Hàn Vũ Thiên thản nhiên nói:
"Vậy ngươi nhận ta làm chủ thì thế nào?"
Mộc Thiên lập tức từ chối nói:
"Ta không muốn bất kì ai quản."
Hắn thản nhiên nói:
"Được, vậy ta sẽ hấp thu sinh mệnh lực của ngươi, xem như là cái giá cho việc ngươi đã thôn phệ kha khá tài nguyên của ta, sau đó vứt Mộc Thiên ngươi ra ngoài kia, đừng nói bằng vào thực lực lúc đỉnh phong ngươi chạy còn không thoát, nói gì đến hiện tại chỉ mới phục hồi bảy phần."
Mộc Thiên nghe xong cũng không thể không suy tính kĩ lại một chút, nếu Hàn Vũ Thiên thực sự làm ra loại sự tình như hắn nói, thì dù Mộc Thiên có liều mạng cũng không thoát được, còn nếu nhận hắn làm chủ thì tự do sau này của nó sẽ bị quản chế.
Hàn Vũ Thiên cười thản nhiên nói:
"Nếu ngươi nhận ta làm chủ thì sẽ nhận được không ít lợi lộc đấy."
Lời vừa dứt một con giao long hắc lôi xuất hiện ở bả vai hắn, trái phải còn có đôi thiếu niên nam nữ tràn đầy thần sắc kiêu ngạo.
"Bọn chúng đều là linh sao?"
Mộc Thiên tràn đầy kinh ngạc nhìn ba kẻ vừa xuất hiện, cảm ứng của khí linh và sinh linh ra linh tính có chút giống nhau, nên vừa nhìn qua liền nhận ra được.
Giao long hắc lôi cười khà khà nói:
"Chỉ cần ngươi đủ năng lực làm cho chủ nhận hài lòng thì tương lai sau này của ngươi rất rộng mở."
Lôi linh kia vốn là hình xà lại trải qua cắn nuốt lôi kiếp trước đó đã hóa thành giao long, nếu để nó thôn phệ thêm một hai lần lôi kiếp nữa e là sẽ thành long, Uy Lân cười nói:
"Đại ca không có bạc đãi ngươi đâu, yên tâm."
Thanh Tuyền thì giơ nắm đâm lên nói:
"Nhưng ngươi đừng nghĩ đại ca là người dễ ức hiếp, nếu như chưa có sự cho phép của đại ca thì đừng có lộng hành, nếu không cô cô đây sẽ đập ngươi thành củi rồi đem đốt."
Mộc Thiên cũng vừa quét qua cảm thụ thì đều thấy được ba đạo khí linh này tu vi đã chạm tới cảnh giới mà nó không thể nhận biết được, Hàn Vũ Thiên sắc mặt có chút không kiên nhẫn nói:
"Ngươi quyết định nhanh đi, bản cung chủ còn có việc phải làm."
Mộc Thiên nhìn xung quanh toàn là ma trảo tứ phía đang chực chờ công kích, nếu nó từ chối thì ma trảo kia sẽ tấn công và thôn phệ nó, Mộc Thiên thu liễm thân hình hóa thành gốc thảo dược nói:
"Được, cho ta một giọt máu của ngươi."
Hàn Vũ Thiên bàn tay chộp tới hắc ám quấn lấy Mộc Thiên từ từ kéo tới.
"Ngươi, ngươi nuốt lời sao? Ta đã đồng ý nhận chủ rồi mà."
Hắn mặc kệ Mộc Thiên la hét trong sợ hãi, ngón tay khẽ điểm kéo ra từ trong đám rễ cây chi chít một cái rễ cực nhỏ màu kim sắc, Hàn Vũ Thiên cười nói:
"Ngươi nhận ta làm chủ, đương nhiên mạng ngươi là do ta giữ, sao ta lại phải đưa máu cho ngươi, là ngươi đưa cho ta mới đúng."
Hắn cắt đi một mảnh nhỏ như hạt đậu của cái rễ kim sắc kia làm cho Mộc Thiên thống khổ không thôi, hắn vung tay thu Mộc Thiên vào trong túi trữ vật, cũng hiển hóa ra phân thân ở lòng bàn tay có chữ Hỷ.
