"Ngươi đúng thật là yêu à?"
Cung Bối Nô nghĩ thế rồi ngu ngơ hỏi.
Vi Oanh giật mình, nhìn nàng ta rồi cười hỏi lại: "Gì cơ?"
Tiêu Thiên Tuyết nói một cách không mấy vui vẻ: "Ngươi làm gì thế, nói ai là yêu cơ, ngươi mới là yêu đấy!"
Cung Bối Nô: "Ngươi mới là yêu!"
Tiêu Thiên Tuyết: "Ngươi mới là yêu!"
- --
Hai người đối mặt đấu võ mồm với nhau, như hai con gà nói lặp từ hiếu thắng vậy, lặp đi lặp lại không ngừng. Vi Oanh đứng giữa hai người như một trọng tài, nàng vung tay lên: "Dừng!"
Âm thanh cãi vã ngưng lại, hai con gà nói lặp cùng quay ra nhìn nàng.
Vi Oanh cười, hỏi Cung Bối Nô: "Sao, còn định phái người tới bắt ta à?"
Cung Bối Nô trợn mắt, che miệng hỏi: "Ngươi, sao ngươi biết!"
Tiêu Thiên Tuyết:... thật là chưa từng thấy kẻ xấu nào lại thích tự khai như thế, đến nỗi trong một khoảnh khắc khiến cho người ta nghi ngờ liệu nàng ta có phải phản diện hay không.
Vi Oanh cúi đầu, khóe miệng cong lên, rồi hỏi: "Ngày hôm đó không phải đã tìm người chứng minh sự trong sạch của ta rồi hay sao? Bảo ta là Phật Đà chuyển thế, rồi còn Chân Tiên hạ phàm gì đó nữa, sao giờ trở mặt lại kiếm cớ thế?"
Cung Bối Nô gãi đầu, thành thật tự khai: "Nhưng tỷ tỷ cảm thấy bọn họ nói dối, do đấu pháp không lại ngươi nên mới nói dối!"
Nói xong, nàng ta liếc Vi Oanh từ trên xuống dưới, muốn tìm ra chút manh mối về đại yêu quái từ trên người nàng thiếu nữ. Là cửu vĩ yêu hồ ư? Có phải dưới làn váy có cái đuôi lông to không?
Vi Oanh xoay người, làn váy đong đưa, đi đến chiếc ghế dựa bằng gỗ đàn rồi uể oải ngồi xuống, cầm lấy chén trà bên cạnh cúi đầu nhấp một ngụm, thấm giọng xong, nàng mới ngẩng đầu lên nói với Cung Bối Nô: "Người cũng là các người tìm, yêu cũng là các người tìm, tóm lại, các người nói gì thì chính là thế ấy, sao ta có thể biện giải được cơ chứ?"
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu như mổ thóc: "Đúng thế đúng thế, lời nào cũng để các người nói tất đấy, ỷ thế hiếp người thì cứ nói thằng."
Cung Bối Nô giậm chân: "Này, hai người các ngươi, chú ý thái độ nói chuyện của các người đi!"
Vi Oanh cười, đặt chén trà xuống, chiếc đĩa sứ trắng va vào cái bàn, khẽ vang lên âm thanh. Nàng cũng chẳng thèm để ý đến Cung Bối Nô đang gào mồm giận dữ ở bên kia mà ngước mắt cười nói: "Đây là thái độ đối với bằng hữu."
Chợt Cung Bối Nô nín lặng, nghiêng đầu: "Bằng hữu?"
Cái từ này quá mức kỳ lạ với Cung đại tiểu thư, đến mức nàng ta không còn tâm tư đâu mà nổi giận nữa, nghiêng đầu tiêu hóa một lúc. Nàng ta ôm ngực, cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, thình thịch, thình thịch, một nỗi niềm rất đỗi vui sướng trào dâng trong lòng nàng ta, róc rách như con suối nhỏ, khi mới bắt đầu thì êm đềm hân hoan, rồi sau đó hội tụ thành sóng lớn biển rộng, bao phủ nàng ta ở trong đó.
Nàng ta thoáng chau mày lại lúng túng, qua một lúc rồi mới bứt ra khỏi cái nỗi niềm kỳ quái này, thở than rằng: "Ngươi đúng là yêu phi!"
Chứ không thì tại sao có thể như thế này, một câu nói đã xáo động tâm tình của nàng ta.
