Tô Quân vừa rồi còn chút thương cảm với Bạch Ly ngay lập tức đứng hình mất 5 giây.
"......"
Người có thể chịu được sự độc mồm của Sở trưởng thực sự là người có da mặt dày như tường thành, vì vậy bạn không cần thương cảm anh ta.
Chỉ đáng tiếc sau khi Tần Vô Duyên bị Sở trưởng Lục cảnh cáo, y gần như không thể dễ dàng hạ phàm như trước nữa.
"Ngài ấy không thể đến đây được."
Bạch Ly hiếm khi có giây phút ngẩn người, cậu im lặng suy nghĩ một hồi, hỏi:
"Vậy tôi có thể lên trời không?"
Tô Quân chưa kịp trả lời liền nghe thấy tiếng cười lạnh quen thuộc sau lưng:
"Nói linh tinh gì đấy, ngươi muốn đi Tây thiên thỉnh kinh à, hay là muốn quy tiên về trời?"
Giống như lần bị bắt quả tang đang cầm kéo cắt nút thắt tơ hồng, Tô Quân liền lập tức cảnh giác cao độ, cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
...Quả nhiên là Sở trưởng.
Tần Vô Duyên thay áo choàng Nguyệt Lão thành một bộ vest đơn giản, áo sơ mi trắng, quần tây, thắt một cái cà vạt màu xanh đậm.
Y chậm rãi bước ra từ sau lưng Tô Quân, nheo mắt nhìn Bạch Ly, mím môi, trên mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc hỉ nộ ái ố nào.
Mỗi một kiếp đều bắt đầu bằng cuộc hội ngộ với những cảm xúc phức tạp như vậy.
Keo da chó còn dính hơn 502 mang thương hiệu Bạch Ly vui vẻ nhảy lên, dang rộng hai tay, định cho Tần Vô Duyên một cái ôm ấm áp.
"Oh, honey!"
Phân cảnh "Cô Long Dương Quá gặp lại nhau" bất ngờ bị lồng tiếng nước ngoài.
"........"
Tần Vô Duyên liếc nhìn Tô Quân, y đưa tay ra chặn lấy Bạch Ly đang lao tới như một con báo.
"Ngươi đi làm việc của ngươi đi, chỗ này giao cho ta."
Tô Quân lệ rơi đầy mặt, chỉ có thể giả bộ mù, cái gì cũng không nhìn thấy.
"Sở trưởng, ngài nhất định không được để Sở trưởng Lục phát hiện đấy, lỡ ngài ấy tống ngài vào tù thì phải làm sao?"
Lục Việt đã phát hiện Tần Vô Duyên hạ phàm:......
"Ta đã báo cáo với Trưởng Thiên Đình rồi, ngài ấy đã phê chuẩn cho ta hạ phàm, ta đến nhân gian là có nhiệm vụ."
"...Được, Sở trưởng, ngài cứ tiếp tục."
Mấy kiếp trước, có kiếp nào Tần Vô Duyên không lấy lý do làm nhiệm vụ hạ phàm gặp Bạch Ly đâu.
Khi Tô Quân hoảng hốt kéo Bạch Ly ra ngoài Lục Việt cũng đi theo cậu, hắn lặng yên đứng cách đó không xa.
Hắn làm ra vẻ đang xem điện thoại, nhưng thực ra là đang lén nhìn Tô Quân, lắng nghe cuộc trò chuyện của Tô Quân và Bạch Ly.
Tần Vô Duyên cũng chú ý đến Lục Việt đứng trong góc.
"Người đó là Lục Thịnh đúng không?"
Tô Quân lo lắng bước qua đứng chặn tầm nhìn của Sở trưởng.
"Phải."
Cậu hơi sợ vị Sở trưởng nóng tính này sẽ lập tức rút ra một con dao phay dài 35m chém Lục Thịnh làm đôi.
Dù sao thì việc của sổ Nhân Duyên vẫn chưa được giải quyết.
Tần Vô Duyên cau mày hỏi thẳng:
"Hắn vẫn luôn nhìn ngươi, lén nghe ngươi và Bạch Ly nói chuyện, ngươi với hắn thân thiết lắm sao?"