Tướng mạo và khí chất giống y đúc Hàn Vũ Thiên, nhưng chỉ khác là cố phân thân này đã được hắn giao cho ý thức của Hỷ điều khiển.
Tiếp theo Nộ, Ai, Ố đều được Hàn Vũ Thiên triệu hóa tới đây, mỗi người tướng mạo đều là hắn, Hàn Vũ Thiên nhìn bốn người cười nói:
— QUẢNG CÁO —
"Các ngươi đã có thực lực ngang với ta, giờ thì cầm lấy bốn gốc thảo dược này, đợi khi ta triệu hoán thì hãy tách nhau ra mà chạy thật nhanh, giấu chúng vào địa điểm mà ta đã đánh dấu trước đó."
"Rõ thưa chủ nhân."
Bốn người thu lễ cũng chui vào trong thức hải của Hàn Vũ Thiên, hắn nhìn ra bên ngoài đang có bóng người đứng ở kết giới.
Hắn vung tay có một lối đi hiện ra, Hàn Tôn chậm rãi bước vào nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Các thế lực Thánh Tông đã mua hết số vé tham gia khảo hạch kia rồi, bọn chúng đều thống nhất chọn ra người có thiên tư nhất trong tông đi tham gia thí luyện."
Hàn Vũ Thiên nở ra một nụ cười nói:
"Bọn chúng không sợ đám trẻ tuổi đó khi trở về Thiên Vực sẽ lập ra một cái thế lực mới xưng bá sao?"
Hàn Tôn cười nói:
"Bọn chúng đương nhiên sợ điều đó xảy ra, nhưng cũng muốn đánh cược vào phẩm cách của đám trẻ tuổi kia."
Hàn Vũ Thiên nhẹ gật đầu lại truyền lệnh cho những người tham gia thí luyện tập hợp lại đại điện.
Hơn mấy trăm người tập hợp lại khiến cho mấy Chuẩn Tổ và thế lực Thánh Tông mua khảo hạch phải trừng mắt kinh ngạc, mấy chục Chuẩn Đạo trẻ tuổi tập hợp làm cho không ít người tối sầm mặt lại.
"Cung chủ Vạn Niên, vậy là sao đây?"
Ngay cả Vũ Lâm Nhàn cũng không nghĩ ra được hắn là đang muốn làm ra chuyện gì, Hàn Vũ Thiên ngồi ở chủ vị cười nói:
"Bọn họ đương nhiên cũng sẽ tham gia thí luyện rồi."
Vũ Lâm Nhàn cau mày nói:
"Bằng cách nào chứ?"
Bên phải Hàn Vũ Thiên có một bóng người nhỏ nhắn hạ xuống bên cạnh, Như Ý vẫn là quấn băng đầy người và khoác áo choàng đỏ rách rưới, nàng ta cười nói:
"Ta sẽ đưa bọn họ lẫn vào trong đám người yêu tộc."
Hưng Vinh cau mày nói:
"Yêu tộc mang theo 150 người hẳn là không xem lời của cung chủ là uy hiếp, nhưng làm thế nào mà mấy tên trẻ tuổi này trà trộn vào được, không lẽ giết bớt người của yêu tộc rồi thay vào?"
Như Y cười khúc khích rất hài lòng với suy đoán của Hưng Vinh nói:
"Không sai, người của yêu tộc nếu đã không làm theo lệnh, thì chúng ta chỉ đành đưa người khác vào thay thế, ta đã đánh dấu hết vị trí của đám Chuẩn Đạo yêu tộc rồi."
Hàn Vũ Thiên đứng dậy giơ bàn tay ra, Như Ý lập tức vung tay xuất hiện mấy chục giọt máu lơ lửng, Hàn Vũ Thiên phất tay thổi những giọt máu kia lơ lửng trên đỉnh đầu từng người Chuẩn Đạo trẻ tuổi.
"Kết ấn."
Những giọt máu kia phủ xuống thay đổi hình dạng của đám Chuẩn Đạo trẻ tuổi thành yêu tộc, những người thấy được cảnh này cũng tràn đầy thần sắc kinh ngạc.
