Đến đêm, bầu trời đen đặc đè nặng lên cung cấm.
Cung đăng ngân thai bạch ngọc (*) tỏa ra ánh sáng dìu dịu, rọi sáng những góc xó tối tăm nơi tường cung, phía trên tường thành, binh sĩ áo giáp chỉnh tề cầm thương bằng bạc. Thị vệ trưởng đứng đầu đi đi lại lại trên tường thành. Tên hắn là Trương Tiến, là thủ lĩnh của mười sáu hộ vệ dưới trướng Giang Phưởng Tụng, nửa tháng trước bị điều đến Nam Môn, nhiệm vụ chỉ có một... mở cửa.
Đến đêm nay, khi Cung Thái úy và những kẻ khác dẫn binh vào hoàng cung, hắn chỉ cần phụ trách việc mở cửa cung ở Nam Môn là được.
Tay hắn hơi run rẩy, nghĩ đến chuyện sắp xảy ra vào tối nay, mồ hôi hắn ướt đẫm thái dương.
Đây là chuyện đại nghịch, nếu như thất bại thì sẽ bị chém đầu, liên lụy đến cửu tộc. Thật ra hắn cũng không muốn tham dự nhưng vì thân đã là quân cờ trên ván, nào có gì được hành động tự do...
Có lẽ có thể đi bẩm báo với bệ hạ...
Suy nghĩ này vừa mới lóe lên đã lập tức bị hắn bác bỏ ngay.
Mười sáu vạn binh mã trong thành đều tập hợp ngay trong tối nay, còn trong cung nhiều lắm chỉ có một vạn cấm quân.
Trừ hai điều ấy ra, binh lực ở gần kinh thành nhất đều đang tập trung tại bãi săn Mộc Lan, nhưng muốn điều binh từ bãi săn đến đây ít nhất phải mất một ngày một đêm. Đến khi ấy, thắng bại đã định, thiên hạ đổi chủ, ngôi vị Hoàng đế lại thuộc về Lư Lăng Vương và Cung gia thêm lần nữa.
Lòng hắn lấy làm run sợ, hắn đưa mắt nhìn về phía cung điện bao trùm trong bóng tối, khẽ giọng thở dài, không biết là than thở hay thất vọng.
Toàn nói rằng bệ hạ đương triều ngu si bạo ngược, chuyên sủng yêu phi, đám thần tử trong triều khá phê phán chuyện này.
Thật ra hắn hiểu những điều ấy, nhìn ngày trước người người chỉ có thể ăn cơm để no, bây giờ lại cũng có thể lâu lâu làm vài món thịt thà, khi xưa thuế má chèn ép con người ta thở chẳng nổi, còn mấy năm gần đây càng ngày càng thấp, học đường bỏ vắng đã lâu chẳng có người cũng đột nhiên đông nghịt học trò học hành.
Tất thảy mọi thứ như đang phồn vinh phơi phới, như mặt trời mới mọc đằng Đông, như ánh ban mai chiếu rọi ngàn dặm.
Còn về phần ngu si bạo ngược, chuyên sủng yêu phi, cái này quá vô lý.
Lão bà của bản thân thì ta muốn yêu chiều ai thì yêu chiều người ấy, người ta là một đôi trai tài gái sắc trời sinh, đâu đến lượt tên yêu tinh nhà ngươi phản đối?
Nhưng những lời này Trương Tiến chỉ đành thầm thì trong lòng không dám nói ra. Dẫu gì, cấp trên của hắn cũng là Giang Phưởng Tụng, còn tay họ Giang ấy lại là người của Cung đảng.
Nếu như cung biến không thành, rồi ngày sau bệ hạ kiểm kê Cung đảng thì hắn cũng sẽ phải chết, cho nên cùng lão đại đi đánh cuộc một phen.
Hắn biết người có cùng suy nghĩ giống hắn không ít, so với mấy thứ như đại nghĩa nước nhà, đổi ngôi thay vua, rồi đủ thứ chuyện hoang đường vớ vẩn thì sống sót mới là quan trọng nhất.
Chỉ có mình hắn là nghĩ như vậy.
Hắn nhìn binh lính trên tường thành, bọn họ chẳng qua chỉ là một đám người không được để tâm, là con sâu cái kiến trên mặt bàn, là con tốt trên bàn cờ xông vào trận địa, nhưng đôi khi những con sâu cái kiến không được chú ý cũng có thể chi phối hướng đi lên của bánh xe.
