Vi Oanh giãy dụa một lúc lâu, quy củ quỳ xuống tạ long ân của Hoàng đế.
Nhưng mà trong lòng nàng suy nghĩ --
Cung Đấu Cơ: "Cẩu hoàng đế cẩu hoàng đế."
Vi Oanh:?
Cung Đấu Cơ: "Ta giúp ngươi mắng! Kí chủ ngươi hoàn thành nhiệm vụ, đạt được hai mươi điểm thể chất và hai mươi độ dung hợp đó nha!"
Vi Oanh đột nhiên cảm động đến rơi nước mắt, thiệt tình thực lòng hô cẩu hoàng đế vạn tuế. Đáng tiếc nàng đắc ý quá nên quên mất, không cẩn thận nói ra lời trong lòng: "Cẩu hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Cung Đấu Cơ sợ tới mức vội vàng che chắn cho nàng, cho nên mọi người nghe được là "Tít ---- hoàng đế vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Ai nấy vẻ mặt kỳ quái nhìn nàng.
Con mắt Vi Oanh xoay loạn, ý đồ giả ngu qua cửa: "Tiểu kê, ngươi nhìn xem ngươi đã gây ra lỗi lầm gì kìa!"
Cung Đấu Cơ: "Cũng đâu thể để ngươi trực tiếp gọi cẩu hoàng đế, sẽ bị chém đầu đó tỷ tỷ."
Vi Oanh: "......Tít -- hoàng đế thì sẽ không bị chặt đầu chắc?"
Tiếng "tít --" đó lại còn là âm thanh điện tử, nghe vào tai đặc biệt rõ ràng nổi bật, Ngự Cảnh Hiên nhất thời trở nên thập phần an tĩnh, ngay cả thanh âm lá rụng cũng có thể nghe được rõ ràng.
Nhóm tú nữ trong lòng sợ hãi, không dám nói một câu, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ, trong lòng thầm đoán tú nữ này sẽ chết thế nào. Vị đế vương trong truyền thuyết vui giận bất thường, thô bạo thành tánh kia liền lẳng lặng ngồi đó, mặt không chút thay đổi, trong mắt loé lên sát ý.
Thục phi thu xếp lại tâm tình, ôn nhu nói: "Bệ hạ, tú nữ này không cố ý mạo phạm ngài."
Thoạt nhìn như nàng đang cầu tình cho Vi Oanh, kì thực là gán định tội danh mà Vi Oanh đã phạm phải, ít nhất cũng có thể lấy danh nghĩa không tuân thủ lễ nghi, biếm Vi Oanh thành cung nữ.
Thục phi nắm chặt tay, kìm lòng chẳng đặng gục đầu xuống, đỏ mặt nói quanh co: "Phải, đúng vậy, nàng ta không cố ý phạm thượng, mong bệ hạ nương tay."
Hoàng đế: "Vì sao ngươi biết rõ thế? Là ngươi sai nàng ta làm vậy?"
Mặt Thục phi lập tức xanh trắng, quỳ rạp xuống đất, nói cũng nói không rõ: "Nô tì đương nhiên không biết rõ tình hình! Bệ hạ nghĩ oan cho nô tì, nô tì, nô tì....."
Hoàng đế khơi cằm của nàng lên, ánh mắt âm trầm, đối diện trong khoảnh khắc, lại một lần nữa thay bằng vẻ mặt tươi cười, nâng Thục phi dậy: "Trẫm chỉ đùa một chút thôi, ái phi sao lại tưởng thật như thế chứ." Khoảnh khắc cách gần lại, nàng dùng thanh âm chỉ có hai người mới nghe thấy, nói: "Ngươi nhìn xem ngươi kìa, lúc cầu tình cho người khác nhìn giả dối như thế, vừa đến lượt chính mình lại thật đến không thể thật hơn."
Thục phi vừa đứng lên, sắc mặt lại trắng bệch như tờ giấy, thân thể run nhè nhẹ, không còn nói gì nữa.
Sau đó buổi tuyển tú nhờ có Hoàng đế toạ trấn, Thục phi không dám dùng thủ đoạn, Tiêu Thiên Tuyết cũng thuận lợi thông qua, vui sướng lại đây líu lo với Vi Oanh.
Hoàng đế nhìn hai thiếu nữ nói cười vui vẻ, khoé miệng hơi nhếch lên, nhưng không hiểu sao lại có chút chua chua trong lòng.
Chậc, nàng sờ sờ tóc mình, lại cụp mi nhìn ngón tay mình, ngón nào ngón nấy đều tăm tắp, trắng thuần nhỏ nhắn mềm mại --
Ừm, không phải màu xanh lục.
