Với phương pháp giao tiếp phù hợp, Tạ Khâu và các đồng nghiệp của anh ấy cuối cùng đã hỏi được thông tin.
Nghi phạm bị người khác xúi giục, anh ta là một kẻ phạm tội có thói quen trộm cắp.
Bởi vì anh ta là kẻ tái phạm nên thủ đoạn của anh ta rất chuyên nghiệp, thậm chí anh ta còn biết cách tránh khỏi tầm mắt của tất cả máy giám sát và nhân viên an ninh, đồng thời sống trên lầu với đối tượng.
Hành động đi xuống từ trên lầu vào lúc nửa đêm rất khó để đề phòng!
Chưa cần nói đến khu dân cư cũ, ngay cả chung cư cao cấp chỉ có một thang máy và hộ gia đình trong một tầng cũng không thể ngăn chặn thủ đoạn này, lối thoát hiểm có thể đi đến bất kỳ hộ nào trong tòa nhà để đột nhập.
Kẻ xúi giục hắn không có thông tin liên lạc cố định, đối phương trực tiếp xuất hiện, dùng giấy bút viết ra mục tiêu và nhiệm vụ, sau đó rời đi.
Tiền sẽ được trao bằng tiền mặt sau khi hoàn thành, không bao giờ được chuyển khoản.
Theo mô tả của nghi phạm, người xúi giục anh ta là một người đàn ông béo tên Nhị Quỷ, khoảng bốn mươi tuổi.
Vẫn còn nhiều người là tay trong của Nhị Quỷ, kẻ tình nghi đã hợp tác với một vài người khác.
Đối với kết quả này, thành thật mà nói, Tạ Khâu có chút thất vọng.
Toàn bộ vụ án được kết nối thành chuỗi và có vẻ như nó không liên quan gì đến Đàm Thâm!
Nhưng anh tin vào bản năng cảnh sát của mình, buổi tối sau khi tan sở anh cũng không rời đi, ngồi tại đơn vị đợi đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật, thậm chí còn gọi đồ ăn cho những đồng nghiệp làm qua đêm.
Anh muốn có tin tức sớm nhất!
Laptop, máy tính bảng và điện thoại di động do Trần Dao Dao gửi đã được sử dụng trong nhiều năm, có quá nhiều nội dung và việc khôi phục dữ liệu tương đối tốn thời gian, ngoài ra, cần phải so sánh và sàng lọc thông tin, khối lượng công việc thậm chí còn lớn hơn.
Đối với người tên Nhị Quỷ mà nghi phạm đề cập, các đồng nghiệp khác đã nhanh chóng tra xét hắn.
…
Văn phòng tối hôm đó sáng đèn cả đêm, một số đồng nghiệp kỹ thuật làm việc từ ban ngày đến đêm muộn không nghỉ, nhiều người muốn mù mắt khi sàng lọc thông tin.
Tạ Khâu không phải người từ bộ phận kỹ thuật, vì vậy anh không có cách nào để giúp đỡ, anh chỉ có thể phục vụ trà và nước ở bên cạnh.
Cho đến sáng hôm sau, tất cả dữ liệu đã được khôi phục.
Toàn bộ bộ phận bận rộn tìm kiếm manh mối trong vô số dữ liệu, tìm kiếm cả buổi sáng và sơ bộ lọc ra hơn chục manh mối quan trọng từ lượng tin tức khổng lồ!
Thực sự có một cái gì đó!
Tuy không nhiều!
Đặc biệt, chiếc máy tính bảng được sử dụng bởi anh trai của Trần Dao Dao, Tiểu Trần, chứa một số lượng lớn manh mối về tội ác của Đàm Thâm.
Đây mới chỉ là kết quả sàng lọc sơ bộ thôi, đã có cái lộ ra rồi!
Về phần chưa được vén màn, ai biết còn bao nhiêu bí mật.
Sau khi xem một loạt video và ảnh trên máy tính bảng, họ đã nhanh chóng khoanh vùng phạm vi, thậm chí còn kết nối với cảnh sát địa phương ở thành phố Khoa học Viễn Tưởng.
Gọi cảnh sát ngay lập tức và bắt giữ Đàm Thâm!
Nhưng khi xe cảnh sát đến đoàn làm phim “Lover Star”, Đàm Thâm đã biến mất!
Khi tin tức trở lại, Tạ Khâu đấm vào bàn.
Anh biết Đàm Thâm nhất định có vấn đề!
Nhưng anh không ngờ rằng vấn đề của Đàm Thâm lại lớn như vậy.
Thậm chí còn liên quan đến vụ án mất tích nhiều năm trước!
Mặc dù manh mối không phải là bằng chứng trực tiếp, nhưng thông qua manh mối, đồng nghiệp có thể nhanh chóng tìm ra các vụ án liên quan.
Các phó cục trưởng đều đích thân tới hiện trường, lấy ra một tập tài liệu: “Là nơi này sao? Phái người đi tìm!”
Tạ Khâu: “Được!”
Đây là vụ án mất tích mười năm trước, một đôi mẹ con.
Manh mối liên quan được tìm thấy trong một đoạn video và một bức ảnh trên máy tính bảng, đoạn video là cảnh trong nhà của Đàm Thâm do trợ lý Tiểu Trần tình cờ quay được, trên bàn có một bức ảnh cũ.
Có ba người trong bức ảnh, rất giống một người mẹ và hai đứa con trai.
Đứng ngoài cùng bên trái là Đàm Thâm và một phụ nữ trung niên đang bế một đứa trẻ trên tay.
Người phụ nữ và đứa trẻ trong video chính xác là 2 người trong vụ mất tích!
