Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Hàn Vũ Thiên đứng dậy hừ lạnh nói:

"Ân tình cuối cùng? Ta đây là nể mặt Hồ Nguyệt Nhi mới giữ mạng của các ngươi, cứ sắc phong Vạn Niên Cung làm hộ quốc."

Hắn rời đi không hề nhìn lại dù chỉ một cái, Hồ Vân biết giới hạn đàm phán chỉ tới đây mà thôi, hắn cầm chiếu thư viết lên vài dòng chữ.

Hàn Vũ Thiên bước đi thì phía sau có kim quang hiện ra cùng thanh âm của Hồ Vân:

"Sắc phong Vạn Niên Cung làm Hộ Quốc Thánh Cung, cùng hoàng thất sát cánh chiến đấu."

Hắn là hoàng đế mà không dùng phò tá hoặc phục tùng, lại sử dụng hai chữ sát cánh để làm chiếu, cho thấy Hồ Vân hoàng đế cũng rất biết cánh giữ thể diện cho Vạn Niên Cung.

"Thật không ngờ Vạn Niên Cung chi chủ lại chấp nhận làm hộ quốc, nếu làm hoàng đế thì đám hoàng thất kia sớm đã..."

Hạnh Thị còn chưa nói hết đã bị Lý Lăng Nặc ngăn lại nói:

"Kẻ làm hoàng đế chưa chắc là vương giả chi quốc, vương giả cũng không nhất thiết phải ngồi lên hoàng vị."

Bá Tây Hành gác thương lên vai cười nói:

"Không quản chuyện này nữa, Lăng Nặc tiền bối cần phải bế quan một thời gian, chuyện Hiệp Hội Tán Sĩ sẽ do chúng ta gánh vác đấy."

Bốn người rời đi cùng với tán sĩ bắt đầu lan truyền thông tin về Hiệp Hội Tán Sĩ, chiếu lệnh của hoàng thất cũng phát tán ra nhiều nơi.

Ánh trăng cuối cùng phủ xuống khu đất trống ở trong phòng cung chủ, Hàn Vũ Thiên ngồi xếp bằng nhìn khối năng lượng lấy từ chỗ Thất Bảo Thần Chủ đã mấy canh giờ.

Đây chính là thứ đã ngưng tụ từ mấy trăm vạn sinh linh mà thành, nếu hắn sử dụng nó một cách bừa bãi thì dính phải nhân quả nghiệp báo là điều không thể tránh khỏi.

Từ trong ngực hắn lại chui ra một ngọn lửa màu trắng thuần khiết, Thiên Dương Thập Linh thức thứ mười Độ Hóa Vạn Linh đã được triển khai.

Năng lượng kia vốn là thất thải chi quang lại hóa thành vô tận oán niệm và phẫn hận, so với ma khí còn vượt xa gấp mấy lần, đây chính là những linh hồn bám víu vào đoàn năng lượng này trước khi chết, nếu không biết mà hấp thu sẽ nhận lấy nhân quả cực lớn, có thể vĩnh viễn rơi vào thống khổ ở chốn Địa Phủ không được luân hồi.

Hỏa diễm bao trùm lên đoàn năng lượng kia lại theo Hàn Vũ Thiên niệm ra pháp quyết, khiến cho oán niệm vốn hung hăng càn quấy lại từ từ trở nên ôn hòa tới lạ thường.

Trải qua ba canh giờ tôi luyện thì đoàn năng lượng kia cuối cùng đã hóa thành thất thải chi khí, phần oán niệm sau khi được độ hóa lại ngưng tụ ra được một nửa viên Dương Hỏa Quang Châu.

Dù chỉ nửa viên cũng mang tới sự đột phá không nhỏ cho Hàn Vũ Thiên, hắn bế quan rơi vào trạng thái tu luyện, cùng với thất thải chi khí như hòa làm một thể.

Một năm sau, Hàn Thiên Thánh Quốc cuối cùng đã chiếu cáo khắp nơi, Nam Cương Quốc, Phụng Đình Quốc và Hoàn Thi Quốc đều phái sứ giả tới chúc mừng quốc gia mới.