Vi Oanh chống cằm, nhìn nàng ta cong mắt cười: "Ngươi đã từng thấy yêu phi nào nhiệt tình giúp đỡ người khác, người gặp người yêu như ta bao giờ chưa?"
Cung Bối Nô á khẩu chẳng nói thành lời.
Đến giờ cơm, lúc Thời Bái bước vào gọi đám Vi Oanh bọn họ ra ngoài ăn cơm.
Vi Oanh nhiệt tình mời Cung Bối Nô đi cùng, nhưng Cung Bối Nô như giận dỗi kháng cự: "Còn lâu ta mới đi! Có phải ngươi hạ độc vào đồ ăn không?"
Tiêu Thiên Tuyết hừ một tiếng, dẫn đầu vén rèm châu ra, bước khỏi phòng ngủ.
"Không đi thì không đi, ai mà cần ngươi đi, nhiều thêm một người thì bọn ta còn ăn chẳng đủ no nữa."
Cung Bối Nô vừa nghe thấy lời này của nàng ta thì lập tức đổi ý: "Vậy thì ta phải đi ăn!"
Phải để ngươi ăn không đủ no, hừ hừ.
Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết nhìn nhau, bật cười bất lực, đã quen với tâm tư của vị đại tiểu thư này rồi.
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục ca vai mặt trắng (*): "Cái con người ngươi thật là, đến cơm của lãnh cũng cung muốn cướp, lãnh cung thì có gì cơ chứ, chẳng phải toàn là cơm nguội đồ lạnh ư? Chắc chắn ngươi ăn không quen."
Bức rèm châu pha lê đẩy ra, phát lên những âm thanh lanh lảnh, cách một màn vải, bóng lưng Tiêu Thiên Tuyết như bóng quầng trong nước, méo đi ngay trong chớp mắt.
(*) Hát vai mặt trắng tức là đóng những vai thân thiệt, được người ta yêu thích, chủ yếu là vai chính diện. Trái lại hát vai mặt đỏ tức là đóng những vai cay nghiệt, khiến người ta ghét, vai phản diện.
Cung Bối Nô cau mày, nghe thấy vậy thì vốn nàng ta nên rất tức giận giống như lúc trước. Nhưng trông thấy bóng lưng kia, trong lòng nàng ta lại không mấy tức giận, đột nhiên cảm thấy rằng có lẽ bản thân không hề ghét Tiêu Thiên Tuyết đến thế.
Thật kỳ quái, tại sao lúc trước lại ghét cay ghét đắng nàng ta thế?
Vi Oanh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của thiếu nữ, dẫn nàng ta ra ngoài: "Nào ăn cơm ăn cơm, ăn cơm quan trọng nhất."
Cung Bối Nô mím môi, nghĩ thầm, nàng ta thế này là để do thám tình báo, xả thân ở cùng với yêu phi, tỷ tỷ với cô cô nhất định sẽ không để ý! Tuyệt đối không phải là do đồ ăn quá ngon.
Trên bàn có bốn món một canh, rau xào thịt, trứng xào ớt xanh, cà chưng, sườn hầm cách thủy với hạt dẻ và một bát canh hoa bách hợp.
Cung Bối Nô: "Hừ, ta biết ngay là ngươi gạt ta mà, còn nói lãnh cung toàn là cơm ngội canh lạnh, rõ ràng đều nóng hết."
Mà còn rất thơm nữa.
Nàng ta cúi đầu ăn cơm, trong lòng cảm thấy khó hiểu, ngày trước toàn nghe thấy người ta bảo lãnh cung là một nơi cực kỳ kinh khủng, nhưng bây giờ thấy thì chỗ này tốt biết bao, có đồ ăn ngon nóng hôi hổi, tại sao mọi người đều sợ chỗ này chứ?
Thời Bái xoa tay đứng ở bên cạnh cười, vốn dĩ dựa theo quy định của lãnh cung thì chỉ có hai cái màn thầu lạnh ngắt. Nhưng năm ngoái Oanh quý nhân mở cửa tiệm ở đây ba tháng, các cung nhân nhao nhao tìm nàng đoán mệnh, vì để báo đáp nên đã tặng rất nhiều đồ.
Những thứ này có cái bị An Lạc đường bán đi, có cái thì chất trong nhà kho, bây giờ còn chưa dùng hết.