Kì tuyển tú chấm dứt, Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết vừa trở lại tiểu viện liền phát hiện có tiểu thái giám và cung nữ đang thu dọn đồ đạc giúp các nàng.
"Chủ tử." Một cung nữ thoạt nhìn trông thông minh cười hì hì sáp lại: "Chúng ta là nô tài tới hầu hạ hai người, ta gọi là Hồng Châu, nàng là Lục Chá." Nói xong, nàng kéo tiểu cung nữ ngại ngùng bên cạnh qua: "Thấy chủ từ còn không mau chào!"
Lục Chá hành lễ thập phần long trọng với các nàng, đỏ mặt hô: "Chủ tử."
Tiêu Thiên Tuyết vội vàng kéo các nàng dậy, nói: "Đừng gọi cái gì mà chủ tử nô tài, chúng ta là tỷ muội, các ngươi thoạt nhìn nhỏ hơn, ta sẽ đối xử với các ngươi như muội muội, mọi người ở cùng nhau, tuy hai mà một."
Câu nói đầu tiên đã khiến các tiểu cung nữ cảm động đến rơi nước mắt, sắp xếp rõ ràng trật tự.
Vi Oanh thập phần bội phục.
Nhưng nàng cũng biết, hiện tại khi nữ chủ nói ra những lời này là hoàn toàn thật lòng, mà sau này, vị quý phi đã chịu qua đòn hiểm của hoàng cung trong tương lại khi nói ra những lời đó lại toàn bộ chỉ là khách sáo.
Tiêu Thiên Tuyết vừa quay đầu lại, liền chạm phải nụ cười của Vi Oanh.
Thiếu nữ đứng dưới bóng dây, mái tóc được ánh mặt trời nhuộm thành sắc vàng kim nhàn nhạt, nét cười yếu ớt mà ôn hoà.
Tiêu Thiên Tuyết ngẩn ra, sau đó đáp lại một nụ cười rạng rỡ, nở hoa tại chỗ.
Hồng Châu ôm ngực: "Chủ tử của chúng ta thật sự là quá quá quá đẹp! Hẳn là tiên nữ từ trên trời giáng trần!"
- ---
Vi Oanh được phong làm Quý nhân, cùng Tiêu Thiên Tuyết ở thiên điện của Ngọc Lộ Điện.
Hồng Châu là cung nữ thuộc về Tiêu Thiên Tuyết, mà Lục Chá thuộc về Vi Oanh, tình tiết kịch bản lúc này đã phát sinh thay đổi, trong nguyên tác, vì được Hoàng đế sủng ái, trên danh nghĩa Tiêu Thiên Tuyết là Quý nhân, nhưng bố trí của các cung nữ thái giám, các hạng chi phí lại đều được phân theo cấp bậc của Tiệp Dư. Hồng Châu và Lục Chá đều là thuộc hạ của nàng ấy, ngoài ra, còn có bốn cung nữ không có tên.
Hiện tại Hồng Châu và Lục Chá bị chia ra, phân cho Vi Oanh và Tiêu Thiên Tuyết mỗi bên một người, trên ý nghĩa ở một mặt nào đó, xem như đã dời bớt vòng hào quang của nữ chủ.
Chẳng qua Tiêu Thiên Tuyết và Vi Oanh ở cùng một chỗ, sự thay đổi rất nhỏ như vậy hẳn là cũng không có ảnh hưởng gây ra biến hoá quá lớn với nguyên tác.
Ngọc Lộ Điện chủ điện là nơi ở của Hiền phi.
Trên đường đến đó, Hồng Châu đã kể cho các nàng về Hiền phi nương nương. Vị Hiền phi này xuất thân từ dòng dõi thư hương, phụ thân là Tể tướng đương triều, đứng hàng tam công, nàng cũng ôn nhu hiền thục, cực kì săn sóc, tính tình mềm mại như nước.
"Tóm lại chủ tử thật sự phúc khí quá tốt." Hồng Châu cười nói: "May mắn không bị phân đến Bảo Vân Cung, chỗ......" Nàng ý thức được mình nói lời không nên nói, thè lưỡi.
Tiêu Thiên Tuyết: "Bảo Vân Cung?"
Vi Oanh giải thích cho nàng: "Chỗ đó là của Quý phi, nghe nói rất khó ở chung."
Tiêu Thiên Tuyết lẩm bẩm: "Còn chưa được gặp Quý phi nữa, cha và huynh trưởng của Quý phi đều là Đại tướng quân, trong lòng ta ngưỡng mộ đã lâu, cũng không biết khi nào thì có thể gặp."
