Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta, Nguyệt Lão, Không Làm Nữa!

Cổ tay đang cởi khăn của Tô Quân ngơ ngác buông lỏng, chiếc khăn mềm mại trên cổ Lục Việt rơi xuống.

Vũ khí biến hóa thành chiếc khăn này đã lão hóa nghiêm trọng, nhất định không thể rơi xuống.

Mấy sợi tóc trên đầu liền dựng thẳng, Tô Quân nháy mắt thoát khỏi trạng thái mặt đỏ tai hồng giả chết.

Cậu không chút do dự nhào vào lòng Lục Việt, hai tay vươn ra, nắm lấy chiếc khăn sắp rơi phía sau Lục Thịnh.

So với việc vòng ra sau lưng Lục Việt, trực tiếp cứu nguy vũ khí trên người Lục Việt sẽ nhanh hơn.

Ở nhân gian, một buổi sáng tốt lành luôn bắt đầu bằng bài tập thể dục cường độ cao.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Tô Quân nhẹ thở ra một hơi, đột nhiên ý thức được mình vẫn còn ôm chặt eo Lục Thịnh.

Sườn mặt vẫn còn dán lên ngực Lục Thịnh.

Đại não trong một giây hoàn thành quá trình cưỡng chế khởi động lại, Tô Quân lập tức kéo cơ thể ra khỏi vòng tay Lục Việt, lùi lại vài bước.

Cậu thậm chí còn vì kinh hãi quá độ mà bắt đầu nấc cụt.

Lục Thịnh mình là vì cứu vũ khí, anh ấy nhất định nghĩ rằng mình tùy tiện nhào vào lòng anh ấy.

Tô Quân vì lo lắng mà nấc lên liên tục.

Đôi vai nhỏ run lên, mấy sợi tóc ngốc cũng theo đó mà lắc qua lắc lại.

Lục Việt không hề phòng bị bị tiểu Nguyệt Lão mềm mại nhào vào lòng.

Tô Quân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nỗ lực không để vết ửng đỏ trên mặt hiện lên quá rõ ràng, cố gắng giải thích:

"Thật xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận bị vấp."

Nói rồi cậu lại cúi đầu, mở to mắt tìm cục đá vừa bị mình ụp nồi.

Cậu muốn chỉ cho Lục Việt thấy hòn đá xui xẻo bị cậu ụp nồi làm cậu vấp ngã.



Nhưng khổ sở tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy một cục đá nào.

Trên mặt đất trống rỗng chỉ có cát bụi và lá rụng, chẳng có cục đá nào hết.

Cũng không thể nói là mình vấp phải hạt cát đúng không?

Vì vậy Tô Quân đành xấu hổ ngẩng đầu, đổi một cái lý do khác

"Có thể vừa nãy chân tôi trơn nên ngã vào người anh, xin lỗi."

Ngay khi Lục Việt định nói "Không sao", Tô Quân đã mặt đầy đau xót vỗ vỗ ngực mình nói:

"Lần này coi như tôi nợ anh một cái ôm, khi nào anh cần người an ủi cứ việc tới tìm tôi, tôi sẽ cho anh một cái ôm ấm áp giúp anh khôi phục sức sống."

Tiểu Long đang nghe lén cảm khái nói: "Thì ra ôm cũng có thể nợ nha. Nếu cứ ta nợ ngươi ngươi nợ ta như vậy thì qua mấy kiếp mới có thể trả hết?"

Lục Việt rũ mắt, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói:

"Được."

Tô Quân bên cạnh vẫn đang cẩn thận gấp lại quần áo vũ khí, Lục Việt liền tiện tay mở mấy quyển sách mà cậu đưa cho anh.

Hắn nhìn lướt qua tiêu đề "100 cách theo đuổi đối tượng", "Ngày ngày dạy bạn cách nói lời yêu thương", "Năm nay tôi nhất định phải thoát ế".

Lục Việt độc thân bị ép nói chuyện yêu đương:......