Trong vòng có ba tháng ngắn ngủi, An Lạc Đường từ lãnh cung nghèo xơ nghèo xác trở thành một trong những nơi giàu có nhất của hoàng cung.
Thế nên mấy ngày này cơm nước mới tốt như vậy.
Cung Bối Nô không biết những nội tình này, húp một thìa canh nói: "Thật kỳ quái, cơm nước của lãnh cung ngon như thế này thì rốt cuộc trước giờ mọi người sợ cái gì?"
Vi Oanh bắt đầu ban phát niềm an ủi: "Thật ra lãnh cung không hề đáng sợ, điều mọi người sợ chỉ là bản thân của nỗi sợ."
Câu nói này nằm ngoài phạm vi hiểu biết của Cung Bối Nô. Nàng ta suy nghĩ hồi lâu: "Thế nên lãnh cung không đáng sợ?"
Vi Oanh gật đầu, tập trung gặm sườn: "Ừm, không đáng sợ."
Sườn rất ngon, hạt dẻ rất ngọt!
Nàng nghĩ tới điều gì đó, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Có điều quan trọng nhất là phải nắm chắc một môn kỹ thuật."
Tiêu Thiên Tuyết gật đầu phụ họa: "Không sai! Có kỹ thuật, đi tới đâu cũng đều hanh thông."
Cung Bối Nô đặt đũa xuống, chống cằm tập trung thảo luận với bọn họ về bí quyết sinh tồn trong lãnh cung, chỉ nam vào nghề ở lãnh cung. Vi Oanh với Tiêu Thiên Tuyết xưa giờ không phải là người bủn xỉn, có hỏi thì có đáp, nhẫn nại chỉ bảo, chia sẻ kinh nghiệm khởi nghiệp phong phú của mình cho Cung Bối Nô.
"Thế nên." Vi Oanh lau tay, nói một cách ung dung từ tốn: "Cái này dựa theo điều kiện của bản thân là tốt nhất, ngươi có sở trường gì không?"
Cung Bối Nô suy nghĩ rồi trả lời một cách thận trọng: "Ta, sở trường của ta là tiêu tiền, được không?"
Vi Oanh:...
Tiêu Thiên Tuyết giơ ngón tay cái: "Không hổ là ngươi."
Cung Bối Nô không phục: "Thế các người biết cái gì?"
Vi Oanh: "Ta biết đoán mệnh."
Tiêu Thiên Tuyết: "Ta có thuốc dán tổ truyền!"
Nghe thấy đáp án của bọn họ, Cung Bối Nô khinh thường cười khẩy, chẳng qua là những thứ hạ đẳng, cũng chỉ có thể lừa bịp đám thái giám cung nữ không có kiến thức ở trong cung.
Tiêu Thiên Tuyết kiềm nén tính tình, mặc kệ nàng ta mỉa mai, hỏi: "Thế Chiêu dung biết cái gì?"
Cung Bối Nô:...
Nàng ta biết tiêu tiên.
Vi Oanh cong mắt cười, Tiêu Thiên Tuyết cũng che miệng cười, Cung Bối Nô vỗ bàn đứng dậy lớn tiếng nói: "Đừng có mà cười! Cái gì ta cũng biết, ta, cái gì ta cũng biết, không được phép cười nhạo ta!"
Vi Oanh vuốt lông nàng ta cười bảo: "Vâng vâng vâng, cái gì Chiêu dung cũng biết, nghe nói đám tiểu thư khuê các đã học nữ công từ nhỏ, đây cũng là bản lĩnh nổi bật."
Tiêu Thiên Tuyết phụ họa theo: "Đúng vậy, từ nhỏ ta đã không biết thêu thùa, kim thêu cứ đâm vào đầu ngón tay ta, nếu thiêu thùa giỏi thì cũng rất lợi hại. Sau này Oanh Oanh đoán mệnh, ta bán thuốc dán, ngươi may vá quần áo cho bọn ta."
Nàng ta vỗ ngực, nói một cách đầy tự tin: "Bọn ta nuôi ngươi!"
Cung Bối Nô: "Hừ, ai cần các ngươi nuôi, ta thêu thùa cũng được, bán một bức thêu là có giá ngàn vàng, mạnh hơn nhiều so với các người."
Dứt lời, nàng ta vểnh môi, giận dỗi bỏ đi.
