt Nga y phục thôn nữ, khi cởi bỏ hết trang sức trên người lại làm nét đẹp của nàng càng thêm dân dã, mái tóc hồng cũng chuyển sang đen bóng.
Hai người cưỡi ngựa tới được thành nhỏ ở bên ngoài Vạn Niên Sâm Lâm, Hàn Vũ Thiên một tay nắm lấy hai dây cương, tay còn lại nắm chặt tay nàng rồi bước vào trong thành.
Ánh chiều tà phủ xuống lại thấy đường đi vắng vẻ, chỉ còn một vài sạp hàng đang dọn dẹp để trở về nhà, một ông lão đi xe lăn trên đùi là một khây đồ chơi, hình cào cào, chấu chấu, chim, ếch được bện từ những cọng rơm khô.
"Ông lão, thứ này bán thế nào?"
Kiều Nguyệt Nga bước tới chỗ ông lão cúi người nhìn đám đồ chơi trên khây, ông lão cười nói:
"Cô nương mua một con giá một đồng, mua ba tặng một giá chỉ ba đồng, thấy sao?"
Hàn Vũ Thiên bên cạnh hừ lạnh nói:
"Hai con một đồng thì ta sẽ mua hết cho lão."
"Phu quân."
Kiều Nguyệt Nga không ngờ tới phu quân lại trả giá với một ông lão, lão nhìn sắc trời sắp tối cũng gật đầu nói:
"Lão cũng cần tiền để ăn cơm, sắc trời đã tối còn phải trở về, hai con một đồng như lời ngươi nói đi."
Hàn Vũ Thiên lấy trong ngực ra một túi vải đưa cho Kiều Nguyệt Nga nói:
"Nàng lấy bỏ vào túi đi."
Kiều Nguyệt Nga cười gượng cũng bóc từng con bỏ vào trong túi, nàng ta hừ lạnh bỏ đi về phía xa trước, Hàn Vũ Thiên thì lấy ra hai đồng bạc đặt lên khây rồi rời đi, lão già ngơ ngạc nhìn theo bóng lưng phu phụ trẻ tuổi mà liên tục đa tạ.
Hai người lại đi vào quán trọ tên là Hồng Cẩm để đặt chỗ nghỉ chân, trung niên ở quầy gãi gãi đầu cười nói:
"Khách quan, quán trọ của ta vừa hay đã hết phòng rồi, xin hai vị khách nhân ghé sang quán trọ khác thử xem."
Kiều Nguyệt Nga nhướng mày nói:
"Không còn một phòng nào sao?"
Trung niên tiếp tân lắc lắc đầu nói:
"Chỉ còn phòng thương gia mà thôi, hai mươi đồng bạc một ngày."
"Lấy đi."
Kiều Nguyệt Nga gật gật đầu đồng ý ngay tức khắc, nàng như không hề cân nhắc về giá cả của phòng thương gia gì cả.
Trung niên thấy hai người ăn mặc bình dân lại thuê phòng thương gia thì trong lòng thầm nghĩ không tốt, nếu họ ở xong thì lại quỵt tiền bỏ trốn thì lỗ vốn rồi.
"Khách quan hãy đặt 10 đồng bạc để làm cọc, khi kết thúc một ngày bọn ta lại lấy thêm 10 đồng còn lại."
Kiều Nguyệt Nga chi tay vào túi áo lục lọi một hồi thì sắc mặt hơi biến, nàng rời đi đột ngột ngay cả một đồng còn không có, nói gì đến 10 đồng bạc.
"20 đồng bạc trả trước, còn đây là 5 đồng bạc cho hai con ngựa bên ngoài."
Hàn Vũ Thiên đặt lên quầy 25 đồng bạc, trung niên mắt sáng lên cung kính nói:
"Khách quan yên tâm, tại hạ sẽ làm an bài chỗ tốt cho tọa kỵ của khách quan, phòng ở lối này."
Hai người được đưa tới một căn phòng bày trí sang trọng, Hàn Vũ Thiên ngã lưng xuống giường cảm giác thoải mái truyền ra khắp cơ thể.