Tô Quân nhất thời mắc nghẹn, có cảm giác như bị Sở trưởng bắt gặp yêu đương nơi công sở.
"Không...không có."
"Hắn hình như có hứng thú với ngươi."
Tô Quân càng lo lắng, cậu lắp bắp nói:
"...Sao...sao có thể được? Sở trưởng, nhất định là ngài nhìn nhầm rồi."
Tần Vô Duyên không biết nghĩ đến chuyện gì, lông mày càng nhíu chặt.
"Tốt nhất là như vậy, mệnh cách của người này hình như có chút vấn đề, ta ở sở Chưởng Mệnh không tìm thấy sổ Vận Mệnh của hắn."
Bạch Ly bên cạnh khẽ đưa tay ra giúp Tần Vô Duyên xoa xoa mi tâm, Tần Vô Duyên hờ hững liếc cậu một cái, cũng không ngăn cản động tác của cậu.
"Ngươi là ai? Ta có quen ngươi sao?"
Bạch Ly ôm lấy ngực trái, làm bộ dạng như trái tim tan vỡ, giả vờ nghẹn ngào nói:
"Anh không quen tôi sao? Đồ tra nam, tỉnh dậy liền giả vờ như không có chuyện gì sao?"
Tô Quân càng nghe càng hồ đồ, quay đầu kinh ngạc nhìn Tần Vô Duyên.
Lần trước hạ phàm Sở trưởng đã làm ra chuyện gì rồi?
Không...không phải sau khi tương phùng, bọn họ thật sự "chiến đấu" đấy chứ?
Tần Vô Duyên không quan tâm Bạch Ly đang nói linh tinh cái gì, quay đầu giới thiệu một người cho Tô Quân
"Đúng rồi, sở Tụ Tài đã sắp xếp cho người ở chung một phòng với Sở trưởng Phỉ, chìa khóa đây."
Tô Quân ngẩng đầu nhìn Phỉ Dung sau lưng Tần Vô Duyên.
Phỉ Dung ở Thiên Đình nổi tiếng là một người hiền lành tốt bụng, ngay cả lúc bình thường đôi mắt của y cũng tỏa ra 3 phần ý cười, khi cười liền giống như một thoảng gió xuân.
Phỉ Dung lắc đầu bất đắc dĩ cười:
"Tôi đã không còn là Sở trưởng sở Chưởng Mệnh nữa rồi, ngài cứ gọi tôi là Phỉ Dung đi."
Y đưa tay ra, ấm áp nói với Tô Quân:
"Xin chào, tôi là Phỉ Dung, cậu có thể gọi tôi là A Dung."
Sau khi Tô Quân dè dặt bắt tay Phỉ Dung cậu nhanh chóng rút tay về.
"Sở trưởng Phỉ, xin chào."
...Người này là Sở trưởng tiền nhiệm của sở Chưởng Mệnh, Phỉ Dung.
Cũng là thân phận 35 tuổi sau khi thần hồn hạ phàm.
Nhưng Tô Quân cứ có cảm giác đứng trước người này khiến cậu bức bối và ngột ngạt hơn cả khi đứng trước mặt Sở trưởng Lục.
Không phải là sức mạnh nghiền nát mà là một loại khí thế không thể kháng cự.
Phỉ Dung làm như vô tình liếc mắt nhìn Lục Thịnh đứng trong góc, đưa tay xoa đầu Tô Quân một cách quen thuộc
"Từ hôm nay chúng ta là bạn cùng phòng rồi, hy vọng sau này chúng ta có thể chung sống hòa thuận."
Tô Quân nhanh chóng lùi vài bước tránh bàn tay của Phỉ Dung.
"...Được."
Nhìn thấy Phỉ Dung đưa tay ra, sắc mặt Lục Việt lập tức trở nên lạnh lẽo.
Hắn khẽ nheo mắt lại, nhìn thẳng vào Phỉ Dung.
Tiểu Long trong túi khẽ giật giật tay áo Lục Việt: "Sở trưởng Lục, hạ hỏa, hạ hỏa."
Nó thực sự sợ rằng chủ nhân của nó sẽ rút kiếm ra chặt đứt móng vuốt của nó.
Sau khi dặn dò Tô Quân xong, Tần Vô Duyên mới cười lạnh xách cổ áo Bạch Ly lên, kéo cậu đi như áp giải phạm nhân.