Tiêu Thiên Tuyết buông tay: "Ăn xong là trở mặt không nhận người, nàng ta thật là, ôi, muội đã quen rồi."
Vi Oanh cười, ra ngoài đi bộ tiêu thực với Tiêu Thiên Tuyết, sau đó bắt đầu công việc buôn bán trong ngày, giúp các cung nhân trong An Lạc Đường đoán mệnh, rồi bán thuốc dán cho các lão ma ma bị bệnh phong thấp, lại kiếm được chút điểm tích lũy nhỏ từ trên người cung nữ mới tới.
Đến khi công việc kết thúc, hai người thả mình trên ghế dựa, hai tay bưng chén trà, ngắn nhìn mặt trời chiều lặn xuống nơi đường chân trời, Tiêu Thiên Tuyết nở nụ cười vui sướng khi về chốn cũ, nghĩ tới chuyện ban sáng, nàng ta nói: "Oanh Oanh, có thật là tỷ cảm thấy nàng ta biết nữ công không? Vị đại tiểu thư mười ngón không chạm nước này chắc chắn chẳng biết gì cả."
Vi Oanh cười, nhấp ngụm trà nhỏ: "Đều là bị ép nói ra thôi, bây giờ nàng ta ở trong cung không thiếu thứ gì, nên không cần phải học, nhưng nếu như sau này ra ngoài, cũng chưa chắc sẽ sống không tốt."
Tiêu Thiên Tuyết bĩu môi. Vi Oanh nghiêng đầu nhìn nàng ta: "Sao thế?"
Tiêu Thiên Tuyết tiếp tục bĩu: "Tỷ nói giúp nàng ta, tỷ toàn giúp nàng ta, hừ, Oanh Oanh thay lòng rồi, ngày trước Oanh Oanh chiều ta lắm mà."
Vi Oanh mỉm cười, vò nắn nàng ta khiến hai gò má trắng mịn của nàng ta ửng đỏ lên rồi mới buông tay, cười bảo: "Thế này không phải là vẫn chiều muội đó sao."
Tiêu Thiên Tuyết nghiêng đầu, bĩu môi: "Oanh Oanh không cho muội ngủ cùng với tỷ nữa, còn bảo muội sẽ đè lên cánh tỷ, nhưng lúc trước rõ ràng là được mà. Vừa rồi nàng ta ngồi gần tỷ như thế, không đè lên cánh tỷ hay sao?"
Vi Oanh nín thinh một chốc rồi đưa tay lên xoa đầu nàng ta, chỉ đành đồng ý đêm nay ngủ cùng với nàng ta, nhưng phải ngủ ở trong phòng nàng ta... nếu không có lẽ sẽ đụng phải Hoàng đế.
Tiêu Thiên Tuyết thành công giành được sự sủng ái của Oanh Oanh, vui vẻ đến mức nở hoa ngay tại chỗ, tươi cười chạy về phòng mình chuẩn bị một chút, để lại Vi Oanh ngồi một mình dưới ánh chiều tà.
Vi Oanh đang bưng chén trà, nhìn nàng ta vui vẻ nhảy cẫng lên, thì im lặng nghĩ xem tối nay phải sắp xếp thời gian như thế nào, phòng ngủ của Tiêu Thiên Tuyết với nàng cách không xa, nếu Hoàng đế tới đây thì nàng có thể dỗ Hoàng đế ngủ trước rồi sau đó chạy tới phòng Tiêu Thiên Tuyết dỗ nàng ta ngủ, cứ chạy tới đây rồi chạy sang kia như thế, chắc là... không lòi đuôi đâu ha?
Ôi chao, ngày nào cũng đều phải cố gắng thu thành đại sư quản lý thời gian.
Tiêu Thiên Tuyết thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi vui vẻ nhảy ra: "Oanh Oanh, tỷ thật sự cảm thấy Cung đại tiểu thư biết cái gì đó à? Muội cũng không hiểu, nàng ta xấu xa như thế, suốt ngày nghĩ tới chuyện đối phó với chúng ta thì tại sao tỷ còn đối xử với nàng ta tốt như thế?"
Vi Oanh ngước mắt lên, không trả lời vấn đề này của nàng ta, mà trái lại còn cười bảo: "Đánh cược nhé? Ngày mai nàng ta còn quay lại tìm ta."