"Sáng sớm lúc bái kiến Hoàng Hậu và Thái Hậu là có thể gặp được." Vi Oanh vỗ vỗ lưng nàng, bàn tay nữ chủ cũng bóng loáng nhẵn nhụi.....Không biết vì sao, nàng đột nhiên nghĩ đến nữ quỷ cô nương đêm qua, khoé miệng khẽ nhếch.
Tay người nọ băng giá lạnh lẽo, thật có vài phần giống nữ quỷ.
Cũng không biết chuyện cẩu hoàng đế lại đây hôm nay có phải do nàng ấy an bài không. Lần sau nếu có duyên gặp lại.....
Tiêu Thiên Tuyết đợi mà không nghe thấy câu tiếp theo, quay lại nhìn, thấy thiếu nữ cúi đầu, trên mặt lộ nụ cười ôn nhu. Hai tiểu nha đầu kia nhìn đăm đăm.
"Oanh Oanh?"
Vi Oan giật mình hoàn hồn: "Cái gì?"
Tiêu Thiên Tuyết: "Ngươi nghĩ gì thế, đang nhớ tới bệ hạ à?"
Vi Oanh phủ nhận liền ba cái: "Ta không có, không có khả năng đấy đâu, không tồn tại."
Tiêu Thiên Tuyết hai mắt cong cong, lộ ra vẻ mặt "ta biết", rồi lặp lại lời mình mới nói: "Ngươi nói ngày mai lúc đi bái kiến Hoàng hậu ta nên mặc y phục gì? Làm thế nào mới khiến Quý phi chú ý tới ta đây nhỉ?"
Nàng sầu lo nghĩ: "Nếu có thể dắt theo Tiểu Lê Hoa thì tốt, nhất định Quý phi sẽ thích Tiểu Lê Hoa!"
Vi Oanh gợi ý cho nàng: "Áo bông phối với quần bông, bên trong lót da dê, bên ngoài bọc vải bố, nếu ngươi mặc thế, khẳng định có thể làm cho Quý phi nhìn ngươi nhiều lần."
Tiêu Thiên Tuyết: "Ta mà mặc vậy sẽ trực tiếp bị lôi ra làm gương treo trên tường thành mất."
Vi Oanh vỗ vỗ bả vai nàng: "Treo trên tường thành là tiêu biểu của nữ chủ trong tiểu thuyết ngược văn, ngươi...."
Ai chà, ngươi cũng là ngược văn nữ chủ mà, thôi bỏ qua.
Tiêu Thiên Tuyết nghe không hiểu lời nàng nói, lại nhịn không được cười thành tiếng, lôi kéo tay Vi Oanh: "Ta có một chiếc váy màu đỏ thêu mẫu đơn bằng chỉ vàng, lúc ở nhà a nương đã nói ta mặc chiếc váy kia đẹp nhất, ngươi nói xem ta mặc nó đi gặp Quý phi nương nương được không?"
Vi Oanh trầm mặc.
Trong nguyên tác bái kiến Hoàng hậu cũng là một tình tiết rất khúc chiết. Nữ chủ mặc chiếc váy hoa lệ nổi bật này đi, đương nhiên bị trở thành bia ngắm, bị vài vị phi tần châm chọc, càng đáng sợ là, nàng đụng hàng với Quý phi.
Đụng hàng đã rất đáng sợ, đối diện lại còn là vị Quý phi thích tranh hơn thua khắp nơi. Càng đáng sợ là Hoàng đế từ trên trời giáng xuống, thuận lợi giúp nữ chủ hoá giải trận nguy cơ này, lại còn đè đầu Quý phi đang định phát giận xuống mắng mỏ quở trách một trận.
Lấy lòng dạ của Quý phi, sao có thể cam tâm chịu nhục lớn như thế?
Cho nên trong một khoảng thời gian khá dài sau này, trong sách Quý phi đều đảm đương nhân vật phản diện.
Chẳng qua hiện tại đã biết nữ chủ là vì muốn tới gần Quý phi nên mới mặc chiếc váy lụa kia, tâm tình Vi Oanh có chút phức tạp, suy nghĩ một hồi mới nói: "Ta cảm thấy không ổn, váy đỏ quá diễm lệ, ngươi mặc vào đẹp như thế, đến đó chắc chắn sẽ bị trở thành bia ngắm."
Tiêu Thiên Tuyết tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Đúng lúc này Cung Đấu Cơ đột nhiên khanh khách cười rộ lên, cười đến mức Vi Oanh bắt đầu đau đầu.
