Sau khi Cát Đông Tuyên rửa mặt trở về, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Chu Sa búng ngón tay: "Được rồi! Bây giờ chúng ta hãy giải thích tình hình. Nam Tương Uyển đã biến mất. Cậu ấy đã rời đi vào đêm qua. Cậu ấy vẫn còn say và mất ý thức khi rời đi. "
Chu Văn Hạ: “Mọi người đều biết tình trạng của Nam Tương Uyển khi say rượu, hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề chứ”
Hai người nói ngắn gọn, bốn người kia ngay lập tức ngồi thẳng dậy!
Triệu Thiên Thành sửng sốt, nhìn tới nhìn lui sắc mặt mấy người họ.
Mấy đứa nhóc có thường tổ chức các cuộc họp riêng tư như thế này không?
Đâu thấy giống nhóm nhạc nữ? Giống như Lực lượng Đặc biệt!
Chu Sa tiếp tục: “Mọi người đều biết thân phận của Nam Tương Uyển, gọi cảnh sát cũng không tiện, hiện tại mọi người huy động quan hệ, trước tiên tiến hành điều tra trực tuyến!”
Triệu Thiên Thành: “Thân phận gì?”
Có điều gì anh không biết không?
Nhưng không ai trong số sáu cô gái của Destiny muốn trả lời anh, tất cả họ đều lấy điện thoại di động ra và bắt đầu tìm kiếm manh mối.
Nam Tương Uyển có thể đi đâu?
Có ai ở đây mà cô ấy biết không?
Khu vực tìm kiếm của Cát Đông Tuyên là Weibo, nhưng cô ấy không thể tìm thấy bất kỳ thông tin hữu ích nào ngay cả khi cô ấy lục tung lên.
Phạm vi của Vân Tiền là vòng bạn bè, và sau khi đọc một vòng, cô ấy giơ tay: “Chà, Thiên vương đăng một bài vào vòng bạn bè vào lúc 7 giờ sáng, điều này có chút kỳ lạ.”
Cát Đông Tuyên: “Thiên Vương nào? Cố Thiên Vương?”
Sa Linh: “Còn có thể là vị thiên vương nào khác nữa…”
Mọi người lập tức mở Moments để tìm kiếm, họ nhanh chóng tìm thấy bài viết vào lúc 7 giờ sáng.
[Cố Bắc Hoài: [Picture] Được tạo bởi một chú gấu con nào đó, có thể trèo cửa sổ và ăn ngon]
Phía dưới còn có một địa điểm, đó là căn hộ ở Kinh đô.
Những người sống trong căn hộ có giá cao ngất trời đó đều giàu hoặc có địa vị cao.
Trong hình chụp là một đống xương cổ vịt, to đến nỗi chất thành ngọn đồi!
Sáu cô gái Destiny im lặng nhìn vòng bạn bè này, nhất thời không thể kiểm soát được biểu cảm của mình.
Triệu Thiên Thành trở nên tê liệt: “Ý bạn là gì?”
Chu Sa thở phào nhẹ nhõm: “Đó là xương cổ vịt.”
Sau xem cái này, Chu Sa thực sự không nói nên lời.
Sự phát triển của cốt truyện này rất bất ngờ nhưng vô cùng hợp lý!
Chu Văn Hạ: “Hôm qua Nam Tương Uyển đã ăn bao nhiêu cổ vịt ở KTV?”
Sa Linh: “Cậu ấy chỉ ăn một đĩa. Cô ấy gọi một trăm phần ăn, nhưng cậu ấy gục vì một ly, vì vậy …”
Đặng Tư Nam: “Vậy là cậu ấy bắt đầu dậy vào lúc nửa đêm vì cổ vịt?”
Vân Tiền: “Ngay cả khi say, cậu ấy sẽ vẫn kiên định muốn ăn cổ vịt?”
Cát Đông Tuyên: “Cái này thì mình tin chắc!”
Chu Sa: “Dù sao đi nữa, gọi Cố Thiên Vương xem thử xem.”
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Triệu Thiên Thành, những người khác lập tức nhìn về phía anh.
Triệu Thiên Thành: “Ngươi nhìn ta làm gì?”
Cát Đông Tuyên: “Ách, Triệu tiên sinh, đã như vậy, chúng ta cũng không dám cùng Cố Thiên Vương nói chuyện! Ngươi có thể gọi hỏi thử không?”
Triệu Thiên Thành: “…”
Cái gì cũng không nói cho anh biết, cũng không nói cho anh biết thân phận của Nam Tương Uyển, hiện tại muốn tìm Cố Bắc Hoài liền quay sang nhìn anh?
Mấy con nhóc này thực tế quá!
Nhưng Triệu Thiên Thành lập tức bấm số điện thoại của Cố Bắc Hoài, ba hồi chuông đầu bên kia mới trả lời.
Ánh nắng chiều chiếu xuyên qua tấm kính suốt từ trần đến sàn, Cố Bắc Hoài, người đang đeo kính concept, đang nằm phơi nắng, tận hưởng việc tắm nắng mà không bị hạn chế bởi ánh sáng mạnh.
Chức năng gọi điện của kính đã được bật, anh ấy nói một cách uể oải sau khi kết nối, “Xin chào?”
Giọng Triệu Thiên Thành nịnh nọt: “Cố tiên sinh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi chứ?”
Cố Bắc Hoài: “Cứ nói đi.”
Triệu Thiên Thành: “Ừm, Nam Tương Uyển có ở chỗ anh không?”