— QUẢNG CÁO —
Kiều Nguyệt Nga ngồi ở gần cửa sổ chống cằm quan sát khung cảnh ban đêm bên ngoài, Hàn Vũ Thiên nhìn nàng bàn tay hơi chuyển chỉ thấy gió nhẹ thổi tóc nàng tung bay.
Hàn Vũ Thiên cũng đã nhanh tay dùng huyền ảnh thạch lưu lại khung cảnh xinh đẹp này, nàng ấy dưới ánh trăng lại đẹp đến hấp hồn.
"Nàng không ngủ sao?"
Kiều Nguyệt Nga bĩu môi nói:
"Ta không ngủ, ngươi ngủ một mình đi."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Giận ta chuyện ông lão à?"
Kiều Nguyệt Nga không trả lời mà hành đồng quay đầu sang chỗ khác của nàng đã nói lên tất cả, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ta trả cho lão hai đồng bạc rồi, nàng còn muốn sao chứ?"
Kiều Nguyệt Nga hừ lạnh nói:
"Hai đồng bạc thì đủ cho ai chứ."
Hàn Vũ Thiên lắc đầu nằm trên giường đắp chăn nói:
"Nếu nàng thấy không đủ thì tự mình lấy tiền cho đi, ta ngủ đây."
Kiều Nguyệt Nga thấy Hàn Vũ Thiên định đi ngủ thật thì thân hình nàng phóng tới, một cùi chỏ nhắm tới hông của hắn mà hạ xuống.
Hàn Vũ Thiên nhắm mặt lại cảm nhận được sát ý liền muốn tranh thoát, lại nhớ đang ở quán trọ của phàm nhân, nếu để một đòn này đánh xuống giường thì sẽ làm sập cả một quán, hắn miễn cưỡng tiếp lấy một kích của nàng.
Cơn đau truyền tới khiến hắn ôm hông vẻ mặt thống khổ, nhục thể ở trình độ này lại không chịu nổi một đòn của nàng, đây hẳn là lão yêu bà trong truyền thuyết.
"Lão yêu bà, ngươi ra tay độc ác quá đó."
Hàn Vũ Thiên buộc miệng nói ra thì lập tức ngậm lại nhìn về phía nàng, Kiều Nguyệt Nga mỉm cười hiền lạnh nói:
"Lão...yêu...bà?"
Trung niên ở quầy thấy tiếng ầm ầm truyền xuống thì cười nói:
"Tuổi trẻ còn có vợ đẹp, nên rất là sung sức, ha ha ha."
Sáng hôm sau Hàn Vũ Thiên toàn thân đau nhức, còn Kiều Nguyệt Nga thì ê ẫm cả hai tay, Hàn Vũ Thiên tức giận nói:
"Ngươi đấm từ tối đến sáng rồi, còn nhìn gì chứ?"
Kiều Nguyệt Nga hừ lạnh nói:
"Đợi ta nghỉ ngơi rồi tẩm cho ngươi trận nữa."
Hàn Vũ Thiên nghe vậy thì sắc mặt trầm xuống nói:
"Bà cô của ta, ngươi đừng phí sức như vậy, chúng ta đi chơi để giải khuây, không phải để đấm người."
"Đại nhân đây là ngựa quý của khách quán trọ, đại nhân lấy đi rồi tiểu nhân ăn nói thế nào đây."
Phía dưới lầu truyền tới tiếng của chủ quán trọ cùng với tiếng ngựa hí, Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga nhìn nhau lắc đầu thở dài.
"Chuyện gì vậy?"
Hàn Vũ Thiên bước xuống lâu nhìn ra ngoài, chủ quán trọ đang kịch liệt ngăn cản hai người đang kéo ngựa của hắn thì gấp giọng nói:
"Khách quan, họ là muốn bắt ngựa của ngươi, mau tới phụ ta."
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi cứ buông ra đi."