Hắn cuộn lòng bàn tay lại, lại liếc nhìn về phía cung đình, nghĩ ngợi chắc nịch:
Liệu có thể bẩm báo với bệ hạ chăng?
***
Vệ binh đông nghịt trên đường của Thịnh Kinh, đèn đuốc hừng hực hợp thành một con rồng dài.
Binh khí lướt qua mặt đất phát ra những âm thanh rin rít khiến cho người ta phải khiếp sợ, rất nhiều dân chúng núp sau cửa sổ lén trông ra xa, trong ánh mắt ẩn chứa vẻ mịt mờ sợ hãi.
Cung Hồng Ba ngồi trong phủ, ngập ngừng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, đang đúng giờ Tý, trăng sáng vằng vặc trên trời, hoa tường vi trong sân nhà đã nở, tím nhạt đỏ rực cả vùng, bóng đổ xuống mặt đất bị gió thổi khẽ đung đưa.
Nhìn lướt qua, như có tuyệt đại giai nhân điểm trang dưới ánh trăng vậy.
Ông ta bỗng nhớ tới người phu nhân đã khuất rời bỏ mình đi. Trong tên của phu nhân có một chữ "Tường", từ thuở bé đã yêu thích hoa tường vi, lúc còn trẻ ông ta có nói Tường muội gả cho ta, ta sẽ tặng tất cả những đóa tường vi trong thiên hạ cho muội.
Sau đó, quý nữ danh môn quả thật đã gả đến Cung gia, bà ấy thích trồng hoa trong sân vườn nhất, khi đó hoa nở dưới ánh trăng, trên bức tường hắt bóng trắng đều phủ đầy hoa tường vi yêu dị.
Nhiều năm đã qua...
Ông ta khép hai mắt lại, xoa xoa ấn đường, những đóa tường vi trước mắt là hồi ức đẹp đẽ, giai nhân trong lòng đã biến mất ngay trước mắt, chỉ có bản thân ông ta ở lại thế gian, dần dần già nua bạc trắng tóc mai, dù có tương phùng liệu nhận ra được nhau.
Rèm châu ngũ sắc vén lên vang một tiếng roẹt, mỹ nhân ăn vận Cung trang nhìn ông ta: "Còn định lừng khừng đến khi nào? Hồng Ba, Giang Phưởng Tụng đang đợi bên ngoài rồi."
Cung Hồng Ba đặt cái chén trong tay xuống một cách chậm rãi, thở dài rằng: "Vâng... Thái hậu."
Thái hậu liếc ông ta một cái, có vẻ không mấy hài lòng với cách xưng hô này, nhưng không nói gì mà hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi.
Cung Hồng Ba bước ra ngoài cái sân đầy hoa tường vi nở, vừa đến hoa viên, ông ta đã bị một bóng người mảnh khảnh chặn lại.
"A phụ, người phải đi làm gì thế?" Cung Bối Nô chạy tới đây nên hai má ửng hồng, kinh ngạc nhìn bọn họ.
Mấy hôm trước Thái hậu đưa bọn họ ra ngoài, ban đầu nói là muốn đến Vân Ngoại tự, nhưng trên đường bỗng đổi hướng, lén quay về Cung gia. Dù nàng ta không thông minh cũng đoán được chuyện không đơn giản.
Thục phi theo đằng sau, giật tay áo của muội muội, ngước mắt nhìn sắc mặt của phụ thân và cô cô, khẽ giọng nói: "Bối Nô, quay về đi ngủ."
Cung Bối Nô hất tay nàng ta ra, trợn tròn mắt: "A phụ và cô cô muốn mưu phản sao?"
Thái hậu kiềm lòng không đặng cất tiếng mắng, vì tránh cho bản thân bị Cung Bối Nô chọc giận đến nỗi ngất, nên bà ta ôm ngực bỏ đi, trước khi đi còn nói với Cung Hồng Ba một câu: "Nhìn đệ chiều nó đến nỗi... ta đợi ở bên ngoài, nhiều lắm là một chén trà."
Cung Hồng Ba lẳng lặng nhìn thiếu nữ trước mắt, từ sau khi Tường muội qua đời, ông ta hết mực yêu chiều Cung Bối Nô, nuôi dưỡng nàng ta thành kẻ có tình tình xấc xược, ngu ngơ ngờ nghệch.