Tin tức tiếp theo cũng nối đuôi mà tới, Phụng Đình Quốc hoàng đế chiếu cáo thiên hạ thành lập liên minh tam tông, Hướng gia hoàng thất, Long Giác Tông và Ngân Hoàng Tông, lấy Hướng Văn Ích thái thượng hoàng tu vi đột phá Chuẩn Đạo làm minh chủ.

Chỉ trong một năm tứ quốc đã bắt đầu mở ra biên giới không còn ngăn cách, cũng không một ai dám tùy tiện bước vào lãnh thổ của đối phương, tứ phương thế lực kẻ không có sức uy hiếp lớn nhất chỉ có thể là Hoàn Thi Quốc.

Nơi đó có ánh mắt của ba đại cường quốc nhắm đến, nhưng Hoàn Thi quốc đã có liên minh với Vạn Niên Cung từ trước, nên Nam Cương Quốc sẽ không có động chạm đến, Hàn Thiên Thánh Quốc thì xa xôi hiểm trở, muốn chiếm Hoàn Thi Quốc phải vượt qua núi non hiểm trở, Phụng Đình Quốc gần nhất sẽ là kẻ sớm muộn khai chiến đầu tiên.

Hai năm sau, Vạn Niên Cung đại cung phụng Tiểu Bảo tìm đường bước vào Chuẩn Đạo, lại chính là pháp bảo đầu tiên đột phá Chuẩn Đạo mà không phải là sinh linh.

Nam Cương Quốc viết lại trang sử mới với Thánh Nhân xuất hiện lớp lớp, từng là quốc gia yếu nhất tiểu lục địa đã trở thành kẻ đứng đầu.

Hàn Vũ Thiên và Thất Bảo Thần Chủ vẫn là một mực bế quan không có động tĩnh, mọi chuyện ở Vạn Niên Cung đều do đại cung phụng giải quyết, Hàn Diệp cũng trở về ở hai năm này, tu vi tăng tiên sớm thành Thánh Tông thượng kì, Băng Tiên Điển tạo nghệ còn có thể sánh ngang với gia gia Hàn Vũ Thanh.

Hồng Thiên cải tạo thành công Vạn Niên Thánh Pháo làm cho sức mạnh phòng thủ của Vạn Niên Cung tăng lên tầm cao mới, Mạch Liên cũng đã luyện được Tông Đan thượng phẩm đầu tiên trên tiểu lục địa.

Cao gia và Cúc gia từ phía tây Nam Cương Quốc đến Vạn Niên Cung, khẩn cầu được gia nhập mà dẫn đầu là hai vị tộc trưởng Cao Tiệm Ly và Cúc Loan, Tiểu Bảo không muốn quấy rầy chủ nhận tu luyện, cũng đã cho họ gia nhập Vạn Niên Cung, tạm thời vẫn chưa có phong hiệu, Cao Tùng Bách và Cúc Âm tu vi cao nhất hai tộc được làm trưởng lão Vạn Niên Cung.

Ba năm sau, Hoàn Thi Quốc bị Phùng Đình Quốc dẫn quân xâm lược, biên giới hai bên chiến hỏa không ngừng lại làm kinh động đến không ít thế lực ở hai quốc gia khác.

Tiểu Bảo đọc xong tin tức liền phá hủy cuộn giấy nói:

"Gọi Thanh Hiên và Trương Tuân Vinh dẫn theo quân lực đến Hoàn Thi đi."

Nam Cương Thành, Hồ Vân ngồi ở hoàng vị vứt cuộn giấy xuống sàn nói:

"Chúng ta cứ án binh bất động, Vạn Niên Cung cũng tự mình ra tay thôi."

Hàn Thiên Thánh Quốc, Thái Hoàng Sơ đọc được tin tức cũng đã sớm tụ hội với những cao thủ khác, hắn quăng cuộn giấy giữa bàn tròn nói:

"Phụng Đình Quốc vừa có Chuẩn Tổ đã nghênh ngang đi chiếm lãnh thổ, chúng ta cũng nên hành động rồi."

Sáu người đồng thời nhìn về phía Phùng Huy, trong số các cao tầng ở đây thì lão chính là kẻ có ý kiến sáng suốt nhất, Phùng Huy được Hàn Vũ Thiên thả ra cũng sớm trở về Hàn Thiên Thánh Quốc, lão ta suy ngẫm một lúc lại nói:

"Võ Vũ, ngươi đi, công lâu thủ bền là được, không cần gấp."

