Bình luận——
: Nam Tương Uyển giỏi quá! Thực sự ngoan ngoãn và nghe lời!
: Đứa trẻ đói và hạ đường huyết đến mức ăn mười bắp ngô! Nhưng vẫn lo lắng chờ đợi Cố Thiên Vương trở lại ăn tối!
: Trái tim tôi đau nhói khi nhìn thấy cảnh này! Nam Tương Uyển ăn đi, không sao đâu!
: Cảnh này làm tôi cảm động quá!
: Nam Vương Bắc Đế...
: Làm ơn đừng gõ CP vào lúc này, được chứ? Làm người đi!
: Tôi gõ CP khi nào? Đó chẳng phải là tình bạn giữa Nam vương và Bắc đế sao? Mối quan hệ giữa hai người đã thăng hoa rồi! Sinh tử bằng hữu, sinh tử đồng đội!
: Oh...xin lỗi tôi đã hiểu lầm!
: Tình bạn giữa Nam vương và Bắc đế đã bị bạn hủy hoại!
: Người hâm mộ Cố Bắc Hoài quyết định đơn phương bắt tay với người hâm mộ Nam Tương Uyển, nghĩa là gì?
: Làm hòa tạm thời.
...
Khi Nam Tương Uyển nhìn ngã tư ngoài sân lần thứ n.
Tiếng gầm của xe vang lên!
Một người dân chở Cố Bắc Hoài trở lại.
Khi xuống xe, dân làng nhiệt tình trao nhiều thứ, trong đó có một cái xoong lớn!
Hoàng Thạch lao ra để đỡ lấy nó.
Nam Tương Uyển gặm ngô và nhìn ra ngoài.
Người trong thôn vẫy tay với cô: "Nam Tương Uyển! Mẹ tôi hầm gà cho cô đấy!"
Mắt Nam Tương Uyển sáng lên.
Dân làng: "Cảm ơn vì đã cứu bố tôi! Ngày mai tôi sẽ nấu cho cô ăn! "
Hoàng Thạch mỉm cười nhận lấy đồ đạc và cảm ơn dân làng.
Nam Tương Uyển cũng vẫy bằng ống tay áo vung vẩy.
Rất vui!
Buổi tối có gà ăn!
Hoàng Thạch trở lại với cái xoong lớn trong tay: "Mau lên, gà vẫn còn nóng!"
Cố Bắc Hoài đã điều trị vết thương và trông không có vấn đề gì, anh đang mặc chiếc áo khoác được người dân trong thôn cho mượn.
Nam Tương Uyển lập tức múc đầy ba bát cơm lớn, lần lượt mang đến cho Cố Bắc Hoài và Hoàng Thạch.
Cô bắt đầu xoa tay chờ đợi.
Thịt gà!
Thịt rắn!
Ăn cơm!
Hoàng Thạch biết nàng đã sớm chờ không được, cười xán lạn: “Mau ăn đi.”
Cố Bắc Hoài cũng hơi nhếch khóe miệng: “Ăn đi.”
Giống như nhận được mệnh lệnh.
Nam Tương Uyển trong nháy mắt ngửa cổ, rút đũa, gạt nửa bát cơm vào miệng.
Đồng thời, cô nhanh chóng quét các món ăn trên bàn!
Tay còn lại không biết từ lúc nào, đang cầm một cái đùi gà to!
Cảnh tượng này cho mọi người thấy thế nào là đói như chó điên.
Bình luận——
: Pfft! hahaha!
:Trời đất không bằng miếng ăn!
: Vừa rồi tôi còn cảm động trước tình bạn giữa hai người, nhưng bây giờ tôi lại trực tiếp bị thao tác của Nam Tương Uyển làm cho kinh ngạc, đứng lên không xuống được!
: Có phải Nam Tương Uyển đang sử dụng tốc độ thần kì của mình không? Cô ấy phân thân luôn kìa!
: Trời ơi hahahaha! Nam Tương Uyển làm tôi cười chết!
: Đây là [Dư ảnh].gif
: Cái trước là ảnh cũ, cái này là [Bóng ma].gif
...
Bữa ăn này, số lượng những gì Nam Tương Uyển đã ăn là kinh thiên động địa!
Súp gà bản địa hầm thực sự rất ngon, và thịt rắn mới giết cũng thực sự ngon!
Hoàng Thạch đi hấp một nồi cơm cho cô ấy giữa bữa ăn trước khi dừng lại.
Đứa trẻ thực sự đói!
Cố Bắc Hoài cũng ăn không ít, hôm nay thân thể anh đã phải gắng sức.
Sau khi cả hai ăn uống no nê, Hoàng Thạch lại bận rửa bát đĩa.
Đã mười giờ tối, đồng hồ sinh học của Nam Tương Uyển đã đến.
Bên cạnh là đêm xuân gió mát, Cố Bắc Hoài quay đầu lại nhìn.
Nhìn mái tóc mềm mại của cô gái bị gió thổi tung, lúc này đã là đầu tháng tư, thời tiết hơi se lạnh.
Nam Tương Uyển hắt hơi vì gió đêm, rồi ngáp một cách dễ dàng.
Cố Bắc Hoài muốn cười.
Hắt hơi và ngáp ngay sau đó? Hầu hết mọi người thực sự không thể làm được.
Cố Bắc Hoài nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ đi, nhớ rửa mặt.”
