Tiêu Thiên Tuyết không tình cũng chẳng nguyện, thử làm nũng nhưng lại không thành, nên đành phải liếc nhìn tiểu tiên tử một cách đầy ai oán rồi quay về phòng ngủ của mình.
Thấy nàng ta đã đi xa, Vi Oanh khẽ vén rèm lên, chau mày nhìn Hoàng đế hồi lâu.
Mỹ nhân tóc đen da trắng, ngả người nằm nghiêng trên lớp lụa tơ sẫm màu, những ngón tay mảnh tái nhợt quấn vài cộng tóc đen nhánh, hơn nửa khuôn mặt nàng ấy đang hướng về nàng, mặt mày như họa đang khép lại một cách yên tĩnh, hệt như mỹ nhân bước ra từ trong tranh thủy mặc vậy, hư ảo giống như chạm vào là sẽ tan biến ngay.
Vi Oanh nghĩ thế, nàng vươn tay khẽ chọc vào má nàng ấy, mềm mềm.
Dường như mỹ nhân cảm nhận được nhiệt độ của ngón tay, lông mày thoáng chau lại, hàng lông mi rung rung, rồi chậm chậm mở mắt ra.
Trông thấy Vi Oanh, nàng ấy vẫn còn chưa tỉnh hẳn, cười giang tay ra bảo: "Oanh Oanh, ôm ta."
Vi Oanh không động đậy.
Mắt Vân Thiều từ từ sáng ra, đến khi nhận ra đây không phải là mơ thì ngẩn ra một lát rồi hơi cúi đầu, cụp mi rũ mắt nở nụ cười: "Ta không ngủ được, không có Oanh Oanh ta ngủ không ngon, nên ta tìm tới đây, Oanh Oanh... Oanh Oanh đừng trách tội nha, được không?"
Mỗi lần nàng ấy tỏ vẻ đáng thương thì Vi Oanh đều không đành lòng. Dù nàng biết rõ là hơn nửa cái dáng vẻ này là giả vờ thì vẫn không nén nổi tiếng thở dài, cong ngón tay búng vào trán của Hoàng đế: "Người là bệ hạ, ai có thể trách tội người được?"
Vân Thiều che trán khẽ bật cười, ý cười thoáng qua phút chốc. Nàng ấy vươn tay, cẩn thận giữ lấy tay áo rủ xuống của Vi Oanh, ngửa đầu nhìn nàng, rồi nói một cách đầy chờ mong: "Thế Oanh Oanh ngủ cùng với ta, có được không?"
Vi Oanh ngẫm nghĩ rồi treo rèm lên móc vàng, vung vạt áo lên ngồi ở chỗ đầu giường.
Vân Thiều quẩn quanh sau lưng nàng, tựa đầu lên đầu vai của nàng, bộ dạng mềm oặt như không xương.
Vi Oanh hỏi: "Bệ hạ, người còn nhớ chuyện hôm qua không?"
Vân Thiều cau mày khó hiểu: "Chuyện hôm qua?" Nàng ấy trợn to mắt, ngây ngô hỏi lại: "Tối hôm qua ta đã làm gì Oanh Oanh ư?"
Vi Oanh:...
Dường như từ lời của Hoàng đế lại nghe ra một một kiểu ý khác vậy.
Nàng nghiêng đầu, Hoàng đế chớp chớp mắt với nàng, vẻ mặt vô tội vô cùng, thế là Vi Oanh bèn nghĩ là do bản thân đã nghĩ nhiều, đáp rằng: "Cũng chẳng có gì."
Vân Thiều chau mày tiếp tục hỏi: "Thế, thế Oanh Oanh đã làm gì ta rồi?"
Vi Oanh lắc đầu: "Không gì cả."
Nói xong, nàng chợt nghe thấy người ở sau lưng thở dài, như vẻ có điều đáng tiếc vô ngần.
Vi Oanh:... Xem ra ngay từ đầu vốn không hề nghĩ nhiều.
Nàng quay đầu lại, phát hiện ra Hoàng đế đã cởi cúc cổ áo, vén ống tay áo lên, rồi cúi đầu quan sát gì đó. Long bào rộng thùng thình đã cởi ra được nửa, để lộ ra bờ vai gầy gõ xanh xao, phát sáng trong đêm đen.
Vi Oanh liếc thoáng qua rồi vội nhìn đi chỗ khác hỏi: "Bệ hạ đang làm gì vậy?"
Vân Thiều bĩu môi, rầu rĩ nói: "Sao trên người ta không có dấu vết gì? Lẽ nào Vi Oanh thật sự không làm gì ta cả ư? Là do dáng vẻ lúc say của ta xấu xí quá độ à?"
