Hồng quang xuyên thẳng ngực trái của Ô Phong Sơn không có dừng lại mà va chạm vào tòa núi nhỏ bên cạnh rồi phát nổ phá hủy nó.
Ô Phong Sơn chật vật đứng dậy kinh ngạc nhìn tay trái chỉ bị quẹt ngang một vết thương nhỏ, Hàn Vũ Thiên híp mắt nói:
"Ngươi đúng là rất được sự tín nhiệm của Thái Hòa Tông, nếu ta giết ngươi há chẳng phải sẽ chuốc thêm nhiều thù hận từ những người Thái Hòa Tông sao?"
Ô Phong Sơn cúi đầu ôm quyền nói:
"Đa tạ Hàn Vũ Thiên tha mạng."
Hàn Vũ Thiên hừ lạnh vung tay đánh tên trung niên lúc trước bắt được ở cảng về phía Ô Phong Sơn, hắn bước tới trước mặt Ninh Hinh cười nói:
"Ngươi thua, cứ theo thỏa thuận mà làm."
Ninh Hinh hừ lạnh nói:
"Trước hết cởi trói cho ta."
Hàn Vũ Thiên búng tay phá hủy lớp băng đang phong bế Ninh Hinh, Ninh Hinh xoay đao cắm cán xuống mặt đất tạo thành cuồng phong thổi quét, cơ thể to lớn ba mét của hắn ầm một tiếng quỳ một chân xuống nói:
"Bái kiến chủ thượng."
Hàn Vũ Thiên vỗ vai Ninh Hinh nói:
"Không cần gọi như vậy, ta là Hàn Vũ Thiên, cung chủ của Vạn Niên Cung, sau này có thể gọi là cung chủ."
Ninh Hinh nhẹ gật đầu chuẩn bị rời đi thì phát hiện ở xa có một cổ khí tức hung ác đang lao thẳng tới, nó bùng nổ có thể nói so với Chuẩn Đạo thông thường còn muốn vượt xa một khoảng.
"Tên khốn, ngươi dám dùng phân thân để lừa lão nương!"
Hàn Vũ Thiên nghe thấy âm thanh này thì toàn thân rợn tóc gáy, hắn chợt nhớ ra bản thân đã trốn Kiều Nguyệt Nga rời đi, lưu lại một bộ băng ảnh phân thân, vừa rồi xuất chiêu đã dồn toàn lực, nên tinh thần lực không còn đủ mạnh để điều khiển phân thân, nó hẳn là sớm đã vỡ ra thì nàng mới phẫn nộ lao đến đây.
"Nương tử, nghe ta..."
Kiều Nguyệt Nga không cho hắn cơ hội giải thích một gối từ trên không ngàn trượng giáng xuống thẳng ngực, Hàn Vũ Thiên phun ra máu tươi còn chưa kịp định thần thì liên tiếp mấy chục quyền của nàng đấm tới.
Cơ thể cứng rắn chịu được cả phản phệ của thần khí, vậy mà trước mặt nữ nhân này lại bị đập cho trào máu không kịp lành lặn, Ninh Hinh bên cạnh lập tức muốn ứng cứu lại bị Hàn Vũ Thiên truyền âm ngăn lại.
"Lão nương hôm nay phải đập ngươi cho hả dạ, vì dám bỏ lão nương một mình."
Kiều Nguyệt Nga nắm hắn quang lên rồi một quyền toàn lực đấm vào bụng Hàn Vũ Thiên, làm hắn bay đi đâm vào một cái tòa cung điện của Thái Hòa Tông.
Thái Hòa Tông ai cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng trước mắt, một vị tuyệt thế cường giả dễ dàng áp chế tông chủ của bọn họ, và đánh bại đệ nhất Chuẩn Đạo bảng Ninh Hinh, giờ lại bị một nữ nhân chưa tới Chuẩn Đạo đánh cho té tát.
Hàn Vũ Thiên từ đống phế tích đứng dậy phun ra một ngụm máu, hắn thở dài nhìn nàng nói:
"Nương tử, ngươi cũng hiểu cho ta một chút, ta đây là đang làm theo kế hoạch thôi."