Võ Vũ khởi động tay chân cười nói:

"Kéo dài trận chiến chờ thần long thức tỉnh sao?"

Bảy vị ngồi ở đây đều nở ra một nụ cười mang đầy bí ẩn, bọn họ lại rất nhanh đã biến mất không còn xuất hiện trong căn phòng này.

Bốn năm sau, Hồ Nguyệt Nhi đi lịch luyện đã trở về hoàng đồ, điều đầu tiên nàng làm lại là cùng phụ thân tuyên chiến, Hồ Vân tuy không muốn cũng phải dốc toàn lực cùng với hài nữ chiến đấu.

Cuộc chiến ở hoàng thành trải qua bảy ngày bảy đêm mới có được kết quả sau cùng, Hồ Nguyệt Nhi tuy có được Tuyệt Tình Kiếm và Tuyệt Tình Pháp Quyết của mẹ truyền lại, cũng không thể thắng được thực lực của cha, nàng đã thất bại và không thể hoàn thành mục tiêu định ra.

Sau khi Hồ Nguyệt Nhi lại rời đi thì tin tức khác lại truyền tới, nói rằng Hồ Nguyệt Nhi quyết chiến với hoàng đế, là vì tiên hoàng hậu trước đó, nếu nàng thắng thì hoàng đế phải phế đi kế hậu, còn nếu nàng thua thì phải rời khỏi hoàng thành.

Hoàn Thi Quốc đối đầu với Phụng Đình Quốc đã khó khăn muôn trùng, lại còn xuất hiện ma tộc công kích diện rộng, bọn chúng từ dưới mặt đất trồi lên lại không có giấu hiệu báo trước.

Chỉ trong một tháng thì Hoàn Thi Quốc đã bị phá hủy hơn nửa, loạn trong giặc ngoài dẫn đến kết cục bi thảm nhất từ trước tới nay cho Hoàn Thi Quốc, Hoàn Thi Tố dẫn theo những người sống sót đóng ở biên giới Nam Cương Quốc, muốn nhờ vào liên minh để chống đỡ chút hơi tàn này.

Năm năm sau, Hàn Vũ Thiên chậm rãi mở đôi mắt tràn ngập lam quang ra, tu vi của hắn tăng tiến tới Thiên Tông, so với đột phá Chuẩn Tổ còn khó gấp trăm lần, bởi vậy thời gian bế quan mới kéo dài đến 5 năm.

Thất Bảo Thần Chủ thì bay thẳng lên không trung đón nhận 72 đạo lôi kiếp của Đạo Tổ, lôi kiếp giáng xuống như là tận thế làm cho toàn bộ kết giới ở Vạn Niên Cung bị phá hủy toàn bộ.

Một vài hòn đã sụp đổ không ít kiến trúc và bị thương rất nhiều người, cũng may mắn là không có chết bất kì ai.

Hàn Vũ Thiên vừa ngồi xuống bảo tọa thì Tiểu Bảo đem đại khái mọi chuyện xảy ra nói với Hàn Vũ Thiên, nửa ngày hắn mới tiêu hết được lượng tin tức vừa nhận.

"Bản cung chủ đích thân đến Phụng Đình Quốc, còn về phần Hoàn Thi Quốc thì cứ để Băng Vương xuất thủ, ông ấy sẽ có bước tiến triển lớn đấy."

Tiểu Bảo ôm quyền nhận lệnh của chủ nhân, Hàn Vũ Thiên bay chưa ra khỏi Vạn Niên Cung thì phía sau truyền tới một tiếng nổ.

Khói bụi ngập trời ở trên đất, Thất Bảo Thần Chủ bước ra từ trong khói cười nói:

"Ngươi đi rồi không sợ ta chiếm lấy nơi này sao?"

Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:

"Muốn chiếm muốn phá tùy ngươi, ta còn chuyện khác phải làm."

Hàn Vũ Thiên rời đi để lại Thất Bảo Thần Chủ tỏ vẻ nhàm chán khi trêu chọc một kẻ nhạt nhẽo này.