Người phụ nữ tên là Vương Cô Tuyết, sinh năm 1974, đứa trẻ trong tay cô được sinh ra khi tuổi đã cao, điều này thật không dễ dàng.
Vụ mất tích hồi đó do chồng của Vương Cô Tuyết là Trương Phong trình báo, còn chuyện quen biết Đàm Thâm thì không được nhắc đến.
Chuyện gì đã xảy ra với Đàm Thâm? Làm thế nào mà anh ta lại xuất hiện trong bức ảnh này?
Kết hợp với độ tuổi tương đương và ngoại hình tưởng tượng của Vương Cô Tuyết, Tạ Khâu cho rằng Đàm Thâm có lẽ là con trai của Vương Cô Tuyết! Con trai cả!
Manh mối tiếp theo là một bức ảnh chụp cánh đồng rau ở ngoại ô, trong bức ảnh, Đàm Thâm nhìn những quả bí ngô trên mặt đất và mỉm cười.
Định vị được bật khi chụp ảnh và địa chỉ cụ thể của cánh đồng rau cũng được hiển thị sau khi khôi phục.
Sau khi xem qua tin tức về sự mất tích của hai mẹ con mười năm trước, người ta phát hiện ra rằng họ đã biến mất!
Vụ án mười năm trước lại bị phanh phui, ngay cả phó giám đốc cũng kinh ngạc.
Đồng thời, nhiều người cũng nhận thức sâu sắc rằng đằng sau mối liên kết là một tên tội phạm đáng sợ!
Một nhóm người chia nhau ra, có người liên hệ với người chồng báo án, có người chạy đến vùng ngoại ô tìm ruộng rau.
Tạ Khâu vội vàng chạy quanh văn phòng, kiểm tra vị trí cụ thể của Đàm Thâm vào lúc này thông qua mạng riêng nội bộ của bộ an ninh công cộng.
Kết quả lại gây thất vọng!
Đàm Thâm đã đáp chuyến bay quốc tế đến Hoa Kỳ vào ngày hôm qua.
Tạ Khâu muốn mắng người: “Người đàn ông này chạy nhanh quá!”
Phó cục trưởng: “Hừ! Sau khi vụ án được giải quyết xong xuôi, chúng ta có thể tung tin tức ra ngoài, để người Hoa ở Mỹ cung cấp manh mối, nếu cung cấp tin tức hoặc báo cáo, sẽ có thưởng! Phối hợp với đội tuần tra quốc tế bắt hắn! Hắn trốn ra nước ngoài, chúng ta ra nước ngoài bắt hắn!”
Tạ Khâu: “Phó Cục trưởng! Để tôi đi!”
Phó cục trưởng: “Không được, cậu ở lại đi, sau này tôi còn trông cậy cậu thay tôi tiếp quản cục.”
Tạ Khâu: “Tôi vẫn thích lên thay cục trưởng hơn.”
Phó cục trưởng: “… "
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Buổi chiều, các đồng nghiệp đi ra ngoài khi có một tin nhắn đến, yêu cầu cần bác sĩ pháp y đi qua.
Đã tìm thấy xác!
Hai mẹ con mất tích mười năm trước đã bị vùi sâu trong ruộng bí.
Mười năm trôi qua, người ta vẫn chưa tìm ra nguyên nhân cái chết, hai mẹ con được bọc trong một chiếc túi đen kín mít, thi thể đã thối rữa từ lâu thành một đống xương trắng.
Tuy nhiên, thông qua pháp y và các phương tiện công nghệ cao hiện nay, kết quả nhận dạng cho thấy hai người chính là mẹ con mất tích.
Lúc này, người chồng đã bị chính Tạ Khâu đưa đến đồn cảnh sát để thẩm vấn.
Tạ Khâu: “Xin chào, anh Trương Phong.”
Trương Phong trông rất già, tóc bạc trắng khắp thái dương, nhìn viên cảnh sát trước mặt, anh có chút căng thẳng, tay không ngừng run.
Tạ Khâu thở dài: “Thật xin lỗi, đã mười năm rồi chúng tôi mới tìm được vợ và con của anh…”
Trương Phong rơi nước mắt ngay tại chỗ: “Bọn họ còn sống không?”
Tạ Khâu: “Tôi xin lỗi."
Trương Phong cúi đầu, ông đoán trước kết quả này.
Làm sao có thể biến mất tận mười năm, nhất định là người đi rồi!
Sau khi Trương Phong bình tĩnh lại, anh bắt đầu tiếp nhận yêu cầu thẩm vấn.
Tạ Khâu: “Tôi muốn hỏi, trước khi cưới anh, vợ anh có từng kết hôn không?”
Trương Phong: “Có, lúc đó cô ấy góa chồng.”
Tạ Khâu: “Cô ấy có mấy đứa con?”
Trương Phong: “Chúng tôi chỉ có một đứa trẻ thôi!”
Đôi mắt của Tạ Khâu lấp lánh: “Anh có biết Đàm Thâm không?”
Trương Phong lắc đầu: “Tôi không biết.”
Tạ Khâu: “Chẳng lẽ vợ bạn đã sinh con riêng?”
Trương Phong lại lắc đầu: “Không thể đúng không?”
Tạ Khâu hiểu rằng vấn đề này quá phức tạp.
Tạ Khâu: “Vợ anh có họ hàng nào khác không?”
Trương Phong: “Có, cô ấy có một người em gái ở quê.”
Tạ Khâu lấy giấy bút, hỏi địa chỉ và số điện thoại, xem ra anh vẫn cần đến quê hương của Vương Cô Tuyết để kiểm tra.