Tiêu Thiên Tuyết: "Không đâu, bình thường nàng ta cũng không hay đến đây, vả lại không phải nàng ta ghét lãnh cung, luôn nói lãnh cung là nơi thô bỉ hay sao?"
Vi Oanh: "Đánh cược không?"
Tiêu Thiên Tuyết suy nghĩ rồi gật đầu cười: "Cược thì cược!"
Về phần cá cược, đồ đạc của bọn họ đều chung đụng nên nhất thời không nghĩ ra lấy cái gì để cược cả, bèn để lại sau, nói là sau này người thua phải đồng ý một điều kiện với người thắng, không thương lượng điều kiện.
Tiêu Thiên Tuyết vỗ tay: "Được nha, thế có phải muội có thể xem Oanh Oanh nhảy đại thần không?"
Vi Oanh lắc đầu: "Không có tiền đồ."
***
Đến đêm, Vi Oanh còn đang lo lắng làm sao để phân bổ thời gian, nhưng đêm ra rất khuya, Hoàng đế không đến như trước nữa.
Nàng nằm ở trên giường, Tiêu Thiên Tuyết ở bên cạnh đang thở đều, gương mặt khi ngủ đẹp như tranh vẽ.
Vi Oanh nhìn ánh nến lay động, nghĩ tới đêm nay không cần phải biến thành đại sư quản lý thời gian thì vốn là nên cảm thấy thư thái, nhưng không biết tại sao, nàng cứ cảm thấy hơi mất mát.
Tiêu Thiên Tuyết ngủ rất ngon, nàng ấy sẽ không lẳng lặng nhích tới ôm nàng lúc nửa đêm, cũng sẽ không nói mớ, gọi Oanh Oanh giữa đêm.
Oanh Oanh cau mày, chầm chậm nhắm mắt lại, nằm một lúc, ngủ không sâu giác, nàng mơ màng nghe thấy tiếng móng ngựa lộp bộp, thức dậy lúc nửa đêm, khẽ khàng trở mình rồi cầm đèn đẩy cửa ra.
Gió lạnh luồn vào áo choàng của nàng, thổi bay mái tóc đen của nàng.
Nàng ngơ ngác ngẩng đầu lên, những hạt mưa lạnh như băng tạt vào mặt, nàng ngẩn người một lúc rồi mới phát hiện ra trời đang mưa.
Âm thanh nghe thấy trong mơ không phải là tiếng móng ngựa lộp bộp, chỉ là tiếng mưa tạt vào cửa sổ thôi.
Một trận mưa thu, một hồi lành lạnh.
Đất trời đều chìm trong gió lạnh mưa chiều, thấm đẫm vào trong hơi nước lạnh lẽo. Vi Oanh cầm đèn, ánh đèn lờ mờ chỉ soi sáng được một khoảng ngắn ngủi, nàng nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa rơi lộp bộp, một lúc lâu sau cổ họng nàng hơi ngứa, nàng khẽ ho một tiếng.
Đứng được một lúc, Vi Oanh lại quay trở lại giường, tay chân nàng lạnh như băng nên không muốn lại gần Tiêu Thiên Tuyết khiến nàng ấy lạnh mà tỉnh lại, nên nàng cuộn mình một cách đáng thương nằm một góc, không nén nổi suy nghĩ, nếu Hoàng đế ở đây thì nhất định sẽ quấn ôm lấy nàng trước, xua tan cái lạnh trên người nàng.
Hôm sau, Tiêu Thiên Tuyết đẩy cửa, nhìn thấy mặt đất ướt sũng, thì kinh ngạc nói: "Tối qua mưa à?"
Vi Oanh dùng chăn quấn mình thành quả bóng, chóp mũi ửng đỏ, gật đầu đáp: "Ừ, trời mưa."
Tiêu Thiên Tuyết cười: "Tối qua muội ngủ say như chết, không nghe thấy gì cả, khi ấy Oanh Oanh vẫn chưa ngủ ư?"
Vi Oanh cúi đầu chột dạ, xoa xoa cái mũi.
Cũng may là Tiêu Thiên Tuyết nói sang chuyện sang, nàng ta dựa vào cửa sổ, nói gần như chắc nịch: "Tỷ xem, trời đổ mưa rồi, Cung Bối Nô chắc chắn không sang đây đâu, tỷ thua rồi."
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc, còn có tiếng đập cửa thình thình: "Này! Mở cửa!"