— QUẢNG CÁO —
Chủ quán trọ trợn mắt kinh ngạc cũng bất giác buông tay, khách đã nói vậy thì hắn cũng không dám đắc tội với hai thanh niên trước mắt, chúng là công tử của Kiêu gia nổi tiếng ăn chơi phá hoại, nếu không phải Kiêu gia có tồn tại Vũ Cảnh tu sĩ, thì quan phủ đã sớm bắt hết bọn chúng rồi.
"Ngươi biết điều lắm, bản công tử rất hài lòng."
Thanh niên lam y nét mặt xâu xí cười tán thưởng, hắn và đệ đệ của mình chuẩn bị leo lên ngựa để rời đi.
Hai con ngựa hí lên rồi đứng bằng hai chân, khiến hai huynh đệ Kiêu gia té xuống đất, kế đó trên mặt hai người lại bị ị lên một bãi phân ngựa.
Những người xem náo nhiệt không nhịn được mà cười vang cả một vùng, ai cũng là lần đầu thấy hai huynh đệ Kiêu gia ăn thiệt thòi, mà còn là thiệt thòi mang đầy mùi phân ngựa.
Hàn Vũ Thiên nắm tay Kiều Nguyệt Nga bước ra khỏi quán trọ, hắn còn ném cho chủ quán một thỏi vàng coi như thưởng cho.
Kiêu Tịnh và Kiêu Phiến phủi đống phân trên mắt đi tràn đầy phẫn nộ, nếu không phải hai con súc sinh này có bộ dáng uy phong đẹp đẽ thì sớm bị họ một kiếm giết chết.
"Đại ca, mau xem nữ nhân kia."
Kiêu Phiến không để tâm tới chuyện của hai con ngựa mà say đắm nhìn Kiều Nguyệt Nga bên cạnh Hàn Vũ Thiên.
Kiêu Tịnh tức giận nhìn theo hướng tay của đệ đệ chỉ tới, bộ dáng cũng là ngộc trệ như rơi vào mê hồn trận.
"Hai ta đổi ý rồi, mau giao nữ nhân bên cạnh ngươi ra đây."
Kiêu Tịnh chỉ tay về phía Kiều Nguyệt Nga dùng ánh mắt biến thái nhất nhìn vào nàng, Hàn Vũ Thiên lấy ra trong ngực một cái dây thừng, thân thủ linh hoạt đã trói chặt vào thắt lưng của hai huynh đệ Kiêu gia.
"Các ngươi chưa có ai dạy dỗ, vậy để ta dạy."
Hàn Vũ Thiên ngồi lên con ngựa có bộ lông màu lam nhạt, quật dây cương thật mạnh liền thấy nó toàn lực phi nước đại đi.
Kiêu gia huynh đệ bị kéo chà sát mặt đất gào lên thống khổ, tiếng kêu thảm này được Hàn Vũ Thiên kéo đi khắp thành trì.
"Gia chủ, gia chủ, trong thành lại có người cột hai công tử vào dây thừng rồi kéo lê ngoài đường."
Một gia nô phá cửa xông vào phòng của Kiêu Bảo Thập, hắn đang vui đùa với mấy vị nương tử đột nhiên nghe được tin thì trừng lớn mắt.
"Kẻ nào to gan làm loạn địa bàn của Kiêu gia."
Kiêu Bảo Thập phá ngói mà bay lên không trung, hắn thấy hai nhi tử bị lôi đi trên đất liền tức giận lao đến.
"Chết!"
Một chưởng vỗ xuống mang theo uy áp của Vũ Cảnh viên mãn, người xung quanh ai cũng bị ép cho không thể thở nổi, Hàn Vũ Thiên không chút bận tâm chỉ quăng hai huynh đệ Kiêu gia về hướng một chưởng kia.
Kiêu Bảo Thập hoảng hốt lập tức dùng thân ngăn công kích của chính mình mới bảo toàn tính mạng cho Kiêu Tịnh và Kiêu Phiến.
"Kiêu gia ta chưa bao giờ ăn thiệt thòi như vậy, người trẻ tuổi ngươi đã phạm vào tội không thể tha thứ."
Kiêu Bảo Thập ném hai đứa hài tử vô dụng của mình cho trưởng lão Kiêu gia, hắn thì trên cao nhìn xuống Hàn Vũ Thiên như nhìn một xác chết.