"Được rồi, theo bản cung chủ."
Hàn Vũ Thiên vung tay liền có một cảnh cổng không gian xuất hiện, hắn là người đầu tiên bước vào rồi đến Như Ý, đám Chuẩn Đạo trẻ tuổi trong lòng do dự cuối cùng vẫn là từ từ hướng tới phía đó.
"Nguyệt Ly, yêu tộc rất âm hiểm, cẩn trọng một chút."
Âm thanh của Vũ Lâm Nhàn truyền vào tai Nguyệt Ly đang hóa hình thành một hồ yêu xinh đẹp, Nguyệt Ly đưa mắt nhìn về phía sư tôn nhẹ gật đầu, cho nàng một cái nhìn yên tâm.
— QUẢNG CÁO —
Trước đó Nguyệt Ly cũng có được một vị trí thí luyện trong mười vé kia, nhưng nàng đã từ chối và thuyết phục sư tôn đưa cho người khác trong cung, nàng sẽ có biện pháp khác vào trong thí luyện.
Hàn Vũ Thiên đứng ở vách đá nhìn xuống bên dưới là một vài tòa cung điện bị yêu tộc chiếm cứ, hắn đón gió nhìn tới lại tràn đầy sát cơ trong mắt, Hàn Vũ Thiên thấy được nhân tộc chết không ít ở trên mảnh đất đó.
"Yêu tộc, các ngươi đứng trên đất kẻ khác lại dám giết người sao?!"
Một cự thủ che trời ập xuống mang theo sát cơ ầm ầm đánh tới, từ trong cung điện Bạch Yêu Vương phóng ra một chưởng đối cứng, hắn ngẩn đầu nhìn thấy được Thất Bảo Thần Chủ đang bộc lộ sát ý.
Bạch Yêu Vương hừ lạnh lại xem thường Thất Bảo Thần Chủ chỉ là một tu sĩ Đạo Tổ tầng 1, hắn thản nhiên nói:
"Giết một vài kẻ vô danh tiểu tốt thì đã sao? Có trách thì trách các ngươi chuẩn bị không chu toàn, bọn ta chỉ đành mượn nhờ chỗ này mà thôi."
"Súc sinh."
Thất Bảo Thần Chủ ngón tay điểm ra thần kiếm xoay tròn rồi đâm tới, Bạch Yêu Vương vung tay có một thanh chiến mâu bay tới, cùng với trường kiếm va chạm vậy mà dễ dàng bị đánh bật ra ngoài.
"Gì chứ?!"
Bạch Yêu Vương không thể tin được một kiện Chuẩn Tổ binh khí lại bị đánh bật ra dễ dàng như vậy, lại còn khảm lên thanh thương của hắn rất nhiều vết nứt.
Trường kiếm thế như chẻ tre lao xuống hướng tới Bạch Yêu Vương, hắn toàn lực ngưng tụ vào một chưởng vỗ về phía trước, cự thủ ngăn trường kiếm lại chỉ như lửa rơi xuống tuyết, khiến cự thủ rạn nứt và bị xuyên thấu dễ dàng.
"Bích Lân Hoàng Vĩ."
Một hư ảnh xà vĩ to lớn quật xuống đã làm cho trường kiếm dừng thế tấn công văng ra ngoài, Bích Lân Xà Hoàng cau mày nhìn trường kiếm cắm trên đất kia.
Vừa rồi một đuôi quật vào trường kiếm làm Độc Dị có một chút cảm thấy tê dại bởi sự cứng cáp ấy, Thất Bảo Thần Chủ híp mắt lại bàn tay giơ ra có cổ hấp lực thu kiếm về cười nói:
"Đạo Tổ thượng kì, ngươi đúng là không tệ."
Bích Lân Xà Hoàng bước vào thí luyện Tuần Thiên Giả nhận được cơ duyên trùng trùng, tuyệt nhiên là yêu vương mạnh nhất trong đám người, Độc Dị ngẩn đầu nhìn Nguyễn Công Sơn nói:
"Các hạ chớ có manh động, tuy binh khí của ngươi rất cường đại, nhưng chúng ta chênh lệch là hai cái đại cảnh giới, đừng dựa vào một vật ngoài thân mà làm càn."