Cung Bối Nô không chỉ đến mà còn mang theo một bức thêu, quẳng nó lên giường của Vi Oanh: "Xem đi, đây là ta thêu đây, có phải còn đẹp hơn nhiều so với các ngươi không?"
Hai con uyên ương nằm trên tấm lụa trắng, thêu rất là tinh xảo.
Vi Oanh cười, dỗ dành nàng ta: "Chiêu dung thêu đấy à? Đẹp lắm."
Tiêu Thiên Tuyết cũng tỏ vẻ thán phục: "Oa, đẹp quá, không ngờ ngươi thật sự lợi hại như vậy."
Cung Bối Nô kiêu ngạo ưỡn ngực: "Hừ, ta đã bảo là ta biết mà."
Vi Oanh tìm cớ để Tiêu Thiên Tuyết ra ngoài, ngáp một cái rồi khoác quần áo lên rồi đi tới trước người Cung Bối Nô, đưa tay về phía nàng ta.
Cung Bối Nô trợn tròn mắt, không hiểu cho lắm: "Ngươi, ngươi làm gì thế?"
Vi Oanh: "Cho ta xem tay ngươi."
Cung Bối Nô chắp tay ra sau lưng, hoảng hốt nói: "Ngươi nhìn gì mà nhìn, có gì đẹp đâu?"
Vi Oanh không cho nàng ta phản kháng, mà kéo luôn tay nàng ta về phía trước, cụp mắt nhìn, rồi im lặng. Mười ngón tay Cung Bối Nô không dính nước, bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm, bóp véo rất mềm mại, nhưng đầu ngón tay vốn trắng mịn như ngọc nay lại xuất hiện nhiều vết thương nhỏ do kim thêu đâm phải.
Vi Oanh:...
Trong đôi mắt Cung Bối Nô toàn nước, nàng ta cắn môi không nói gì.
Lời nói dối vừa rồi không thể che giấu nổi trước những vết thương này, có thể thêu được một đôi uyên ương đẹp như thế thì hẳn trên tay sẽ không xuất hiện nhiều vết thương mới như vậy. Nàng ta cúi đầu, hệt như một học sinh tiểu học làm sai chuyện, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên vì xấu hổ.
Vi Oanh không nói thêm gì, nàng lấy hộp thuốc từ trong ngăn kéo ra, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ trắng óng ánh như tuyết lên đầu ngón tay nàng ta.
Nước mắt Cung Bối Nô rơi xuống giàn giụa, nhỏ giọng nói: "Cái kia, là tỷ tỷ ta thêu."
Vi Oanh "ừm" một tiếng, hỏi: "Vậy cái ngươi tự thêu đâu?"
Cung Bối Nô chu môi, ngước đôi mắt đen láy lên nhìn nàng, rồi lại cúi đầu xuống, lôi từ trong tay áo ra một chiếc khăn tay khác một cách bất đắc dĩ.
Vi Oanh liếc nhìn, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, cái con uyên ương mà Cung Bối Nô tự thêu, không giống uyên ương cho lắm mà hơi giống sinh vật ngoài hành tinh. Nàng mím môi, nhận lấy chiếc khăn tay ngắm nghía một lúc rồi cười bảo: "Cái này không phải thêu rất đáng yêu sao, rất có sức sáng tạo, con uyên ương trước ngàn con như một, vẫn là cái này của ngươi thú vị hơn."
Cung Bối Nô ngước mắt, rưng rưng nói: "Thật sư?"
Vi Oanh trịnh trọng đáp: "Thật, ta còn muốn đóng khung treo lên tường để ngắm nó hằng ngày kìa."
Cung Bối Nô vội vàng từ chối: "Không được, không thể." Nàng ta dừng lại, như sợ Vi Oanh buồn, lại bổ sung thêm: "Có điều ta có thể tặng cho ngươi, ngươi giữ lại ngắm trộm, ta thêu cả đêm đó."
Vi Oanh cười, cất chiếc khăn tay đi.
Cung Bối Nô ngồi ở trên giường nhìn nàng rồi bỗng hỏi: "Này, lần đi săn mùa thu này ngươi có đi không?"
Vi Oanh quay người lại: "Sao thế?"
Cung Bối Nô suy nghĩ rồi chầm chậm cất lời: "Không đi à?"
Hết chương 69