Kiều Nguyệt Nga khoanh tay tỏ vẻ giận dỗi quay mặt sang chỗ khác, Hàn Vũ Thiên mau chóng chạy tới dỗ dành nàng.
"Ra là vậy, kẻ sau cùng mà cường giả sợ hãi, chung quy là nương tử của bản thân, chà."
Ô Phong Sơn thấy cảnh này cũng không khỏi cảm khái một câu, những cao tầng và đệ tử nghe vậy cũng là cười ở trong lòng, mà một số ít người có được nương tử thì hiểu được cảnh ngộ của Hàn Vũ Thiên mà đồng cảm sâu sắc.
Hàn Vũ Thiên chợt nghĩ ra một điều nhìn Ô Phong Sơn nói:
"Ngươi có bản đồ Thiên Vực và nơi các tông môn Chuẩn Đạo tọa lạc không?"
Ô Phong Sơn suy nghĩ một lúc cũng nhẹ gật đầu nói:
"Ngươi muốn dùng nó làm gì?"
Hàn Vũ Thiên không có giải thích mà dẫn theo hai người đi vào trong Thái Hòa Tông, bọn họ bước vào đại điện với một tấm bản đồ trải dài vài trượng, đây đúng thật là so với Nam Cương Quốc còn rộng lớn hơn trăm lần.
"Những nơi có chấm màu đỏ chính là Chuẩn Đạo tông môn, chấm tím chính là Chuẩn Tổ tông môn."
Hàn Vũ Thiên có một chút kinh ngạc nói:
"Thiên Vực không phải đã sớm không còn sinh linh Chuẩn Tổ sao?"
Ô Phong Sơn nhẹ gật đầu nói:
"Vài trăm năm trước điều này là chính xác, nhưng qua thí luyện Tuần Thiên Giả thì chúng ta đã đột phá, mang theo pháp tắc vốn đã cảm ngộ được truyền cho đồng môn, mới giúp Thiên Vực lấy lại Chuẩn Đạo và Chuẩn Tổ tu vi.
Hàn Vũ Thiên cười lạnh thầm nghĩ trong lòng nói:
"Nuôi vườn không béo tốt lại dùng cách kích thích tăng trưởng, tên giới chủ này đúng là có ý định cùng với hư không thú thôn phệ Tô Lăng giới."
Cái Tuần Thiên Giả thí luyện chính là nơi kích thích và chọn lọc chật lượng của vật tế, mà Hàn Vũ Thiên lại chính là thứ hiến tế mà bọn hư không thú thèm khát.
"Hải Hoàng Cung, nơi đó có tên Tống Long Trúc, lúc trước đã hạ đòn sát thủ đối với thủ hạ của ta."
Hàn Vũ Thiên có sát khí bao vây làm cho những người xung quanh có chút sợ hãi, Ninh Hinh bên cạnh trầm giọng nói:
"Cung chủ, Tống Long Trúc đã trở thành Chuẩn Tổ đứng ở năm trên Chuẩn Tổ đại lục bảng, so với lúc ở thí luyện còn cường đại hơn."
Hàn Vũ Thiên nhướng mày có một chút kinh ngạc nói:
"Tại sao lại đứng thứ năm? Thí luyện kia không phải hắn và ba kẻ khác đều tu vi cao thâm sao, cớ nào lại đứng thứ năm."
Ô Phong Sơn trầm mặc nói:
"Một kẻ tên là Hoàn Thi Long đứng ở đầu bảng, nghe nói hắn sắp đạt tới Đạo Tổ chí cao."
Hàn Vũ Thiên sát khí như bùng nổ đè xuống không hề kiềm chế, làm cho toàn bộ người trong khuôn viên trăm trượng đều phải run sợ.
"Ra là vậy, thiên phú của ngươi xem như không tồi, bản cung chủ xử lý xong Tống Long Trúc rồi lại đến ngươi."