Vi Oanh mím môi, đỡ trán thở dài: "Hoàng cung cách An Lạc Đường xa như thế, sao bệ hạ lại tới đây?"
Vân Thiều dán vào Vi Oanh, cười cười rồi dắt nàng tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra chỉ ra bên ngoài.
Trong màn đêm, Tiểu Lê Hoa tuyệt mỹ rực rỡ đứng đó, bộ lông trắng như tuyết được ánh trăng rọi như phát sáng. Lôi Đình quẩn quanh nó, không ngừng quấn lấy đầu của nó, cố tỏ vẻ xun xoe.
Vân Thiều ngẩn ra: "Sao Lôi Đình cũng ở đây?"
Vi Oanh không trả lời, mắt cứ nhìn hai con ngựa dưới ánh trăng đang rúc đầu vào nhau. Vân Thiều nghiêng đầu, dán vào cạnh người Vi Oanh, cọ vào bên tai nàng hỏi: "Oanh Oanh trông thấy cảnh này có nghĩ đến gì không?"
"Nghĩ đến gì?" Vi Oanh hỏi: "Ngựa dưới song cửa thành cặp thành đôi à?"
Vân Thiều mỉm cười, lại hỏi: "Vậy Oanh Oanh nói xem, sau khi say ta đã làm gì?"
Vi Oanh suy nghĩ một lát rồi nói: "Bệ hạ không biết thì vẫn tốt hơn."
Hai mắt Vân Thiều sáng rực lên, tưởng là mình say rồi cuối cũng cũng thành công nên hỏi cho bằng được: "Vì sao không biết lại tốt hơn? Chẳng lẽ có gì đó không thể nói ư?"
Vi Oanh nhớ tới vẻ say rượu của Hoàng đế tối qua thì gật đầu: "Quả đúng là không thể nói."
Vân Thiều cười rực rỡ vô cùng, dán vào nàng, dịu dàng hỏi: "Trẫm thứ tội cho Oanh Oanh, mau nói đi."
"Bệ hạ bảo ta đào một cái hố."
Vân Thiều đơ người, chớp mắt, hỏi đầy mơ hồ: "Gì cơ?"
Vi Oanh trộm cười, rồi tiếp tục nghiêm mặt kể: "Nếu không tin, bệ hạ có thể về nhìn Kim Ốc, cái hố kia hãy còn, à, cái xẻng cũng còn đấy."
Má Vân Thiều nóng bừng, muốn nhảy vào trong hố tự chôn mình lại, nàng ấy ủ rũ quay về giường, buồn bã thu mình vào một góc, khép mình một lúc rồi nàng ấy lại quay đầu lại, thấp giọng hỏi: "Thế Oanh Oanh ngủ với ta có được không?"
Vi Oanh buông tay: "Chỗ này cũng chả có cái giường nào khác mà."
Có lẽ là do Hoàng đế tự kỷ nên tối hôm ấy ngủ rất ngoan, không có nhích tới dán dán rồi dính dính vào người. Vi Oanh nằm ở một bên lại cảm thấy chăm mền hơi hơi lạnh.
Hôm sau, Vân Thiều dậy sớm, rồi rời đi trong bóng đêm.
Trước khi đi, nàng ấy ngồi xổm xuống cạnh giường, chăm chú nhìn gương mặt đang ngủ của Vi Oanh, không nỡ nhìn đi chỗ khác.
Cũng không thể để lỡ buổi triều sớm như ngày hôm đó được, rồi lại khiến Oanh Oanh gánh cái danh yêu phi. Nàng ấy nắm làn tóc buông rủ của Vi Oanh tựa như nắm khoảng không, không nén được lại nghĩ, nếu thật sự là yêu thì... tốt biết bao.
Vân Thiều lại ôm nỗi ngọt ngào đắng chát rời đi, lúc xuống dưới tầng tháo dây cương ngựa, bầu trời đã hơi hửng sáng, vầng trăng đã rơi trên bờ tường cung.
Nàng ấy đánh mắt nhìn về phía cửa sổ đang đóng chặt, khóe môi cong lên rồi trở mình cưỡi lên Tiểu Lê Hoa, giục ngựa chạy về phía điện Dưỡng Tâm, Lôi Đình lập tức tự giác chạy theo phía sau Tiểu Lê Hoa.
Đang giục ngựa đi nhanh được nửa đường thì bỗng dưng Vân Thiều bắt gặp một bóng người quen thuộc ở trên đường về hoàng cung.
Nàng siết chặt dây cương, từ từ giảm tốc độ lại, cúi đầu nhìn rồi không khỏi bật cười: "Lư Lăng Vương, sao ngươi lại ở đây?"