"Ngươi vừa nói linh tinh cái gì, hử? Nói lại ta nghe!"
Bạch Ly không biết sợ chết là gì ghé sát vào tai Tần Vô Duyên, cười thấp nói:
"Đợi lát nữa tôi ở trên giường từ từ nói với anh... Ái, ái, đừng nhéo tai tôi, đau đau đau..."
Tô Quân ngơ ngác nhìn hai người. Chẳng lẽ Bạch Ly đã nhớ lại toàn bộ mọi chuyện rồi, không thì làm sau anh ta có thể giống như "vừa gặp đã thành tri kỷ" với Sở trưởng như vậy được.
Tiến độ này có phải nhanh quá rồi không? Trực tiếp phóng tên lửa đến cuối câu chuyện luôn.
Phỉ Dung rời mắt khỏi Lục Việt, y nghiêng người, dịu dàng tạm biệt Tô Quân.
"Tiểu Quân, tôi đi về dọn dẹp phòng trước, không làm phiền cậu làm việc nữa."
Tô Quân gượng gạo quay đầu đi, mờ mịt trả lời:
"....Ừm"
Cậu quay đầu, thấy Lục Thịnh lạnh mặt đứng trong góc, cuốn tạp chí trong tay đã không lật từ lâu, thậm chí còn bị cầm ngược.
Ánh mắt vẫn nhìn về hướng Phỉ Dung vừa rời đi.
Thấy Tô Quân đi đến, Lục Việt khẽ giơ tay xoa đầu cậu, vuốt lại mấy sợi tóc ngốc.
"Cậu quen người đàn ông vừa đi à?"
Tô Quân lập tức phủ nhận:
"Không có! Tôi không quen! Tuyệt đối không!"
Sắc mặt Lục Việt dịu đi một chút, nhưng mối hắn vẫn mím chặt, lông mày vẫn cau lại.
Tô Quân chỉ đành dùng cách cũ rích của cha cậu khi dỗ dành mẹ.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa, xác định trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có ai quấy rầy bọn họ mới cẩn thận khóa cửa lại.
Tô Quân từ trong túi dự trữ lấy ra một đóa hoa mai chưa nở, giấu sau lưng hồi lâu, sau đó giả vờ hô biến trước mặt Lục Việt:
"Anh nhìn kỹ nhé, đây là một loại phép thuật thần kỳ!"
Sau đó Tô Quân cúi đầu hôn lên bông hoa mai chưa nở, sau đó đưa về phía Lục Việt.
Cậu đưa một tay ra sau lưng, nghiêng đầu thần thần bí bí cười với Lục Việt:
"Hôn một cái sẽ có điều bất ngờ."
Đôi môi mềm mại của tiểu Nguyệt Lão còn đỏ hơn cánh hoa mai.
Lục Việt nhìn chằm chằm Tô Quân, đưa đóa hoa mai lại gần, từ từ hôn xuống.
Tô Quân cố gắng duy trì vẻ mặt nghiêm túc nhưng dái tai cậu đỏ rần.
Cậu đột nhiên có một loại cảm giác rằng Lục Việt đang hôn cậu.
Cậu muộn màng nhận ra, mỗi lần cha dùng cách này dỗ dành mẹ, mẹ cậu sẽ thô bạo đẩy đóa hoa mai ra trực tiếp hôn cha cậu, đút cho cậu một bát cơm chó.
Khi môi Lục Việt nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, đóa hoa liền kiêu hãnh nở rộ.
Những cánh hoa xinh đẹp xếp chồng lên nhau bao lấy nhụy vàng ở giữa khẽ đung đưa.
Lục Việt ngây người ngắm nhìn đóa hoa mai, tay hắn khẽ run, không biết làm thế nào để giữ gìn vẻ đẹp mỏng manh này thật lâu.
Tô Quân kiễng chân, nghiêng đầu trước mặt Lục Việt, chờ đợi ý cười trong mắt hắn.
"Đẹp không?"
Lục Việt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn đóa hoa một lần nữa
Hắn nhẹ giọng đáp:
"Ngọt."
Hương vị trên cánh hoa giống với hương vị của tiểu Nguyệt Lão, thật ngọt.