Sát khí thu hồi thì bên ngoài truyền tới rất nhiều tiếng bịch bịch truyền tới, đại trưởng lão kinh ngạc nói:
"Chuyện gì?"
Một vị thủ vệ bước vào cúi đầu hành lễ nói:
"Bẩm, bên ngoài toàn bộ đệ tử từ Vũ Cảnh trở xuống đều đã bất tỉnh."
Hàn Vũ Thiên phất tay nói:
"Bọn chúng chỉ là tạm thời bất tỉnh mà thôi, các ngươi không cần phải hoảng, theo ta đến Hải Hoàng Cung chào hỏi một tiếng."
Hàn Vũ Thiên đã tìm ra nơi ở của Tống Long Trúc sẽ hướng đến đó, chuyện ở thí luyện vẫn còn chưa có tính hết với lão.
Hắn để Kiều Nguyệt Nga và Ninh Hinh trở về cảng, bản thân lại tự mình tìm đến Hải Hoàng Cung, một tông môn cấp Chuẩn Tổ, so với hai vị ma vương phân thân trước thì Tống Long Trúc sẽ yếu hơn khá nhiều.
Hàn Vũ Thiên lại khởi hành thêm ba ngày mới đến được Hải Hoàng Cung, nó đúng thật là tọa lạc ở một cái hồ trải dài ngàn dặm như mặt biển, sóng cuộn trào không ngừng.
"Hừ, một nơi như vậy rất thích hợp để ta giao thủ."
Hàn Vũ Thiên bàn chân vừa bước xuống mặt nước đã hóa nó thành băng, mỗi một bước hắn đi thì bên dưới mặt nước sẽ đóng băng không ngừng.
Hải Hoàng Cung có một đệ tử phát hiện ra điều bất thường liền kinh hô:
"Chuyện gì vậy? Mặt nước tại sao giữa mùa hè nắng nóng lại đóng băng vậy?"
Những đệ tử Hải Hoàng Cung khác cũng nhao nhao đến nhìn, bọn họ ai cũng thấy được mặt nước đang dần dần băng phong.
"Là thế nào?"
Một trưởng lão đứng ở trên cổng chính chấp tay sau lưng tràn đầy nghi hoặc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mặt nước Hải Hoàng Cung đóng băng, dù là mùa đông khắc nghiệt nhất cũng chưa bao giờ đóng băng được nước trong hồ.
"Có người đến."
Trưởng lão đứng trên cổng chính ra hiệu cho mấy vị trưởng lão khác đừng có ra ngoài, gió lạnh thổi tới từ trong sương tuyết có một bóng người chậm rãi bước đi.
Eo bên phải có treo một thanh kiếm đang lắc lư theo bước chân của hắn, trưởng lão Tố Tần của Hải Hoàng Cung híp mặt lại nói:
"Kẻ đến là ai? Không biết Hải Hoàng Cung ta là Chuẩn Tổ tông môn hay sao? Lại dám dùng khí thế này mà đến?"
Từng câu từng chữ đều không có một chút khách khí, Hàn Vũ Thiên dừng lại cách Hải Hoàng Cung năm trăm trượng, hắn mỉm cười miệng thở ra một hơi sương lạnh, một quyền đấm vào hư không liền thấy bão tuyết lao đến vị trưởng lão kia.
"Ngươi dám!"
Tố Tần hư lạnh một quyền vung ra mang theo pháp tắc xoay chuyển hóa thành cự quyền bằng nước uy lực kinh người, đây chính là Hải Hoàng Thương Khung Quyền trứ danh của Hải Hoàng Cung.
Một quyền này Tố Tần thi triển có thể nói là ở thượng cấp của Hải Hoàng Thương Khung Quyền, tuy chưa đạt tới hoàn mỹ, nhưng đủ để kẻ cùng cấp bậc nếm qua chiêu này phải sợ hãi.
Nhưng Tố Tần không ngờ tới một quyền chấn thiên kia lại bị bão tuyết quét tới đánh cho tan tát, bão tuyết nhắm tới Tố Tần thì bị một màn sáng ngăn lại, chính là hộ sơn đại trận Hải Hoàng Cung cứu hắn.