Lư Lăng Vương đi đường cúi gằm mặt, mệt đến độ lờ đờ, nên nhất thời không nghe thấy câu hỏi của Hoàng đế.
Tuy hắn ta không sung sướng nhưng dẫu sao cũng là vương hầu, bình thường chẳng mấy đi bộ, nên cả đêm hết đi rồi nghỉ thì vẫn còn nửa chặng nữa. Hắn ta ỉu xìu như kẻ lụn bại, lúc đi trên đường vẫn cứ hối hận mãi, không đưa ngựa quay về, càng hối hận hơn ấy là tại sao nửa đêm bản thân lại nhàn rỗi rồi trèo đi giải sầu, còn chạy tới lãnh cung nữa!
Tại sao!
Rốt cuộc khi ấy hắn ta đã nghĩ cái gì chứ?
Cuộc đời con người có được mấy khoảnh khắc hối hận như vậy, mà tối hôm qua não hắn ta lại giạng cẳng chân chuồn đi, khiến khoảnh khắc hối hận trong cuộc đời của Lư Lăng Vương +1. Còn về niềm vui sướng khi gặp được "Tiên nga" thì đã sớm bị cái sức lực kỳ quái của nàng thiếu nữ đó làm cho kinh sợ mà rút lui rồi.
Hắn ta thờ dài, đi quá xa nên bàn chân mỏng manh như phồng rộp hết cả, bước một bước mà đau như kim châm muối xát, đành phải chống tường đi chầm chậm.
Ban đầu hắn ta từng nghĩ đợi tới sáng có người tới cứu nhưng cái đường cung này vắng tanh vắng ngắt chả biết có ma nào tới hay không.
Lư Lăng Vương nện một quyền nặng nề, mẹ nó chứ, sao nửa đêm lại tới đây cơ chứ.
"Lư Lăng Vương đang làm gì thế?"
Lờ đờ nghe thấy có người gọi, Lư Lăng Vương ngẩng đầu lên, ánh mắt dần dần tập trung lại, rồi tỏa sáng nhìn... con ngựa dưới thân Hoàng đế.
Ngựa! Ngựa của hắn ta!
Hắn ta nghĩ tới chuyện mình không cần phải dùng chân để đi thì kích động tới nỗi một lời không diễn tả nổi, run giọng nói rằng: "Bẩm bệ, bệ hạ, thần ra ngoài, đi đi."
Vân Thiều nhướng mày, cười hỏi: "Ồ? Ra ngoài đi dạo? Người thật là có hứng nhỉ."
Lư Lăng Vương nhìn nụ cười của nàng ấy, lòng khẽ cả kinh, thiên tử cưỡi bạch mã, đằng sau là ánh nắng sớm mờ ảo, vẻ tươi cười của người quét sạch sự u ám vốn có, biến thành gió xuân hoan hỉ vô ngần, ý chí tấn tới.
Hắn ta hiếm khi trông thấy Vân Thiều nở nụ cười như thế này, ấn tượng với Hoàng đế vẫn còn dừng lại ở sáu năm trước, khóa chặt trong bộ long bào, vị thiên tử trẻ tuổi xanh xao u uất ngồi trên ghế rồng, ở chốn cao cao tại thượng nhìn hắn ta hệt như đang nhìn con sâu cái kiến tầm thường.
Còn vị Hoàng đế hôm nay, kim bào lượn sóng, vó ngựa trong gió xuân, làm lộ ra vài phần dáng vẻ của thiếu niên thoải mái khoan thai.
Khiến cho con người ta cảm thấy kỳ lạ.
Lư Lăng Vương lắc đầu một lát rồi mới định thần lại, thì Hoàng đế đã cưỡi ngựa đi xa, chỉ để lại có một câu: "Nếu đã thích đi thế thì cứ đi đi ha!"
Tiểu Lê Hoa chạy lộc cộc đi, Lôi Đình lộc cộc đuổi theo.
Lư Lăng Vương chạy theo phía sau, hô hào khản cổ: "Bệ hạ, dừng dừng lại, thần không muốn đi nữa! Để lại cho thần một con ngựa đi mà! Con ngựa kia là thần cưỡi đi ra, trả lại cho thần đi!!!"
"Trả ngựa lại cho ta đi!!!"
Hắn ta chạy theo một đoạn, cuối cùng không kiên trì nổi nữa, bắp chân hắn ta bị chuột rút, ngã nhào ra đất, ngoạm đầy miệng đất.
Lư Lăng Vương đấm xuống đất một cách giận dữ, nhìn hai con ngựa bầu bạn dần biến mất khỏi tầm mắt, thì bi thương ập tới, giọt lệ của người đàn ông khẽ lăn dài.