Nam Tương Uyển: “Ừ!”
Cô buồn ngủ quá!
Có ba phòng trong nhà, tất cả đều được dành cho khách.
Nam Tương Uyển chạy lon ton lên tầng hai, lao vào phòng và nhảy lên giường ngay tại chỗ.
Mà này, Cố Bắc Hoài vừa mới bảo nàng làm cái gì?
Nam Tương Uyển mím chặt môi, trong đầu muốn nhớ lại lời Cố Bắc Hoài nói, nhưng là một giây sau liền ngủ mất.
Ngoài sân.
Sau khi rửa bát, Hoàng Thạch bước tới và lau tay bằng khăn giấy.
Anh nhìn lướt qua căn phòng: " Nam Tương Uyển ngủ rồi hả?"
Cố Bắc Hoài vừa uống trà vừa gật đầu, "Còn nhỏ, không thể thức khuya, đồng hồ sinh học đến rồi."
Nhân viên bên cạnh đều đang thu dọn thiết bị, phát sóng trực tiếp đã kết thúc, sáng mai 6 giờ sẽ tiếp tục.
Hoàng Thạch ngồi đối diện với Cố Bắc Hoài: "Thật đáng sợ, ngay cả cô gái nhỏ cũng biết về đồng hồ sinh học!"
Cố Bắc Hoài ngẩng đầu nhìn anh, nhưng không nói gì.
Nhân viên bên cạnh đi tới đi lui, không ai để ý tới hai người bọn họ.
Hoàng Thạch nhướng mày, không ngừng trêu chọc: "Ta đã hỏi rõ ràng, chậc chậc, rất nhiều người đã nhìn thấy! Ngươi đẩy Nam Tương Uyển ra! Thật liều lĩnh khi cô gái nhỏ cứu dân làng. Nhưng ngươi không quan tâm đến bản thân sao? Lúc đó sao lại liều lĩnh như vậy? Đánh lợn rừng! Không bị giết là may rồi!”
Khóe miệng Cố Bắc Hoài vòng cung dần dần mở rộng: “Ta nghĩ rồi, tự thấy bản thân thật kỳ lạ."
Hoàng Thạch đảo mắt: "Ba năm bắt đầu từ năm 2019."
Cố Bắc Hoài: "Có thể đợi."
Hoàng Thạch nghiến răng: "Có thể đợi để yêu nhưng có thể đợi để kết hôn không?"
Cố Bắc Hoài cười nửa miệng nhìn hắn.
Hoàng Thạch lúng túng trong giây lát, sau đó nhớ ra rằng Cố Bắc Hoài cho đến nay chưa từng có bất kỳ trải nghiệm tình yêu nào.
Người bình thường chắc chắn sẽ rung động ở tuổi dậy thì, nhưng người trước mặt này thì không.
Khả năng kỷ luật bản thân thật kinh khủng!
Hoàng Thạch tiếp tục: "Ngay cả khi bạn muốn kết hôn, 20 tuổi mới là tuổi kết hôn hợp pháp của phụ nữ! Hơn nữa, cô ấy hiện là thần tượng thế hệ mới, bạn nghĩ ngôi sao nào kết hôn sớm như vậy? Đợi đến khi cô ấy 25 tuổi rồi mới chuyện kết hôn! Cậu hơn cô ấy 8 tuổi! Khi cô ấy 25 tuổi, cậu đã 33! " Từng lời anh nói ra đều chọc vào tim đen Cố Bắc Hoài.
Cố Bắc Hoài vô cảm phản công: "Đến lúc đó bạn đã sắp chết."
Hoàng Thạch: "!!!"
Nín họng luôn!
Còn muốn combat ư?
Quên đi, Hoàng Thạch không thể đánh bại anh.
Hai người trò chuyện một hồi, mãi đến 12 giờ mới đi ngủ.
Chỉ là đang rửa mặt, Cố Bắc Hoài đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
Anh nhặt một chiếc khăn ướt ấm áp và bước vào phòng của Nam Tương Uyển.
Hoàng Thạch ở bên cạnh sững sờ: “Tôi đi đây, cậu không cần phải vô lễ như vậy chứ?”
Cố Bắc Hoài không để ý đến anh, đi vào phòng và bật đèn.
Nam Tương Uyển ngủ say, cuộn tròn như một con tôm nhỏ.
Cố Bắc Hoài lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.
Chắc chắn rồi, cô đã không rửa mặt!
Không tốt chút nào!
Hoàng Thạch khoanh ngực đứng bên cửa nhìn cảnh này, không ngừng xem.
Lau mặt cho Nam Tương Uyển xong, Cố Bắc Hoài lại lau tay, sau đó lấy kem ra thoa lên mặt Nam Tương Uyển.
Đến lúc này, Hoàng Thạch không thể chịu đựng được nữa và nói: "Đủ chưa? Bạn thực sự..."
Cố Bắc Hoài: "Suỵt!"
Sau khi bôi kem, Cố Bắc Hoài đắp chăn lên người Nam Tương Uyển sau đó tắt đèn và rời khỏi phòng.
Đứng ở hành lang bên ngoài, Hoàng Thạch không nói nên lời.
Đây không phải tìm bạn gái, đây là tìm con gái!
Anh e thế giới quan của Cố Bắc Hoài không bình thường?