Hàn Vũ Thiên cười nhạt chạy thẳng tới đại trận nhảy lên cao rồi một cước đạo xuống, lôi điện phóng thích cùng với đại trận đối cứng kịch liệt, hắn lại nhảy về vị trí cũ híp mắt nói:
"Trận pháp Chuẩn Tổ."
Tố Tần hừ lạnh nói:
"Ngươi nghĩ bằng vào một đòn đã có thể phá trận? Tu vi ngươi mạnh, vậy thì có một hành hơn trận pháp Chuẩn Tổ của bọn ta không?"
Hàn Vũ Thiên thở dài nói:
"Ngươi câm miệng mà nhìn không phải sẽ biết sao?"
Hắn từ từ cúi thấp người lại tiếp tục nhảy lên không trung, một cước mang theo Trọng Lực Chấn Thiên mà đạp vào hư không, trọng lực kinh người đè lên đại trận làm cho không gian rạn nứt, ngay cả mắt thường cũng có thể thấy vết nứt màu đen giữa không trung.
Tố Tần định mở miệng thì thấy đại trận vậy mà bị nứt ra, vết nứt lan rộng không cách nào phản ứng kịp rất nhanh đã phá được trận này, Hàn Vũ Thiên xuất hiện trên đỉnh đầu của Tố Tần, một cước dồn nén trọng lực tới cực đại đạp lên đầu của hắn.
Làm cơ thể Thánh Tông viên mãn của hắn lúng xuống vạn trượng tạo thành hố lớn, Tố Tần trực tiếp hóa thành vũng máu không thể chết lại.
"Ngươi dám giết trưởng lão của Hải Hoàng Cung, thật không còn muốn sống sao?"
Mấy vị trưởng lão khác sợ hãi lui lại không dám ngăn cản kẻ trước mắt, Hàn Vũ Thiên đứng ở rìa cái hố lớn mình vừa tạo ra nói:
"Gọi Tống Long Trúc ra, bằng không Hải Hoàng Cung này sẽ không còn tồn tại ở đại lục Thiên Vực."
"Ngươi nghĩ bản thân là ai mà muốn gặp đại trưởng lão chứ."
Một Chuẩn Đạo cường giả từ trong cung bước ra vẻ mặt tràn đầy âm trầm, đây chính là Minh Thân Trì phó cung chủ của Hải Hoàng Cung.
Nhìn sơ qua khí tức liền biết Minh Thân Trì đã ở cảnh giới Chuẩn Đạo hơn trăm năm, so với Chuẩn Đạo khác còn muốn mạnh hơn một bậc.
"Ngươi ngông cuồng giết ngươi như vậy, chết trong tay bản cung đã là vinh hạnh."
Minh Thân Trì mở ra khí vực tạo ra hải dương ngàn dặm hội tụ tại đỉnh đầu một quyền ngàn trượng, pháp tắc thủy hệ liên tục gia trì còn phải nói tạo nghệ vượt xa Tố Tần, Hải Hoàng Thương Khung Quyền viên mãn thành.
"Hải Hoàng Thương Khung Quyền!"
Minh Thân Trì đấm ra một quyền hướng tới Hàn Vũ Thiên mà đánh, hắn bình tĩnh đứng ở nơi đó.
Ngón tay chậm rãi đưa lên đụng vào cự quyền ngàn trượng, lập tức hóa nó thành băng rồi dùng lòng bàn tay đặt lên, hơi dùng lực liền phá nát nó thành trăm ngàn mảnh băng vụn.
"Một quyền trả một quyền."
Hàn Vũ Thiên nắm tay thành quyền nhắm tới Minh Thân Trì.
"Hàn Long Băng Thánh Quyền."
Cự quyền ngàn trượng cũng được đấm ra mang theo âm hàn chi lực nhắm đến Minh Thân Trì, hắn lập tức kinh ngạc toàn lực thôi động Hải Hoàng Thương Khung Quyền lại đón lấy.