Chưa đến nửa ngày Hàn Vũ Thiên đã giáng lâm biên giới Phụng Đình Quốc, nơi đây như cũ vẫn là tọa chấn hai vị Thánh Nhân viên mãn, Hàn Vũ Thiên không nói lời nào đã bước ngang qua đám người, bọn họ muốn ngăn cản nhưng cơ thể không cách nào động đậy.

Hàn Vũ Thiên dùng nửa ngày còn lại tiến về hoàng đô, hắn chậm rãi hạ xuống đỉnh một tòa cung điện trong hoàng đô, đỉnh cung điện không quá cao, đủ để hắn quan sát được hết toàn bộ hoàng đô.

Gió đêm thổi y phục bay lên phần phật lại không một ai phát hiện ra hắn, Hàn Vũ Thiên nhúng chân liền nhảy lên cao, lao thẳng xuống cung điện hoàng thất phía dưới.

Rầm, đất đá bay tứ tung để lại một cái hố trải dài mấy trăm trượng, Hàn Vũ Thiên bước đi thản nhiên hướng đến vương tọa của Hướng gia.

"Mau, có kẻ xâm nhập."

Vô số binh linh mang theo binh khí vây quanh Hàn Vũ Thiên, tu vi ít nhất trong số đó là Hợp Đan, nhưng hắn chỉ cần hơi dậm chân đã trấn áp toàn bộ nằm xuống đất.

Bên trong cung điện cũng lao ra rất nhiều cường giả khác, bao gồm mười vị Thánh Tông sơ kì trấn thủ Hướng gia.

Hàn Vũ Thiên thấy được mười tên Thánh Tông xuất hiện cũng không nói hai lời, Cửu Hàn Kiếm lóe lên trong tay lại chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm của mấy vị cao thủ Hướng gia.

Hắn ngước nhìn vương tọa Hướng gia tràn đầy ánh kim quý phái thì một kiếm cắt đôi, tên Thánh Tông duy nhất còn sống ôm bả vai trái bị đứt thở hỗn hển ở ngoài cửa.

"Ngươi nhất định sẽ bị thái thượng hoàng phanh thây!"

Hàn Vũ Thiên ngồi ở bậc thang ghim thanh kiếm lên cơ thể một vị Thánh Tông đã chết, rồi gác tay lên chuôi kiếm cười nói:

"Vậy ngươi gọi hắn đến đây, nhắn là Vạn Niên Cung Chi Chủ đến hỏi thăm."

Thánh Tông sơ kì kia tức giận phun ra một ngụm máu rồi quay đầu rời đi, hoàng đô giờ chỉ còn một thành trống, không còn bất kì cao thủ nào ngoài 10 vị Thánh Tông được lưu lại, giờ đã chết toàn bộ đồng nghĩa với việc Hướng gia đã rơi vào tay Hàn Vũ Thiên.

"Hoàng đô này đã bị ta chiếm đóng, phàm là sinh linh bên trong hoàng đô đều cút hết cho ta, bằng không khó mà giữ mạng."

Âm thanh của Hàn Vũ Thiên vang vọng tứ phía lại kèm theo khí tức kinh người đè xuống, những người trong hoàng đô không hiểu chuyện gì cũng ba chân bốn cẳn chạy trốn.

"Hướng gia bị gì vậy? Sao hoàng đô lại dễ dàng bị chiếm chứ?"

"Chạy trốn trước đi."

"Mau lối này."

Hơn mấy trăm vạn người ngay trong đêm đã chạy trốn ra khỏi hoàng đô, cung nữ hay thái giám trong hoàng cung cũng đã sớm thoát thân.

Biên giới Phụng Đình Quốc và Hoàn Thi Quốc được ngăn cách bởi tường thành tên Linh Vân Thành, Hướng Văn Ích đang xem bản đồ của Hoàn Thi vuốt râu tỏ vẻ hài lòng.

Lão ta đích thân tới đây là muốn một lần thu hết tất cả vào trong tay, dùng một thân Chuẩn Đạo để làm chủ Hoàn Thi Quốc.