Vậy nên Thục phi kéo góc áo của muội muội định quay về, nhưng Cung Bối Nô lại ương bướng hỏi tiếp: "Tại sao a phụ muốn làm phản? Bệ hạ không tốt với chúng ta sao?"
Cung Hồng Ba mím môi, xoa đầu nàng ta: "Không phải a phụ đi mưu phản."
Cung Bối Nô nghiêng đầu: "Hả?"
Cung Hồng Ba khựng lại một lát: "Là đi phò trợ quân vương, diệt trừ kẻ gian nịnh thay bệ hạ."
Khóe miệng Thục phi giật giật, a phụ vẫn còn tưởng bọn họ là trẻ con hay sao? Vậy mà lại bịa ra cái cớ vụng về như thế, phàm là kẻ đọc vài cuốn sách thì biết ngay trong sử sách người phò trợ quân vương chẳng có được mấy người thật sự phò trợ quân vương.
Mắt Cung Bối Nô sáng bừng: "Được được! A phụ giỏi lắm!"
Thục phi:...
Còn tin thật kìa.
Trên mặt Cung Hồng Ba lộ ra nụ cười không biết là vui mừng hay là khổ sở, lại xoa đầu đứa con gái bé bỏng rồi nói với Thục phi rằng: "Sau này phải chăm sóc muội muội cho tốt."
Thục phi nắm lấy bàn tay của muội muội ngốc nghếch: "Con sẽ vậy."
Cung Hồng Ba thở dài, từ từ xoay người rời đi. Hai thiếu nữ đứng nắm tay một lúc, Cung Bối Nô như nhận ra điều gì, nhảy dựng lên: "A tỷ!"
Thục phi tưởng nàng ta phản ứng lại: "Ừ."
Cung Bối Nô: "Bên cạnh bệ hạ có gian thần nghịch tặc nào ư?"
Thục phi: "..."
Cung Bối Nô lại hỏi tiếp; "Nhưng muội thấy trên sách nói, chúng ta mới là gian thần mà!"
Thục phi: "... Muội nghe từ đâu ra? Từ cuốn thoại bản nào?"
Cung Bối Nô tránh né câu hỏi này, đôi mắt tròn xoe đầy tò mò: "Là chúng ta, còn có kẻ gian nịnh nào nữa?" Nàng ta thoáng giật mình, nghĩ đến một người, hỏi một cách khó khăn: "Lẽ nào... yêu phi?"
Thục phi không biết đáp lại thế nào bèn gật đầu.
Cung Bối Nô vội vã đến nỗi bật bắn dậy, lao vụt ra ngoài, Thục phi vội vàng ngăn nàng ta lại, nghiêm nghị hỏi: "Muội định đi làm gì?"
"Muội, muội phải..." Vành mắt nàng thiếu nữ ửng đỏ, vội vã đến nỗi dậm chân: "Đoạn Vi Oanh là yêu phi thật nhưng nàng ta không hại bệ hạ đâu, nàng ta là yêu tốt!"
Thục phi đau đầu, xoa xoa ấn đường, gọi thị nữ thân cận rồi kéo muội muội vào khuê phòng ngày trước.
Hai cánh tay của Cung Bối Nô bị Thục phi và thị nữ tách ra xách lên, đôi chân không ngừng đá uỳnh uỵch lên đất, kéo lê thành hai vệt dài.
Nàng ta thử giải thích vì bằng hữu của mình: "Tỷ tỷ, chúng ta đi ngăn a phụ lại đi, Đoạn Vi Oanh không phải yêu xấu xa đâu! Nàng ta là yêu tốt!"
Thục phi: "Thừa nhận nàng ta là yêu nghiệt rồi!"
Cung Bối Nô chu môi, trong đôi mắt tròn xoe ngập lệ: "Yêu tốt cũng coi là yêu."
Thục phi ấn nàng ta lên ghế, giữ lấy muội muội tránh để nàng ta làm loạn chạy ra ngoài làm hỏng đại sự.
Sau khi Cung Bối Nô ngồi yên lặng được một lúc, nàng ta cẩn thận kéo ống tay áo của tỷ tỷ, ngước đôi mắt ướt sũng lên.
Thục phi: "Có chuyện gì?"
