Người đàn ông say đến không biết trời trăng gì rồi, cô gọi cũng không có phản ứng. Cô ái ngại nhìn người bồi bàn, hỏi:“Không biết chỗ các anh có phòng trống không? Có thể giúp tôi thuê một phòng cho anh Trình nghỉ ngơi được không?”
“Vâng có, để tôi đi đặt ngay cho cô.”
Tiêu Ngữ Lam thuê một phòng rồi đem Trình Phong lên, hắn như vậy cô không thể nào mang hắn về nhà được. Với cô nghĩ cứ để hắn ở đây tự tỉnh rồi tự về sẽ hay hơn, cô cũng không muốn bước chân vào nhà họ Trình nữa.
Cô đem Trình Phong đặt lên giường lớn, hắn nặng như một con trâu nước vậy cô đem được hắn lên đây thì toát cả mồ hôi hột.
“Anh Trình anh nghỉ ngơi đi, tôi về.”
Cô tưởng là xong việc rồi muốn về thì bất ngờ bị hắn kéo tay, hắn dùng lực đẩy cô xuống giường rồi hắn nằm đè lên. Cái cảnh này giống hệt Mạc Tử Dương hôm nọ, bộ người say đều sẽ như thế này sao?
“Anh Trình tôi là Tiêu Ngữ Lam.” Cô chóp mắt nói.
“Tiêu Ngữ Lam… Cô không bỏ thuốc tôi phải không?” Hắn mơ màng hỏi.
“Dĩ nhiên rồi anh Trình, anh là người đã có vợ tôi không có tơ tưởng đến đâu. Anh Yên tâm!”
“Cô cũng không có đẩy Phi Yến tôi xuống nước phải vậy không?”
“Anh tưởng tôi bị điên à, tôi đẩy vợ anh xuống nước để tôi đi tù hay như thế nào. Các người làm ơn đừng có nghĩ tôi xấu xa thế được không?” Cô phát cáu, sao mọi lỗi lầm đều đổ lên đầu cô vậy.
“Tôi tin cô, tôi biết cô đã thay đổi rồi…”
Hắn giọng nhè nhè, cô đoán hắn sắp bất tỉnh nhân sự rồi đó. Đột nhiên Trình Phong hôn xuống cùng may là cô né được, nụ hôn đậu lên gò má trắng trẻo của cô.
Tiêu Ngữ Lam đẩy hắn, còn hắn thì giam cầm tay cô lại ở phía sau:“Anh Trình anh điên hả, anh… Buông ra!!!”
“Ngữ Lam cô không thích tôi nữa sao?” Hắn lại hỏi.
“Đương nhiên rồi, anh có vợ rồi mà anh Trình sao tôi thích anh được.” Cô vùng vằn nhưng cũng không có tác dụng gì.
“Vậy sao lúc trước cô vẫn thích, cô nói rất thích tôi vì sao lại nhanh như vậy đã không thích nữa. Cô thích ai khác rồi hả, có phải Mạc Tử Dương không?”
“Anh Trình anh say rồi… Buông tôi ra… Anh điên vừa vừa thôi… Anh Trình…”
Cô giãy nảy, hắn hành động, cả hai giằng co đến độ cô hất Trình Phong lăn xuống giường, cô ngồi dậy chỉnh lại quần áo thở hổn hển.
Hắn nằm ngủ ngon lành dưới sàn nhà, cô tức chết đi được, tên say rượu này tính làm bậy với cô. Những tên đàn ông say rượu, đều đáng sợ!
Hay rồi vợ hắn ta cũng không gọi được, cô mặc kệ đấy hắn ta nằm đấy ngủ, ngủ xong thì tự mà về. Cô không quan tâm.
Tiêu Ngữ Lam rời khỏi khách sạn…
*
“Cô Thái yêu cầu công ty chỉ có vậy, cô có ý kiến gì không?” Mạc Tử Dương lạnh nhạt đem hồ sơ thu dọn vừa hỏi.