Nguyễn Công Sơn ngửa đầu cười lớn nói:
"Hay cho một đầu nghiệt súc, ngươi nghĩ đạp vào cánh cửa Đạo Tổ thượng kì là có thể bể nghễ thiên hạ? Nhìn cho kĩ ta sẽ lột da rắn của ngươi, Thất Bảo Yêu Ma Tháp!"
Dù tức giận bởi yêu tộc sát hại rất nhiều nhân tộc, nhưng Thất Bảo Thần Chủ vẫn là giữ được bình tĩnh không có lộ sơ hở, tòa tháp tràn ngập yêu khí xuất hiện giữa không trung.
Tòa tháp xoay chuyển từng tầng liên hồi làm cho thiên địa chấn động, kiếm trong tay cũng tự bay di chuyển tản ra khí tức kinh diễm.
Cuối cùng đã dẫn động thêm hai vị yêu vương xuất hiện, Độc Di phất tay nói:
"Dẫn hắn ra ngoài, bằng không một kích này giáng xuống sẽ ảnh hưởng rất nhiều tới yêu tộc."
Bốn vị yêu vương hóa thành lưu quang bay về phía khác, Thất Bảo Thần Chủ cũng đuổi theo ngay phía sau.
Hàn Vũ Thiên nhảy xuống vách núi hướng tới cung điện mà yêu tộc đang cư trú mà bay đi, đám người phía sau cũng đi theo sau không có e ngại bị phát hiện, bởi bọn họ đang trong hình thái yêu tộc sẽ không bị nghi kị gì.
"Ngươi là..."
Hai tên yêu tộc Chuẩn Đạo thấy Hàn Vũ Thiên đang bay tới thì kinh ngạc không thôi, còn chưa kịp thốt ra thành tiếng thì hai đạo thiểm điện xuyên qua mi tâm lấy mạng hai bọn chúng, sinh cơ bị đoạn hóa thành thi thể còn chưa rơi xuống đất đã bị hắn thu vào trong trữ vật giới chỉ.
Hàn Vũ Thiên mang theo dấu tích mà Như Ý để lại trên cơ thể của đám yêu tộc mà một đường chém giết, thay thế những kẻ đã chết bằng những người ngụy trang, hắn lướt đi nhẹ nhàng không để lại bất kì khí tức nào, tựa như hồn ma đòi mạng từng cái yêu tộc được đánh dấu.
Rất nhanh đám người ngụy trang đã hòa lẫn cùng với yêu tộc, Hàn Vũ Thiên cũng đứng ở trung tâm cứ địa yêu tộc mà bộc phát tu vi, sức mạnh khuếch tán dẫn tới rất nhiều thân ảnh yêu tộc.
— QUẢNG CÁO —
"Kẻ nào?!"
Mấy trăm bóng người đứng ở không trung nhìn xuống kẻ ở trung tâm lĩnh địa nhân tộc, bọn họ không ngờ lại có kẻ vô tung vô ảnh xuất hiện ở đây.
"Vạn Niên Chi Chủ?!"
Một yêu tộc phát giác ra được Hàn Vũ Thiên thì không khỏi kinh ngạc, hắn ngẩn đầu nhìn đám yêu tộc nói:
"Đến chỗ của bản cung chủ còn tàn sát bừa bãi, chết!"
Hàn Vũ Thiên phóng ra khí tức làm cho yêu tộc phía trên sợ hãi chạy tán loạn, ai cũng biết Hàn Vũ Thiên có khả năng giết tổ, hắn mà ra tay với đám Chuẩn Đạo, Chuẩn Tổ bọn họ thì cũng không khác nào giết sâu kiến.
"Chậm đã."
Yêu khí phủ xuống ngăn cách Hàn Vũ Thiên với ngoại giới, lực lượng hắn đánh ra cũng vừa vặn bị yêu khí này ngăn trở.
Sùng Khánh vốn đang cùng với ba vị thủ lĩnh của ba tộc khác thương lượng việc sau khi vào thí luyện, lại không nghĩ tới vào thời khắc này quay trở lại cứu đám yêu tộc này.