Cung Bối Nô: "Tỷ tỷ, a phụ sẽ không giết nàng ta chứ?"
Thục phi im lặng một lát rồi đáp: "Sẽ không."
Cung Bối Nô lập tức yên tâm, ngồi phịch xuống ghế, dáng ngồi cá muối giống hệt với vị nào đó trong điện Ngọc Lộ.
"Vậy chúng ta nhốt nàng ta lại đi, muội thấy trên sách nói có tháp trấn yêu, độ dài không quá một thước, chuyên dùng để giam giữ yêu quái, muội bảo a phụ mang cái tháp ấy tới đây rồi nhốt nàng ta vào trong tháp, như thế thì nàng ta sẽ không ra ngoài làm chuyện xấu nữa!"
Ngẫm nghĩ lát rồi Cung Bối Nô mỉm cười: "Muội giữ nàng ta ở bên cạnh, thi thoảng còn có thể gọi nàng ta ra nói khẩu kỹ cho chúng ta nghe, có phải không? Chỉ là, tìm cái tháp đó kiểu gì? Bỏ đi, a phụ luôn có cách thôi!"
Nàng thiếu nữ lớn lên trong gấm vóc vàng ngọc, chưa bao giờ nhận thức được nỗi vất vả của nhân gian.
Từ khi còn nhỏ nàng ta muốn có cái gì là có cái đó, dùng đông châu thoa mặt, gối lên ngọc đẹp để ngủ. Lúc chuyện trò, nàng ta đập phá phỉ thúy ngàn vàng, xé rách tranh chữ tuyệt đẹp, ném vàng ném bạc xuống gợn nước xanh chỉ vì để nghe được một tiếng vang.
Nàng ta hưởng mọi phú quý, được nuôi dưỡng thành một đóa hoa quyền quý không hiểu thế sự nhân gian.
Muốn sao sáng trên bầu trời, trăng trong nước, cũng có người lên trời xuống biển hái sao kiếm trăng đưa cho nàng ta.
Nên ngay cả thứ vô căn cứ như tháp trấn yêu, nàng ta cũng có thể thốt ra một cách rất đương nhiên: "A phụ luôn có cách, người sẽ tìm về được."
Thục phi đặt tay lên mu bàn tay của muội muội, nụ cười thoáng chút đắng chát.
Cung Bối Nô hãy còn đang ra sức tưởng tượng chuyện nhốt Vi Oanh vào trong tháp trấn yêu bé tẹo, tháp trấn yêu chỉ có một thước, vậy thì Vi Oanh cũng sẽ biến thành một thước, có lẽ chỉ to bằng đầu ngón tay. Cung Bôi Nô khoa tay múa chân một hồi, rồi nàng ta giơ ngón tay cái lên nói với tỷ tỷ: "Nàng ta sẽ biến nhỏ như thế này này!"
"Đến khi ấy, chúng ta hái cánh hoa tường vi xuống để nàng ta làm ổ, nàng ta trở nên nhỏ xíu như vậy thì giọng nói cũng sẽ biến nhỏ như thế." Cung Bối Nô nhướng mày khó xử: "Ôi chao, vậy thì không nghe thấy nàng ta nói khẩu kỹ rồi."
Còn trong điện Dưỡng Tâm, Vi Oanh nào biết mình đã biến thành cô nương ngón cái trong tưởng tượng của người nào đó, vẫn còn đang ôm rịt lấy bệ hạ trên vạn người, hôn một cái lên mặt của nàng ấy.
Hiếm khi Vân Thiều không kề cận tóc mai cùng với nàng, mà tâm sự nặng trĩu nằm nghiêng người.
Vi Oanh lại bảo Cung Đấu Cơ lấy CCTV ra, chiếu cảnh mưa gió sắp ập đến, mau, Cung Đấu Cơ vang lên tiếng bíp bíp bíp, bắt đầu tuyên nhiệm vụ.
Dù sao đây cũng là sự kiện trọng đại có thể thay đổi nội dung cốt truyện, nên Cung Đấu Cơ không hề bủn xỉn, đưa ra phần thưởng gấp đôi:
"Trong trận cung biến bảo vệ Hoàng đế an toàn, đạt được thành tựu sinh tử không rời với Hoàng đế! Phần thưởng: hai cơ hội rút thẻ, bảo đảm thấp nhất là thẻ xanh, hai phần ký ức mức độ dung hợp, ký chủ cố lên nha!"