Cung Đấu Cơ: "Kí chỉ ngươi hiểu rồi đó, nhiệm vụ chính tiếp theo là thay thế nữ chủ lưu lại ấn tượng sâu sắc cho các phi tần trong buổi thỉnh an sáng sớm mai!" Trước khi Vi Oanh kịp nổi lửa giận dữ, nó vội vàng bổ sung: "Có mười điểm dung hợp độ cùng một lần rút thăm may mắn nha, lần đầu tiên mở hộp sau khi tiến cung, được giữ gốc thẻ xanh, có 50% cơ hội ra thẻ tím, kí chủ cố lên nha!"
Vi Oanh nhìn nữ chủ, mặt không đổi sắc nói: "Cho nên đưa cái váy kia để ta mặc đi, tuy ta đã thừa nhận vô số lời đồn đãi nhảm nhí cùng ghen tị ái mộ, nhưng ta không ngại."
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu: "Hả?"
Cuối cùng vẫn là Vi Oanh lấy được chiếc váy kia. Nàng ở đằng sau bình phong thay y phục, Tiêu Thiên Tuyết ngồi bên bàn trà, tay chống đầu, nghe thấy tiếng thay đồ sột soạt bên kia, nhịn không được khuyên: "Oanh Oanh, ngươi cũng đừng mặc chiếc váy này."
Vi Oanh: "Ngươi muốn mặc không?"
Tiêu Thiên Tuyết vội vàng lắc đầu: "Không phải! Vừa rồi ta vẫn nghĩ, ngươi nói rất có đạo lý, chúng ta là phi tử mới tiến cung, ăn mặc quá diễm lệ khó tránh khỏi trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vẫn nên cẩn thận hành xử thì hơn."
Vi Oanh ở sau bình phong âm thầm gật đầu, xem ra nữ chủ cũng không phải là loại cổ hủ không thông, một câu nhắc nhở có thể khiến nàng ấy suy nghĩ cẩn thận ra được đạo bo bo giữ mình trong thâm cung. Nếu nữ chủ trong nguyên tác sớm hiểu được điểm ấy thì cũng đã không bị cô lập, phạt quỳ, chịu nhục....thời gian đầu rồi. Những việc đó như thể phần quà tân thủ cung đấu, được nguyên một bộ đầy đủ.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục nói: "Huống chi lần trước Thục phi làm khó dễ ngươi như thế, nói không chừng lần này sẽ tiếp tục ngáng chân ngươi."
Lúc đi bái phỏng bệ hạ lại đang lâm triều, không thể lại giúp Oanh Oanh.
Vi Oanh cũng thở dài.
Nếu không kề cận với nữ chủ thì Thục phi cũng sẽ không làm khó xử nàng, dù sao dựa theo kịch bản, nàng cũng chỉ là một vật hi sinh không tên tuổi mà thôi.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục khuyên: "Cho nên Oanh Oanh, chúng ta vẫn cứ nên đổi một --"
"Đổi cái gì?" Vi Oanh từ sau bình phong đi ra: "Ngươi thắt dây lưng này lại giùm ta đi, ta với không tới, Thiên Tuyết?"
Vi Oanh đưa tay quơ quơ hai cái trước mặt nàng: "Nhìn gì thế?"
Tiêu Thiên Tuyết lập tức giữ chặt tay áo nàng, chém đinh chặt sắt nói: "Oanh Oanh, chúng ta cứ mặc chiếc váy này đi! Mỹ diễm đè đầu các nàng! Làm cho bọn họ quỳ gối dưới váy tỷ tỷ!"
Nói xong Tiêu Thiên Tuyết nhịn không được cẩn thận đánh giá nàng, còn đưa tay sờ sờ eo nàng: "Eo của ngươi nhỏ quá nha.....Hút."
Vi Oanh: "Ngươi phát ra thanh âm kỳ quái gì thế?"
Hai tay Tiêu Thiên Tuyết che miệng, mắt trợn tròn: "Xin lỗi không nhịn được nuốt nước miếng, hu hu Oanh Oanh đẹp quá."
Vốn nghĩ mình mặc váy lụa đẹp nhất.
Hu hu nhưng Oanh Oanh thật sự quá quá đẹp.
Hồng Châu ôm ngực: "A! Oanh quý nhân đẹp quá, đây là tiên nữ sao? Chỉ liếc một cái mà người ta mềm nhũn rồi!"
Vi Oanh nhìn chủ tớ hai người đồng dạng phát ra tiếng hét chói tai như thổ bát thử*, bất đắc dĩ đỡ trán: "Hai người là cầu vồng thí** thành tinh à?"
(**cầu vồng thí: ý chỉ khen ngợi, nịnh nọt)
(*thổ bát thử: một giống chuột rất lớn, ở hang. Nhìn giống giống con hải ly)