Rõ ràng là có hai con ngựa, nhưng đến cả một con cũng nhất quyết không chịu để cho hắn cưỡi, quả nhiên Hoàng đế vẫn là tên hoàng đế lòng dạ độc ác có thù tất báo như năm đó! Thù cướp ngựa này, hắn ta nhất định phải báo!
Cuối cùng cũng đi đến một đường có người, chân Lư Lăng Vương mềm nhũn ngồi oặt xuống dưới đất, đợi được đến khi có một cái xe chở bô tới thì được đi nhờ một đoạn đường, cái giá lớn phải trả ấy là bị hun suốt dọc đường, mùi có hơi nặng.
Lúc hắn ta đặt chân lại trên nền đất của điện Dưỡng Tâm, thì như tỉnh giấc sau một đời người, hoang mang nhìn tòa kiến trúc uy nghiêm trước mặt, hắn ta thầm nghĩ, đất phong tốt như thế, có ngựa tốt có mỹ nhân được ăn ngon mặc đẹp, thế thì sao bản thân lại phải vào cung chịu khổ cơ chứ?
Mặt trời ló khỏi hoàng cung, một tia nắng vàng rọi sáng những viên ngói lưu ly, chín tầng cung điện đều được nhuốm dưới ánh nắng mặt trời vàng nhạt, đám mây trên bầu trời cuồn cuộn, ánh lửa như phủ kín khắp màn trời.
Lư Lăng Vương ngửa đầu nhìn hồi lâu, phúc đến thì lòng như sáng ra, bất chợt hắn nói: "Ta hiểu rồi!"
Đây nhất định là kiếp nạn mà trời cao ban cho hắn, Hoàng đế vô đạo, sủng hạnh yêu phi, hoàng thân quốc thích là hắn còn phải chịu khổ huống chi là thiên hạ lê dân, muôn dân bách tính.
Vì để cứu thiên hạ khỏi vũng lầy, hắn ta nhất định phải nhẫn nhịn chịu đựng gian khổ, chịu được mọi thử thách thì mới có thể đợi đến cái ngày đêm đen dần hết, mặt trời ló rạng.
Lư Lăng Vương im lặng cuộn nắm đấm, hắn ta thở than vài cái rồi giậm chân bước về phía cung Từ Ninh. Trên đường có cung nữ nhìn thấy hắn bèn vội vàng đứng cách xa hơn cúi đầu bái kiến hắn ta.
Hắn ta càng cảm khái bản thân gánh trọng trách trời ban, cả người toàn là điềm lành nên kinh động đến người bình thường không dám tới gần.
Nghĩ vậy, hắn ta mặc kệ mấy tên thái giám muốn nói điều gì nhưng lại do dự, nở nụ cười tự tin rồi bước vào cung Từ Ninh, thăm hỏi đơn giản: "Hài nhi bái kiến mẫu hậu!"
Thái hậu nghe thấy giọng đứa con mà chính tay bà ta nuối lớn thì sắc mặt dịu đi, ngẩng đầu lên cười bảo: "Đứng lên đi, Giác Nhi không cần phải khách sáo, hửm?"
Đập vào mắt bà ta không phải là thanh niên lai láng mà là con chó dính đầy bùn đất như lăn vài vòng ngoài ruộng.
Giọng Thái hậu run run: "Giác Nhi, con, sao con nhếch nhác ra thế này?"
Lư Lăng Vương ngẩn ra một lúc, cúi đầu nhìn thấy cái vẻ bẩn bụi của mình thì vỗ vỗ một cách vô ý vô tứ, rồi bước vào trong: "Mẫu hậu, chuyện này nói ra dài lắm, con sẽ kể từ từ cho người nghe."
Chưa đi được mấy bước, Thái hậu đã bịt mũi quát: "Đợi đã! Đừng qua đây, cái mùi trên người ngươi từ đâu mà ra hả?"
Nửa đêm rơi vào hố phân hay gì?
Lư Lăng Vương lúng túng đứng đó, dưới ý của Thái hậu, hắn ta cứ không ngừng lùi về phía sau cho đến khi lui ra tới tận cửa, thì lúc này Thái hậu mới cảm thấy có thể thở được bèn thả tay xuống.
Hai người cách nhau hai gian phòng, nên chỉ có thể gào vào khoảng không, giọng nói truyền tới hơi mơ hồ.
Thái hậu gào: "Giác Nhi, con sao thế?"
Lư Lăng Vương gào to: "Mẫu hậu, cái này không thể trách con, chủ yếu là do con không có ngựa!"
Thái hậu cả giận: "Nghiệt súc! Ngươi chửi ai đấy!"
Hết chương 67