Cung Đấu Cơ biết Vi Oanh đã đổi một tấm thẻ vàng từ sớm, nói một cách vui vẻ: "Sau lần này, mối quan hệ của ký chủ và Hoàng đế chắc chắn có thể tiến thêm một bước!"
Trong lúc nguy nan sinh tử không rời, đến khi chuyện này kết thúc, tình cảm của hai người chắc chắn có thể tiến một bước lớn, đến lúc đó hoàn thành nhiệm vụ chỉ trong phút chốc.
Vi Oanh nhướng mày: "Ừm, có lẽ vậy."
Cung Đấu Cơ: "Có lẽ? Tại sao lại là có lẽ."
Quân đội trong sự giám sát của Vi Oanh đã sắp tiếp cận cổng thành, tên đã lên dây, súng đã lên nòng, nàng bèn lấy ra tấm thẻ vàng huyền thoại vừa trao đổi.
[Hai nơi mênh mông]: cùng trời cuối đất, hai nơi thênh thang đều không gặp gỡ. Nó có thể khiến cho một vật hoặc một người nào đó vô hình, biến mất ngay trong tầm mắt của mọi người, không ai có thể tìm thấy được, kéo dài trong mười hai giờ đồng hồ.
Phải sử dụng tấm thẻ này với ai nhỉ?
Nàng chống cằm, hơi nheo mắt lại, dưới hàng mi dài là con ngươi lấp lánh ánh nến như lưu ly.
Cung Đấu Cơ: "Phải sử dụng với bệ hạ, đúng vậy đúng vậy, như thế thì phản quân sẽ không tìm thấy tung tích của bệ hạ đâu cả!"
Chỉ cần qua đêm nay, Bùi Tiễn dẫn binh quay về là có thể dễ dàng chế ngự trận cung biến này. Đến khi ấy, bệ hạ sẽ không sao cả, ký chủ... với năng lực của ký chủ chắc chắn sẽ không có chuyện gì, duy nhất phải lo lắng chỉ có đám cung phi cung nữ trong cung.
Vi Oanh xoa cằm: "Phải, ta định... dùng với cửa."
Cung Đấu Cơ hơi sửng sốt: "Cửa?"
Vi Oanh cười đáp: "Ừ, cửa."
Đêm nay đối với rất nhiều người mà nói hẳn là một đêm mất ngủ.
Trương Tiến đắn đo vạn phần, nhảy trái nhảy phải giữa bức tường làm phản.
Bùi Tiễn chạy trong đêm đen, thầm cầu nguyện trong cung không xảy ra chuyện gì.
Thái hậu ngồi trên xe kéo, ngắm nhìn tường thành nguy nga, nhớ đến lần đầu tiên được chọn vào cung làm phi tử của Tiên đế.
Cung Hồng Ba thì đầy bụng tâm sự, ngập ngừng theo sau tỷ tỷ...
Ánh lửa tụ hợp dưới tường thành như ngân hà trên bầu trời, Trương Tiến cụp mắt, Cung Hồng Ba ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, Giang Phưởng Tụng hét lớn: "Còn không mau mở cửa!"
Trương Tiến đáp lời, vội vàng chạy xuống thành, bước vài bước sang bên trái dựa theo trí nhớ, lúc ngẩng đầu lên phát hiện thấy trước mặt vẫn là tường, hắn gãi đầu, thầm nghĩ chẳng lẽ nhớ nhầm ư? Bèn chạy sang phải vài bước, ngẩng đầu lên vẫn là tường thành kín mít.
Cửa, cửa đâu?
Cung Hồng Ba siết chặt dây cương, định thần lại, dựa theo suy nghĩ thì nếu thiên hạ đổi chủ, Bắc Quyết sẽ có hành động gì, cúi đầu đợi một lúc, hai cánh cửa cung trong tưởng tượng cũng không hề mở ra, ông ta ngẩng đầu lên thì phát hiện kẻ tiểu tốt mở cổng thành lại trèo lên tường thành.
Sắc mặt Giang Phưởng Tụng tái xanh: "Tiểu tử này đến lúc lại muốn phản bội à?"
Trương Tiến mặt mày khổ sở: "Vâng, đại nhân, có thể tìm thấy cửa ở đâu vậy?"
Giang Phưởng Tụng: "Vô dụng, ở..."