Hai quyền va chạm vậy mà uy danh đỉnh đỉnh Hải Hoàng Thương Khung Quyền không thể đỡ nổi, Minh Thân Trì trúng đòn trực tiếp trọng thương bay ngược ra ngoài.
"Ta không có thời gian chơi với các ngươi, nếu không gọi thì tự ta bắt Tống Long Trúc ra."
Hàn Vũ Thiên bắt đầu rút kiếm làm cho tuyết thổi ngày càng mạnh hơn, hắn thủ thế lại thấy lam quang hàn băng chói sáng giữa thiên địa tĩnh mịch.
"Băng Liên Tuyết Nhiên!"
Một kiếm chém ra ngay một khắc lam quang phóng tới đã thấy một bóng người xuất hiện, một cước đá vào cổ tay của Hàn Vũ Thiên, làm cho một kiếm kia lệch hướng lao thẳng tới một tòa động thiên phía xa, ầm một tiếng động thiên to lớn hóa thành băng, nhất kiếm vừa rồi nếu thực sự trúng Hải Hoàng Cung thì hơn ngàn vạn đệ tử bên trong sẽ bị băng phong mà chết.
"Tới rồi?"
Hàn Vũ Thiên mỉm cười nhìn bóng người đã dùng một cước đá lệch cổ tay hắn, Tống Long Trúc sau khi trở thành Chuẩn Tổ cũng đã thay đổi trở thành trung niên, hắn cũng cao hơn trước rất nhiều, một cước vừa rồi chỉ là giơ ngang hông đã cùng với vai của Hàn Vũ Thiên bằng nhau.
Tống Long Trúc híp mặt lại nói:
"Thiếu niên thiên tài Hàn Vũ Thiên của Nam Cương Quốc tiểu lục địa, ngươi cuối cùng đã tìm tới Thiên Vực, lão phu là đang chờ ngươi đây, ta tò mò muốn biết cánh tay phải của ngươi là kẻ nào đã lấy nó?"
Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi không cần biết chuyện này, lo cho mạng mình đi."
Tống Long Trúc đột nhiên kinh biến nhảy vọt về phía sau không chút do dự dùng ra Hải Hoàng Thương Khung Quyền, một quyền không có mỹ lệ như những người trước, nhưng lại mang vô tận sức mạnh của pháp tắc có thể phá nát không gian.
Cùng lúc này tử lôi lóe lên va chạm vào cự quyền khiến không gian chấn động mặt đất nghiên ngã không ít đệ tử tu vi thấp kém đứng không vững đã té lăn lóc trên mặt đất, Hàn Vũ Thiên híp mặt lại nói:
"Không tệ."
Tống Long Trúc thì cau mày nói:
"Chỉ bằng vào chừng ấy thời gian, ngươi đã bước vào Thánh Tông đại viên mãn, thực lực so với Chuẩn Tổ còn muốn ngang nhau?"
Hàn Vũ Thiên nhướng mày rồi lắc đầu nói:
"Ngang nhau thì chưa chắc."
Hắn thân hình ẩn hiện trong sương tuyết làm cho Tống Long Trúc phải dè chừng xung quanh, Hàn Vũ Thiên lần nữa xuất hiện là ở trên đỉnh đầu một kiếm bổ xuống, Tống Long Trúc phản ứng nhanh nhạy tạo ra một bức tường thủy ngăn lại một kiếm, kiếm chém vào nước lại kéo theo cơ thể của hắn.
"Thủy Ngục."
Tống Long Trúc lại điều khiển chín dòng thuỷ lưu phá băng mà lên, hướng đến thủy ngục mà công phá đến.
Hàn Vũ Thiên trừng mắt một cổ hàn khí phóng ra lần nữa đóng băng thủy ngục và chín dòng thuỷ lưu, băng cầu nhốt Hàn Vũ Thiên từ từ nứt ra lại thấy người bên trong sớm đã không còn.
"Chạy ư?"
Tống Long Trúc nhìn trước ngó sau lại phóng ra khí vực dò xét, nhưng vẫn là không có tung tích của Hàn Vũ Thiên, một sợi tóc cũng không hề lưu lại.