"Minh chủ, Nam Cương Quốc lại phái một vị đại viên mãn Thánh Tông tới, hắn vừa xuất thủ đã làm Đông Hàn Côn lão tổ toàn lực ứng phó cần đến chi viện."

Một đại tướng của Ngân Hoàng Tông chạy tới tường thành ôm quyền báo cáo, Hướng Văn Ích nhìn về phía khí tức mãnh liệt va chạm liền cau mày nói:

"Lý Hồng Yên đâu?"

Ngân Hoàng Tông đại tướng cúi đầu nói:

"Lão tổ đang cùng với ma tộc giao thủ, cũng là không có cách trợ giúp mới tìm tới minh chủ."

Hướng Văn Ích chuẩn bị đích thân ra chiến trường thì một đạo thanh âm từ phía sau vang lên.

"Thái thượng hoàng không hay rồi!"

Hướng Văn Ích quay đầu nhìn lại thì thấy một cổ khí tức suy kiệt đã đến dưới chân mình, lão ta trừng mắt quát:

"Ngươi không bảo hộ hoàng đô, chạy ra đây làm gì?"

Thánh Tông sơ kì bị trọng thương đã đốt nhục thân để gia tốc tới đây dập đầu nói:

"Vốn bọn ta nhận lệnh bảo hộ hoàng đô, nhưng Vạn Niên Cung chi chủ không biết từ đâu đến, chỉ trong vài đòn đã giết hết chín vị Thánh Tông khác, còn để ta chạy tới đây báo cho thái thượng hoàng biết."

Hướng Văn Ích trừng lớn mắt lập tức nói:

"Mau rút quân, toàn bộ trở về hoàng đô."

Theo lệnh của minh chủ truyền tới thì rất nhiều trận chiến đã dừng lại, chỉ trong vài ngày toàn bộ người của Phụng Định Quốc còn ở chiến trường đã trở về, nhưng tổn thất cũng phải nói là khá nặng nề, bởi vì lệnh rút khẩn cấp mà không có chuẩn bị, liền bị ma tộc và Hoàn Thi Quốc thừa cơ hội truy sát.

"Đợi bản hoàng giải quyết xong tên tiểu tử kia, rồi sẽ quay lại tìm các ngươi."

Hướng Văn Ích thu lại lửa giận chỉ phái ra hai mươi vị Thánh Tông trung kì ra hậu tuyến bảo hộ, còn bản thân thì dẫn theo mấy chục cao thủ Thánh Tông khác bay thẳng về hoàng đô.

"Minh chủ, ngươi không nên thiếu sáng suốt như vậy, nếu chỉ để 20 tên Thánh Tông trung vị bảo hộ đại quân, mà gặp phải Thánh Tông viên mãn hay đại viên mãn của địch ắt phải toàn quân bị diệt."

Thiên Su Hòa bay bên cạnh Hướng Văn Ích mở lời khuyên ngăn, Hướng Văn Ích lửa nóng bừng bừng nói:

"Ta không quản đám rác rưởi kia sống hay chết, hoàng đô là quan trọng trên hết."

Đông Hàn Côn trên người có thương thế cũng chỉ biết thở dài, hai vị tông chủ khác thì tràn đầy bất mãn với câu nói của lão minh chủ này, nếu không phải lão ta cơ duyên xảo hợp đi vào di tích của một vị cường giả thần bí, lại nhận được Thái Cực Uyển Long Đan có khả năng phá rồi lại lập, trở thành Chuẩn Đạo thì lão Hướng Văn Ích cũng không dám tùy tiện tỏ thái độ với hai tông chủ bọn họ.

Mà Hướng gia cũng kiêu ngạo không ít lần làm khó dễ thế lực của Đông Hàn Côn, lão rất muốn cho Hướng gia tiểu bối một trận dạy dỗ nghiêm ngặt, nhưng sau lưng Hướng gia là một Chuẩn Đạo cường giả, nên Đông Hàn Côn cũng chỉ âm thầm chịu đựng nổi nhục này.

Thời gian hai ngày thời gian thì bọn họ cũng đã trở về Hướng Đô, hoàng đô bề ngoài không có hao tổn nào, nhưng ai cũng thấy không có bất kì người nào ở trong thành.
Nhấn Mở Bình Luận