"Sớm nghe nói Tử Yêu Vương chết trong tay ngươi cũng xem như là có năng lực đồ tổ diệt đạo, nhưng đừng có phách lối trước mặt bản hoàng, dựa vào ngoại vật thì đừng nghĩ bản thân vô địch."
Yêu hoàng gân xanh trên trán nổi lên tràn ngập tức giận nhìn thiếu niên bên dưới, Hàn Vũ Thiên bị uy áp Đạo Tổ chấn nhíp lại không có động thái nào, hắn trừng mắt phóng ra tinh thần chi lực cuồng cuộn như sóng hải mang theo lôi đình khuếch tán tứ phía.
"Yêu đạo đặt vào trong mắt bản cung chủ không đáng nhắc tới, dựa vào một con thao thiết như ngươi cũng dám lớn tiếng?"
Yêu hoàng còn định mở miệng trào phúng thì không gian giam cầm vạn đạo ngưng kết, tổ huyết ngưng động, Đạo Tổ chi huyết và pháp tắc cấp Tổ triệt để bị phong cấm, Hàn Vũ Thiên ống tay áo bay lượn theo gió nói:
"Bản cung chủ xưa giờ không sợ bất luận kẻ nào, chỉ sợ không người tranh đấu."
Lời nói như sấm truyền khắp bát phương như thiên địa quân chủ cao cao tại thượng, hào khí ngút trời đại đao chiếu sáng cửu thiên thập địa, ngay cả yêu hoàng trong lòng cũng xuất hiện một tia rung động không nói thành lời.
"Chuyện gì?"
Long Bạch, Tam Thủ, Trần Thái Phú rời khỏi chỗ ngồi phóng thẳng về phía đại doanh yêu tộc, ngưng đọng thân hình giữa không trung đập vào mắt ba người là yêu hoàng và Hàn Vũ Thiên đang tranh phong.
"Chuẩn Tổ tranh phong với Đạo Tổ, đây là lần đầu lão phu thấy chuyện này."
Trần Thái Phú tràn đầy hứng thú đưa mắt nhìn tới hai người, Bạch Long thì híp mắt cảm nhận tình huống xung quanh, Tam Thủ thì cười thầm nghĩ:
"Không hổ danh là bằng hữu của hoàng."
Hàn Vũ Thiên tóc trắng nhẹ bay tản ra hàn khí như hầm băng vĩnh cửu, hắn ngón tay giơ lên liền có hắc lôi quấn lấy.
Yêu hoàng thu liễm khí tức nhìn Hàn Vũ Thiên nói:
"Ngươi rời khỏi đây, thù giết Tử Yêu Vương coi như xóa bỏ."
"Thỏa hiệp?"
Long Bạch thật không ngờ Sùng Khánh thường ngày là một kẻ rất cao ngạo, không khi nào chịu buông tha kẻ thù của mình, vậy mà hiện tại lại chủ động thỏa hiệp với Hàn Vũ Thiên, không biết thiếu niên kia đã dùng biện pháp gì.
Chỉ có yêu hoàng là người trong cuộc mới cảm nhận được sự uy hiếp vô hình kia, huyết mạch Tử Hoàng Nhẫn Thao Thiết của hắn đã cảnh báo về kẻ trước mắt, hắn mà thật sự làm căng thì hậu quả khó lường, mất một vị Tử Yêu Vương đã là thiệt thòi cho yêu tộc ở phế địa, nếu còn thêm rủi ro nữa e là yêu tộc sẽ rơi vào kết cục khó mà xoay chuyển.
Hàn Vũ Thiên cười nhạt ngón tay điểm xuống mặt đất, lôi điện phóng xuống phá tan mặt đất ngàn dặm bên dưới, làm cho kiến trúc và cảnh quan ngàn dặm hóa thành mảnh tro tàn, nhưng không có bất luận sinh mệnh nào chết ở trong đó.
Hắn chấp tay sau lưng bay về phía Vạn Niên Cung mà không hề quay đầu lại, một màn trước mắt chính là thị uy trước mặt hoàng của yêu tộc, đây không khác nào một bước đạp lên đầu chúng yêu.