Cố Bắc Hoài: “Em ấy còn đang ngủ.”
Triệu Thiên Thành: “ Ừm, Nam Tương Uyển sao?”
Triệu Thiên Thành im lặng, liếc mắt nhìn sáu cô gái trong phòng đang ngơ ngác nhìn mình, phân tích của họ thật sự là đoán trúng rồi, thật sự là ở nhà Cố Bắc Hoài, chết tiệt!
Triệu Thiên Thành: “Vậy, được, được.”
Cố Bắc Hoài: “Có lịch trình thì đi trước đi, Nam Tương Uyển ở lại với ta hai ngày nữa, ta dẫn nàng đi kinh đô chơi.”
Triệu Thiên Thành: “Được, vậy tôi giúp cô ấy đổi vé?”
Cố Bắc Hoài: "Trả vé luôn đi, tôi sẽ thu xếp cho em ấy sau.”
Triệu Thiên Thành: “Hiểu rồi.”
Anh cúp điện thoại!
Triệu Thiên Thành không nói nên lời liếc nhìn các cô gái: “Tôi đã tìm thấy, hehe.”
Chu Sa: “Thật sự là ở với Cố Thiên Vương sao?”
Cát Đông Tuyên: “Không, cậu ấy đến đó bằng cách nào?”
Chu Văn Hạ: “Lúc 2 giờ sáng, cậu một mình ra khỏi khách sạn.”
Sa Linh: “Phốc haha!”
Vân Tiền: “Mình thực sự muốn xem giám sát, Nam Tương Uyển chắc chắn phải rất buồn cười!”
Chu Sa: “Người quản lý nói, cậu ấy đi lòng vòng và tìm lối ra mất nửa giờ.”
Đặng Tư Nam: “Hahahahahaha!”
Các cô gái bắt đầu thảo luận lung tung, bầu không khí nghiêm túc bị cuốn đi, đủ loại suy đoán và phàn nàn về trạng thái của Nam Tương Uyển sau khi uống rượu bắt đầu.
Triệu Thiên Thành nghiêm mặt nhìn họ cười.
Cười? Sao lại cười?
Các bạn đều vui, Nam Tương Uyển còn vui hơn, nửa đêm chạy đến nhà Cố Thiên Vương ăn cổ vịt.
Còn ăn rất nhiều!
Anh ấy thì sao? Bạn có nhớ anh ấy thức dậy như nào không?
Thật mệt mỏi!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Khi Nam Tương Uyển tỉnh dậy thì đã đến giờ ăn tối, và cô ấy đang choáng váng.
Giường rất mềm, mềm như nước.
Nằm xuống liền chìm vào giấc ngủ.
Rất dễ chịu!
Nam Tương Uyển không muốn đứng dậy, trở mình và chà xát người vào chăn và gối.
Năm phút sau.
Vuột!
Cô đột ngột ngồi dậy, cảnh giác nhìn xung quanh.
Phòng lạ, giường lạ!
Nam Tương Uyển toàn thân căng thẳng, nàng lại xuyên không?
Lần này cô đã xuyên tới đâu?
Nhìn tình hình là ở hiện đại, năm bao nhiêu, cô bao nhiêu tuổi?
Đừng nói với cô ấy rằng muốn tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học lần nữa!
Cô ấy có thể sẽ phát điên!
Ngay khi Nam Tương Uyển đang suy nghĩ lung tung, có tiếng gõ cửa.
Nam Tương Uyển sợ hãi thanh âm cao mấy độ: “Mời! Mời vào!”
Cố Bắc Hoài đẩy cửa đi vào: “Tỉnh rồi hả? Ăn đi.”
Nụ cười của anh tắm trong gió xuân, trên mặt sạch sẽ cũng mang theo ánh sáng đi vào từ ngoài cửa.
Nam Tương Uyển mở to mắt, hả?
Cố Bắc Hoài buồn cười nhìn cô, đi vào xoa đầu cô: “Sao em lại ngây ngốc như vậy?”
Nam Tương Uyển hung hăng ôm lấy anh, hai tay run lẩy bẩy.
Sợ chết khiếp!
Hóa ra là không có xuyên không!
Cha, mẹ và anh trai vẫn còn đó, Bắc Bắc cũng vậy!
Thân thể Cố Bắc Hoài cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc.
Nam Tương Uyển say khướt ôm anh là trường hợp đặc biệt, nhưng Nam Tương Uyển tỉnh táo lại ôm anh?
Tiểu tử ngươi…
Cố Bắc Hoài trong đầu nhất thời có vạn suy nghĩ, thậm chí bắt đầu ngẫm lại chính mình có phải hay không đi quá xa, để cho Nam Tương Uyển quá sớm đã hiểu cái gì là tình cảm?
Nhưng giây tiếp theo.
Nam Tương Uyển: “Vãi! Vừa nhìn thấy hoàn cảnh xa lạ, em còn tưởng mình xuyên không!”
Cô buông Cố Bắc Hoài ra, nhảy xuống giường, vừa chửi vừa đi đánh răng.
Nam Tương Uyển: “Thì ra là nhà của anh, vừa rồi em sợ đến ngây người! Ăn cái gì? Có cổ vịt không? Em muốn ăn một trăm phần cổ vịt!”
Cố Bắc Hoài: “…”
Vừa bước ra khỏi cửa, Công Tấn sững người, sau đó chạy về phòng mà không ăn uống gì, khóa cửa lại.
Cứu với!
Anh không muốn ra ngoài và mua cổ vịt cho cô nữa!