Alice đi siêu thị mua một ít thức ăn trong nhà, gần đây Tô Hoài tích cực điều trị tâm lý rất vất vả nên cô thường xuyên nấu nướng để tẩm bổ cho anh. Vì thế mà thức ăn cũng nhanh hết hơn bình thường, một tuần có khi cô đi chợ hơn ba bốn lần.
Đi tới đầu ngõ, cô gặp được một người quen đang đứng hút thuốc.
Cố Thần đứng dựa lưng vào tường, rít từng hơi thuốc lá. Dáng vẻ của cậu lạnh lùng và cô độc, giống hệt như lần đầu gặp gỡ.
Alice không muốn dính dáng gì tới thiếu niên này, nên quyết định đi lướt qua như không thấy.
Còn Cố Thần thì không như thế, cậu tới đây để tìm cô!. T𝒓𝐮𝘆ện cop từ t𝒓ang T 𝒓ùmT𝒓𝐮𝘆ện﹒𝖵𝑵
“Chị định tỏ ra không quen biết tôi luôn à?” Cậu cất lời.
Alice buộc phải dừng bước. Cô im lặng một lúc, sau đó mới quay đầu lại đi về hướng của cậu.
Cô không do dự mà nói thẳng vào mặt Cố Thần:“Máu mà cậu đã hiến cho tôi ngay bây giờ chúng ta tới bệnh viện, tôi hiến trả lại cho cậu. Chúng ta không ai nợ ai.”
Cố Thần nghe xong thì cười nhạt, cậu nhướng mày nhìn cô hỏi lại:“Tôi đáng ghét như vậy sao? Một chút quan hệ với tôi chị cũng không hề muốn có?”
“Tôi không thích cậu, mãi mãi người tôi yêu chỉ có A Hoài. Tôi không dư tình cảm để có thể thương hại một ai đó đâu, nên tốt nhất chúng ta đừng gặp lại.”
Cố Thần mắng nhỏ cô là người đàn bà vô lương tâm, nhưng nhỏ thể nào cô cũng nghe thấy.
Alice lựa chọn im lặng.
Cố Thần nhìn đồng hồ đeo tay, nghiền ngẫm rồi nói:“Chị về nhà ngay đi, có lẽ vẫn kịp.”
Cô khó hiểu nhìn cậu, sau đó như hiểu ra điều gì. Alice buông hết số đồ trên tay xuống cô lao đầu chạy về phía nhà của mình, trong lòng cô luôn niệm thầm tên anh.
Tô Hoài anh đừng có chuyện gì…
Alice chạy vào nhà, lao lên phòng sách. Tô Hoài đang đứng trên lang cang, cô thấy thế liền gào lên rồi nhào tới ôm lấy anh.
Cô ôm chặt anh, khóc đến nổi khàn cả giọng:“A Hoài sao anh lại muốn bỏ em, chúng ta đã hứa cùng nhau kết hôn mà?”
“Alice, anh khó chịu.”
Nói xong Tô Hoài ngất lịm đi trong vòng tay cô.
Đúng lúc này điện thoại của cô reo, là Cố Thần gọi đến. Cô nhận máy!
“Nếu tôi mà làm bác sĩ chắc chắn sẽ giỏi hơn ông chú đó nhiều, chị có thấy vậy không?”
“Cậu muốn cái gì? Muốn cái gì thì nhắm vào tôi này, đừng có dày vò anh ấy nữa.” Cô quát.
“Cũng chỉ là một người phụ nữ, Cố Thần tôi thiếu gì. Tôi suy nghĩ lại rồi, chị không xinh đẹp lắm đâu, lại còn không có tình người. Tôi… Sẽ không thích chị nữa.” Cô chạy ra ngoài ban công, nhìn thấy Cố Thần đang đứng dựa vào cột đèn bên phía đối diện nhìn lên đây.
“Chị yên tâm, nếu ông chú không nhảy xuống đó thì chỉ là đang ngủ thôi. Chị nên đổi một người bác sĩ tâm lý khác cho ông chú đi, cô ta quá dễ dàng bị mua chuộc.”
“Rốt cuộc cậu muốn cái gì?” Cô mất kiên nhẫn hỏi.
“Sắp trễ giờ bên máy bay rồi, tôi phải đi du học đây. Mong rằng năm năm sau khi tôi trở về, chị sẽ không lại bị bỏ rơi.”
Nói xong điện thoại vang lên tút tút, Cố Thần cũng lên chiếc xe vừa lái tới rồi rời đi.
Alice hiểu chuyện này là do cậu muốn trả thù, nhưng nửa đường lại quay đầu không muốn làm nữa. Mặc dù cậu quá đáng, nhưng mà cô đã từng nợ cậu một ân huệ.