"Ta cho ngươi xuất ra mười chiêu, nếu trong mười chiêu không đánh bại nổi ta, thì Kiêu gia tự kinh mạch trăm năm không được tu luyện."
Hàn Vũ Thiên ngồi trên lưng ngựa bộ dáng thản nhiên nhìn về phía người của Kiêu gia, Kiêu Bảo Thập nghe thấy lời hoang đường như vậy thì cười lớn nói:
"Ha ha ha ha, trẻ tuổi mà đã cao ngạo thật là không biết trời cao đất dày, ta không khách khí với ngươi nữa."
Thân hình Kiêu Bảo Thập lóe lên một quyền chớp động lục quang đấm vào ngực của Hàn Vũ Thiên, một quyền mang theo sức mạnh có thể giết Vũ Cảnh thượng kì, khi rơi vào ngực của Hàn Vũ Thiên lại như gãi ngứa.
"Một."
Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói ra số lần đánh của Kiêu Bảo Thập, gia chủ Kiêu gia không tin được một quyền mang theo sáu thành lực lượng lại không thể tổn hại lông tóc gì của Hàn Vũ Thiên.
Một cước nhắm tới hông đá tới không chút do dự, lần này là tám thành lực lượng đủ làm Vũ Cảnh viên mãn bị trọng thương, Hàn Vũ Thiên chậm rãi nói:
"Hai."
Kiêu Bảo Thập sắc mặt đại biến lấy ra một thanh trường côn, hắn bay lên không trung pháp lực truyền vào một côn.
"Phích Lịch Côn."
— QUẢNG CÁO —
Một côn trực tiếp giáng xuống đỉnh đầu của Hàn Vũ Thiên, những người xung quanh đều nín thở quan sát tình huống, nhưng lôi đình phóng ra chói mắt làm họ không thấy được gì.
"Ba."
Một thanh âm nhàn nhạt vang lên làm người của Kiêu gia giật bắn mình kinh sợ, những người khác thì trong lòng như mở hội, Kiêu gia cuối cùng đã gặp phải đối thủ.
"Ngươi..."
Kiêu Bảo Thập lui về sau trong mắt tràn đầy sợ hãi không thể che giấu, Phích Lịch Côn là sát chiêu chưa ai đỡ qua nổi, vậy mà thanh niên trước mắt không hề hao tổn một chút nào.
"Phụ thân, mau bắt lấy ả nữ nhân kia, ả ta là người đi theo hắn."
Kiêu Phiến bình thường ham chơi háo sắc nhưng khi Kiêu gia gặp nạn lại sáng suốt bất chợt, Kiêu Bảo Thập lao đến chỗ Kiêu Nguyệt Nga, bàn tay bóp vào cổ của nàng uy hiếp nói:
"Ngươi nếu động vào Kiêu gia thì nữ nhân này không còn mạng đâu."
Hàn Vũ Thiên lúc này trầm giọng nói:
"Động vào nương tử của ta tùy tiện như vậy, e là Kiêu gia ngươi không cần phải tồn tại nữa rồi."
Cánh tay đang bóp cổ Kiều Nguyệt Nga của Kiêu Bảo Thập đột nhiên bị biến dạng bẻ ngược ra phía sau, Hàn Vũ Thiên ngón tay điểm tới đã thấy Kiêu Bảo Thập tứ chi kêu răn rắc không ngừng.
Tay còn lại của hắn vung lên một cổ hấp lực đem Kiều Nguyệt Nga đến bên cạnh, Hàn Vũ Thiên trên cổ trắng nỏn lại có vết lằn đỏ của bàn tay.
"Chết."
Hàn Vũ Thiên bàn tay nắm lại thì Kiêu Bảo Thập cơ thể vặn vẹo như là một cái khăn đang được vắt khô, khác biệt là thứ được vắt ra không phải là nước mà là máu tươi.