Ngoài ra còn có " Tôi làm thế nào thành công cắt đứt tơ hồng của mình", "Dạy bạn cách độc thân bằng thực lực hơn 1000 năm" vân vân.

Lật sơ qua từng trang, Luc Việt bỗng phát hiện tiểu Nguyệt Lão lơ mơ này vậy mà đem ghi chú của mình viết vào trong sách.

Tiểu Nguyệt Lão dùng mực nước chứa linh lực của mình, người bình thường không thể nhìn thấy những gì cậu viết.

Nhưng hắn có thể.

Trên trang tiêu đề có viết ghi chú năm mới

"Năm nay nhất định phải giúp Lục Thịnh thắt tơ hồng, kiếm 17 vạn linh thạch!"

Sau vài tờ hùng tâm tráng trí, tiểu Nguyệt Lão bắt đầu uể oải, xưng hô với hắn cũng thay đổi

"Mình thật ngốc, vậy mà còn tưởng Lục Thịnh là bị cắm sừng nên mới chia tay, sao có thể chứ? Anh ta rõ ràng đến tư cách bị cắm sừng còn không có!"

Lại qua vài trang, ghi chú chỉ còn qua loa viết mấy chữ lớn tuyệt vọng.

"Năm nay không mong đợi giúp tảng băng di động thắt tơ hồng nữa, trước tiên phải dạy anh ta cách nói lời yêu thương."

Phía sau còn ghi rất nhiều trường hợp làm mẫu "xuất sắc"

Không có gì ngạc nhiên khi nam chính của những trường hợp này đều họ Lục tên Thịnh.

"Năm 8102 tháng X ngày X, Tịch Tuyết hỏi Lục Việt có từng nghe qua một bộ phim điện ảnh nào đó phát hành gần đây không. Lục Việt mặt không biểu tình ném ra một chữ "Không". Từ đây cuộc đối thoại kết thúc, hai người cả một ngày không liên lạc với nhau."

Bên dưới là cách trả lời đúng của tiểu Nguyệt Lão

"Vị Lục tiên sinh này ôn nhu nói "Thật trùng hợp, tôi vừa mua dư một vé của bộ phim XX, cô có rảnh không? Xem phim xong chúng ta còn có thể đi ăn, tản bộ, "tạo người"..."



Lục Việt còn chưa kịp xem xong, Tô Quân đã đứng lên, nói với hắn:

"Tôi đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng rồi, vậy tôi đi trước đây."

Lục Việt trầm mặc một lát, hỏi:

"Cậu đi đâu?"

Tô Quân ngây ngốc trả lời:

"Về nhà."

Lúc này Lục Việt mới hiểu vì sao vừa nãy trên mặt tiểu Nguyệt Lão lại xuất hiện vài tia mất mát khó hiểu.

Thì ra cậu thực sự nghĩ rằng đến công viên giải trí chỉ để trả áo khoác.

Cậu còn nghĩ, sau khi trả xong có thể thuận tiện vui vẻ bung xõa trong công viên giải trí.

Nhưng bây giờ hắn lại trực tiếp lái xe đến trụ sở, tiểu Nguyệt Lão nói không chừng còn phải ẩn thân đi theo mình để làm việc.

Lục Việt hít sâu một hơi, học theo trường hợp làm mẫu của tiểu Nguyệt Lão:

"Thật trùng hợp, tôi mua dư một vé công viên giải trí, cậu có rảnh không?"

Hai mắt Tô Quân liền sáng lên, mấy sợi tóc ngốc tung bay trong gió, cậu kích động nắm chặt tay

"Rảnh! Cả ngày đều rảnh!"

...Nhưng Tô Quân cảm thấy lời này nghe quen quen.

Lục Việt lặp lại chính xác những lời trong ghi chú

"Đi công viên giải trí xong, chúng ta có thể ăn cơm, tản bộ và..."