Cô soạn một văn bản, sau đó ấn gửi cho Cố Thần. Coi như là một dấu chấm hết, cả đời này cô sẽ không gặp lại bọn họ nữa…
Cố Thần mở tin nhắn lên xem, nội dụng chỉ vọn vẹn mấy chữ:“Học tốt, chúc cậu mai này sẽ thành công. Tôi rất yêu a Hoài, chúng tôi sống chết cùng nhau.”
Cậu cười gượng gạo, tay vuốt vuốt màn hình điện thoại. Trong lòng cậu đau như có ai dùng dao đâm vào rồi dày xé, tại sao cô luôn dùng phương thức tàn độc nhất để đả thương cậu.
Yêu một người thật sự quá khó khăn đối với cậu!
*
Tô Hoài tỉnh lại vào một lúc sau, Alice thấy anh mở mắt liền nhào vào lòng anh thút thít. Cô vòng tay ôm cổ anh nói:“A Hoài em suy nghĩ rồi, anh chết thì em cũng sẽ đi theo anh luôn. Chúng ta sống chết có nhau, được không?”
“Được.”
Tô Hoài sẽ không chết, anh sẽ sống để hạnh phúc bên cô. Anh nhất định sẽ làm cho cô hạnh phúc, cô đã nói anh xứng đáng có được hạnh phúc mà.
Anh tin cô!
*
Bannie kéo vali vào Cố gia, cô đã lấy hết dũng khí cả đời để bước chân vào ngôi nhà này. Lần trước cô đã đến vài lần rồi nên quản gia cũng không ngăn cản, cô nghĩ là vậy.
Cô đi lên tìm Cố Thẩm Minh, để bàn bạc về chuyện ở lại đây chăm sóc cho anh.
Lúc cô lên Cố Thẩm Minh đang đọc sách, nhìn thấy cô anh vẫn là làm hành động dùng chăn che đi cái chân của mình.
Cô cười với anh, nụ cười bất đắc dĩ nhất, cô nói:“Em dọn hành lý tới rồi, anh sẽ không đuổi em về chứ?”
“Anh đặt khách sạn cho em.”
Anh chồm tới cạnh bàn muốn lấy điện thoại, cô liền chộp lấy điện thoại của anh trước.
“Cố Thẩm Minh, cho em chăm sóc anh được không?”
“Nếu là vì áy náy thì không cần đâu, anh chưa thê thảm tới mức đấy.” Anh lạnh lùng từ chối.
Bannie ngồi xuống giường của anh, cô đặt tay lên chân của anh khịt mũi nói:“Nếu anh cứ như vậy cả đời này em cũng không tha thứ cho mình được đâu. Em thừa nhận em tới đây là vì trách nhiệm, rõ ràng là em nên chịu trách nhiệm mà. Anh vì em nên mới ra nông nổi này, em không thể cứ nhởn nhơ mà mặc kệ anh được.”
“Thế em định sống với người tàn tật như anh cả cuộc đời này vì hai chữ trách nhiệm thôi sao? Lúc trước anh có tất cả, nên anh mới dám theo đuổi em Bannie. Còn bây giờ, anh là một kẻ tàn phế rồi. Anh không dám xuất hiện trước mặt em, càng không dám cầu xin tình yêu của em nữa. Anh không hề trách em, cũng không cần em chịu trách nhiệm gì với anh. Anh không còn xứng với em nữa, nên anh lựa chọn bỏ cuộc. Nên em làm ơn, có thể để hình ảnh của anh được tốt đẹp một chút trong mắt của em không?”
Cố Thẩm Minh nói xong thì lạnh nhạt quay đi hướng khác không còn nhìn cô.
Bannie biết trong giai đoạn này anh còn khá mẩn cảm và tự ti. Cô có thể nhẫn nhịn, mọi thứ rồi sẽ tốt thôi.
“Cố Thẩm Minh em chấp nhận sống với anh, chăm sóc cho anh. Vậy anh có thể chấp nhận em không?”
Anh nhìn cô khó hiểu.
“Em không thể có thai, nói chính xác là em bị vô sinh. Cũng chính vì thế mà em mới… Ly hôn Mạc Tử Dương…” Cô vừa khóc vừa nói, sau đó lại dùng tay tự mình lau nước mắt, cô cười gượng, nhìn anh tỏ vẻ mình không sao để nói tiếp:“Cho nên anh có thể chấp nhận một người phụ nữ bị vô sinh không?”
“Bannie anh không biết chuyện này, anh xin lỗi.”
Cố Thẩm Minh ôm cô vào lòng, anh hôn lên tóc cô. Anh không ngờ đây là lý do bọn họ ly hôn, không thể làm mẹ việc này đối với phụ nữ là sự tổn thương không thể bù đắp.
“Xin lỗi gì chứ, thế nhé. Anh chấp nhận khuyết điểm của em, em cũng chấp nhận khuyết điểm của anh. Chúng ta hoà thuận chung sống được không?”
“Anh sẽ đối tốt với em, Bannie.”
Cố Thẩm Minh anh nhất định sẽ sủng cô tận trời, anh sẽ bù đắp cho cô…