Kiêu Tịnh và Kiêu Phiến thấy phụ thân bị giết thảm thì toàn thân run rẩy ngã ở trên đất không thể di chuyển nổi, đại trưởng lão Kiêu gia tu vi Vũ Cảnh sơ kỳ quỳ xuống nói:
"Kiêu gia cuối cùng đã tạo ra nghiệp báo gì mà để hai tên súc sinh này chọc vào Thánh Nhân chứ? Bảo Thập ơi là Bảo Thập, ngươi nuông chiều hai súc sinh này để rồi đưa chúng ta vào con đường diệt tộc!"
Kiêu gia vài chục năm trước còn là thế lực được nhiều người kính trọng, bởi gia chủ đời trước và đại trưởng lão hiện tại tạo được thanh danh tốt, tới khi Kiêu Bảo Thập làm gia chủ thì thanh danh chỉ bị giảm một chút, nhưng đến Kiêu Tịnh và Kiêu Phiến thì chỉ toàn mang tiếng xấu.
Cộng thêm bản tính nuông chiều nhi tử của Kiêu Bảo Thập đã làm người trong thành không ưa nổi, bây giờ chọc phải Thánh Nhân thì cả tộc khó mà bảo toàn.
Từ trong đám đông có một quan viên đi ra ôm quyền với Hàn Vũ Thiên nói:
"Thánh Nhân rộng lượng xin hãy tha thứ cho Kiêu gia lần này, gia chủ Kiêu gia và hai đứa con của hắn tuy không tốt đẹp, nhưng người khác của Kiêu gia chưa từng làm chuyện cấu, mong Thánh Nhân đừng vì ba kẻ này mà liên lụy cả một tộc."
Quan phủ xưa này không có hảo cảm với ba cha con gia chủ Kiêu gia, nhưng đại trưởng lão Kiêu gia là ân nhân giúp thành trì vượt qua nạn đói, là quan phụ mẫu hắn phải đáp trả ơn tình này.
Những người dân trong thành đều đồng loạt quỳ xuống cầu xin cho Kiêu gia, nạn đói năm đó khủng khiếp cỡ nào bọn họ vẫn còn nhớ, ơn của đại trưởng lão Kiêu gia bọn họ đã có cơ hội báo đáp, nhưng chỉ là cầu xin chứ không thể ngăn cản Thánh Nhân ra tay.
Hàn Vũ Thiên thấy vậy cũng nhẹ gật đầu nói:
"Ba kẻ này phẩm hạnh rác rưởi, nhưng đổi lại ngươi có phẩm hạnh rất tốt, ta sẽ không diệt đi Kiêu gia mà chỉ phong ấn kinh mạch trăm năm."
Đại trưởng lão nghe xong sắc mặt liền tái nhợt không còn chút máu, Kiêu gia bị phế con đường tu luyện thì khối tài sản lớn tích góp, sớm muộn cũng bị mấy tu sĩ khác nuốt mất.
Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga ngồi lên lưng ngựa, hắn giơ ngón tay lên làm cho người của Kiêu gia căn thẳng tột độ.
"Ta cho Kiêu gia thời hạn mười năm để chứng minh thử, các ngươi thực sự có phẩm hạnh như người trong thành này nói không."
Lời ra khỏi miệng cũng là lúc Hàn Vũ Thiên và Kiều Nguyệt Nga rời khỏi thành nhỏ này, đại trưởng lão và người của Kiêu gia quỳ xuống cúi đầu thật sâu nói:
"Tạ ân Thánh Nhân cho thêm cơ hội."
Kiêu Tịnh và Kiêu Phiến đồng thời bị trục xuất khỏi gia tộc, còn phế đi tu vi trở thành thường dân, vừa bị đuổi ra khỏi Kiêu gia thì rất nhiều người từng bị huynh đệ này ức hiếp, đều lũ lượt kéo tới trả thù đập cho tàn phế trở thành ăn mày.
"Chúng ta lại đi đâu đây?"
Kiều Nguyệt Nga nhìn Hàn Vũ Thiên nhỏ giọng hỏi, hắn cũng nhún vai nói:
"Đi khắp nơi đến khi nào nương tử của ta chán thì thôi."