Lục Việt đột nhiên ý thức được cái cuối cùng không phù hợp với trẻ con mà chỉ hợp với các cặp tình lữ, liền sửa lời:

"...Đưa cậu về nhà."

Lục Việt còn chưa kịp nói hết, Tô Quân đã chui tọt vào trong xe, vui vẻ thắt dây an toàn, nhìn chằm chằm hắn vẫn đứng yên tại chỗ.

Lục Việt cạn lời:......

Đôi mắt của tiểu Nguyệt Lão chỉ lấp lánh khi mình nhắc đến công viên giải trí.

Trọng điểm của cậu đặt ở công viên giải trí, chứ không phải những thứ khác.

Những thứ khác bao gồm việc ăn cơm với mình.

Sau khi đến công viên giải trí, tiểu Nguyệt Lão như một chú cún nhỏ vừa thả ra liền bỏ chạy không chút dấu vết, trực tiếp lao thẳng vào biển người.

Cuộn tơ hồng trên xe điên cuồng quay quay, cho Lục Việt hướng chạy của Tô Quân.

...Tiểu Nguyệt Lão có quá động, đến mức quên ôm theo cuộn tơ hồng, chỉ để lại một đầu mắc trên người mình.

Lục Việt bất đắc dĩ đi theo dấu vết của tơ hồng, tìm thấy tiểu Nguyệt Lão đang háo hức nhìn xe bán kem đầy màu sắc.



Tô Quân nhíu mày, nghiêm túc đếm từng đồng xu trong lòng bàn tay.

Đáng tiếc đếm tới đếm lui cũng chỉ có 9 đồng, không thể biến ra một đồng thứ 10.

"5 đồng một cái kem ốc quế, cậu không đủ tiền sao?"

Tô Quân quẫn bách thừa nhận: "Chỉ có 9 đồng, không thể mua 2 cái."

Sở Tụ Tài vẫn chưa gửi kinh phí đến tài khoản của trụ sở.

Cũng chẳng có cách nào, mấy hôm nay ngân hàng và xưởng in tiền của Thiên Đình không mở cửa, Thần Tài ở nơi kinh khí loãng như nhân gian căn bản không thể biến ra vàng.

Vì thế trụ sở đã nghèo đến một tầm cao mới.

Khi Tô Quân chuẩn bị rời đi, Lục Việt đã kéo tay cậu lại, nói với người bán hàng kem:

"Cho tôi 2 cây kem anh đào 3 màu."

Tô Quân vừa bước nửa chân ra khỏi hàng kem liền dừng lại, sau đó cậu nhanh chóng thu chân về.

Kem anh đào 3 màu, lại còn là loại hạng nhất ở công viên giải trí.

Có nó, tất cả những đứa trẻ ở đây sẽ nhìn cậu với ánh mắt ghen tị.

Người bán kem từ trong bóng tối chậm rãi ngẩng đầu lên, Tô Quân nhìn chằm chằm người đó, thân thể khẽ run lên, lòng bàn tay liền đổ mồ hôi.

...Đó là một "người trẻ tuổi" có mái tóc trắng xóa.

Cô ta làm một phép thuật kém cỏi nhất, trong mắt người thường vẫn là bộ dáng trẻ trung như cũ, nhưng sau khi bỏ phép thuật kia đi, trên mặt liền xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.

Cô ta giống như ngủ trong bóng tối rất lâu, đột nhiên bị ánh nắng chói chang chiếu vào nên chưa kịp thích ứng, đôi mắt khó chịu nheo lại.

Sau khi lấy những chiếc ốc quế trên kệ xuống, cô ta chậm chạp khom lưng, xúc lên một quả kem từ tủ đông lạnh.

Lộ ra một vài quả tim máu chảy đầm đìa.

P/s: 2 chương này ngắn nên mình làm luôn trong hôm nay. Cảm ơn những độc giả đầu tiên của mình. Vì là truyện edit đầu tay nên có sai sót mong các bạn góp ý nhẹ nhàng. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Nhấn Mở Bình Luận