“Tử Dương, chỗ này không có người ngoài. Anh đừng có xa cách với em như vậy được không?” Thái Y Lâm nũng nịu nói.
“Tôi không cố tỏ ra xa cách với cô. Tất cả các đối tác tôi đều cư xử như nhau thôi, cô Thái đừng hiểu lầm.”
Thái Y Lâm đi vòng qua bên bàn làm việc, ngồi xuống trong lòng hắn. Ngay lập tức Mạc Tử Dương đã muốn đánh người rồi, hắn không thích phụ nữ tùy tiện, đặc biệt rất ghét.
“Cô Thái mời tự trọng!”
“Anh khoan hãy nóng giận, em có cái này cho anh xem.”
Thái Y Lâm mở điện thoại, mở album hình ảnh đưa cho hắn xem. Mạc Tử Dương liếc mắt, có thể nhìn thấy trong bức ảnh là Tiêu Ngữ Lam và Trình Phong, bọn họ dìu dắt nhau vào một phòng khách sạn. Mặt hắn đanh lại, nhưng cố kiềm nén cơn giận dữ xuống. Hắn đẩy người phụ nữ trong lòng của mình ra, lạnh giọng.
“Chuyện nhà tôi không phiền cô Thái nhúng tay vào.”
“Tử Dương em thích anh đâu phải một hay hai ngày, em thích anh từ rất lâu rồi. Anh cũng biết mà, nhưng từ đó tới giờ em có bao giờ cố ý đâm chọt vào chuyện tình cảm của anh chưa? Em cho anh xem để anh đừng bị người khác lừa thôi, chứ nếu không phải là vị hôn thê của anh, em cũng không tốn thời gian như vậy.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bạch Tiên Sinh, Tôi Muốn Ly Hôn
2. Thượng Tiên
3. Lòng Này Người Có Hay
4. Dấu Chân Thời Gian
=====================================
Thái Y Lâm vừa ra khỏi phòng bao đã gặp Tiêu Ngữ Lam đi vào phòng cũng một người đàn ông không phải Mạc Tử Dương, cô nhanh tay chụp ảnh lại làm bằng chứng. Ông trời cũng muốn giúp đỡ cô, để cô xem lần này Tiêu Ngữ Lam chối cãi thế nào được.
“Em về đây, anh tự mình cân nhắc.”
Nói rồi cô xách mông ra về, sắp tới có trò hay để coi rồi cô vô cùng phấn khích!
Người phụ nữ ra khỏi phòng, Mạc Tử Dương liền ấn nút nội bộ, bằng chất giọng lạnh như ở dưới mười tám tầng địa ngục mà nói với trợ lý Trần:“Tôi muốn video phòng đó, ngay lập tức!”
“Sếp, anh nói sao ạ? Video phòng nào?” Trợ lý Trần lau mồ hôi hột trên trán, anh có biết cái gì đâu.
“Phòng khách sạn mà Trình Phong đang ở.”
Hắn dập máy, lần đầu tiên hắn không khống chế nổi cảm xúc của mình mà mất bình tĩnh đến vậy. Tiêu Ngữ Lam phút trước còn hầm canh cho hắn, một phút sau cô liền ngã vào lòng Trình Phong, cô ăn gan hùm rồi!
“Sếp khách sạn đó thuộc sở hữu tư nhân, họ không muốn cung cấp thông tin riêng của khách ra ngoài ạ.” Trợ lý Trần run rẫy nói qua điện thoại.
“Tôi không biết anh dùng cách nào, nếu cần thì cứ nói với họ là Mạc Tử Dương tôi muốn. Nếu như họ vẫn không chịu thì làm cho nó biến mất khỏi đất nước này luôn đi.”
Hắn dập điện thoại, trợ lý Trần khóc thét! Sếp ơi là sếp làm gì vì một đoạn video mà sếp muốn làm bay hơi khách sạn của người ta vậy…