Nam Tương Uyển về tới nhà lúc 3 giờ sáng, lúc này cô và Hiểu Đông đã rất buồn ngủ.
Hiểu Đông chở cô đến lối vào biệt thự, sau đó nhanh chóng rời đi và trở về khách sạn ngủ.
Nam Tương Uyển mắt nhắm mắt mở, nhập mật khẩu ở nhà, mở cửa, sau đó từng bước lên lầu tìm phòng.
Mặc dù buồn ngủ nhưng cô vẫn có thể nhận ra phòng mình ở đâu, với kỹ năng nhìn ban đêm của mình, cô cũng lười bật tắt đèn.
Đối với cô, điều này tương đương với việc cởi quần chỉ để đánh rắm!
Vì vậy, trong căn biệt thự lớn tối đen như mực này, có một bóng người chậm rãi leo lên cầu thang.
Ở nhà, Nam Tống và Tân Tử đều đã ngủ, lẽ ra Nam Triều Dương phải đi ngủ sớm nhưng vì chơi game sau khi cha mẹ đã ngủ say, cậu đã lén thức khuya.
Bố mẹ không cho anh chơi mấy ngày nay rồi!
Kết quả là Nam Triều Dương không còn lựa chọn nào khác ngoài việc bật máy và chơi game vào lúc nửa đêm.
Cũng may sau khi chuyển đi, biệt thự rất lớn, phòng ngủ chính của cha mẹ ở lầu ba, còn có sân thượng, phòng làm việc và phòng để đồ cực lớn.
Phòng khách và phòng của hai anh em đều ở lầu hai, mỗi phòng đều có dãy phòng riêng, là loại phòng thông với phòng tắm và phòng khách nhỏ.
Nam Triều Dương hiện đang chơi trò chơi trong phòng khách nhỏ của phòng mình, chỉ cần anh không la hét và rung sàn, cha mẹ anh căn bản không thể nghe thấy tiếng động trong phòng dưới lầu.
Đây là thú vui của Nam Triều Dương, mỗi ngày tại thời điểm này anh đều tràn đầy đam mê!
Sau khi chơi đến ba giờ sáng, anh đột nhiên cảm thấy hơi đói.
Thấy mình mấy ngày qua đều không có bị phát hiện, lúc này Nam Triều Dương càng thêm dũng khí, mở cửa khoa trương đi ra ngoài, định xuống lầu đi phòng bếp tìm cái gì ăn.
Ai ngờ vừa mở cửa ra, đèn trong phòng chiếu sáng một phần khu vực, đồng thời chiếu sáng cả nửa trên của cầu thang xoắn ốc.
Nam Triều Dương thấy rõ ràng có một người trên cầu thang!
Người này đi rất chậm, bước chân vụng về, bóng dài như một lão phù thủy.
Đáng sợ nhất là mái tóc dài xõa ra vì đi cúi đầu.
Giống như ma nữ!
Nam Triều Dương sợ đến mức hết hồn, bèn hét lên ngay tại chỗ!
“A!! Ma! Đừng tới đây!!!”
Nam Tương Uyển bối rối dừng lại.
Tình trạng thanh âm của Nam Tống rất tốt và Tân Tử là lính nhập ngũ đương nhiên cũng tràn đầy năng lượng.
Vì vậy, cả con trai và con gái của họ đều được thừa hưởng ưu điểm về mặt này, Nam Tương Uyển có giọng hát hay, cổ họng của Nam Triều Dương cũng khá mạnh mẽ, thậm chí anh ấy còn học được cách dùng ngực và bụng để tự phát huy âm thanh.
Thế là anh la như cái loa.
Tầng trên và tầng dưới đều có thể nghe rõ!
Nam Tống đột ngột ngừng ngáy và đột ngột ngồi dậy.
Tân Tử nhạy cảm hơn, cô đã mặc áo khoác vội vàng chạy xuống lầu!
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Chỉ trong vài giây, Tân Tử đã đến tầng hai trước, nhìn thấy con trai mình đang ngồi trên mặt đất, cô kinh ngạc.
Khi Nam Tống đi xuống, tất cả đèn trên tầng hai đều được bật, đèn trên cầu thang cũng sáng.
Nam Tương Uyển kinh ngạc đứng trên cầu thang, nhìn anh trai ngốc nghếch của mình.
Nam Triều Dương lúc này vẫn còn sợ hãi, lồng ngực phập phồng lên xuống, vừa rồi suýt chút nữa kêu lên lần nữa!
Nam Tống nhanh chóng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hóa ra con gái mình đã trở về!
Anh lập tức bỏ qua con trai và lao xuống cầu thang để ôm con gái, bảo bối của anh đã trở lại.
Tân Tử đầu tiên đập vào sau đầu Nam Triều Dương.
Tân Tử: “Tiểu tử con nửa đêm hét cái gì!? Con nhát gan như vậy còn muốn đi học viện quân sự? Mẹ cảm thấy con tốt nhất nên trở về trong bụng mẹ đầu thai thêm một kần nữa đi!”
Nói xong bà liền chạy tới bên cạnh Nam Tương Uyển
Tân Tử: “Con vất vả cả đêm rồi, sao con về muộn thế? Úi, cho mẹ xem, con sút cân rồi à?”
Nam Triều Dương bị mẹ mắng đỏ cả mặt, nghĩ đến lại sợ hãi vô cùng. Anh ấy cảm thấy rất xấu hổ.
Vì vậy anh đột nhiên đứng dậy, mắng Nam Tương Uyển: “Trở về trong im lặng còn đi không phát ra tiếng động, em làm gì mà không bật đèn!”
Anh tuyệt đối sẽ không thừa nhận mình nhát gan, nhất định là như vậy, tất cả bởi vì em gái anh vừa rồi quá đáng sợ.
Lúc này, Nam Tương Uyển đã đi lên tầng hai dưới sự chào đón nồng nhiệt của cha mẹ, khi cô nghe thấy anh trai đang mắng mình, cô đã cho Nam Triều Dương một cú đánh sau đầu
Bộp!
Nam Tương Uyển: "Chừa cái thói mắng em gái!”
Như vậy, cô mắng anh cũng dữ dội như mẹ họ là Tân Tử, ngay cả biểu cảm cũng giống như khuôn đúc.
Hảo, Nam Triều Dương bị mẹ và em gái đập liên tiếp tại cùng chỗ khiến anh nhức óc.
Anh sững sờ!
Lúc này, Nam Tống đi tới giải quyết ổn thỏa: “Được, được, đừng cãi nhau, về muộn vẫn rất vui, không phải tối nay chúng ta có sinh nhật sao?”
Tân Tử bình tĩnh lại, vừa muốn nói nói vài câu, ai biết liếc mắt một cái đã thấy màn hình máy tính sáng đèn trong phòng Nam Triều Dương.
Bà quay lại, trừng mắt nhìn con trai và cười khẩy: “Thằng nhóc con, chơi game đến khuya mà không ngủ đúng không?”
Nam Triều Dương kinh hãi tại chỗ định giải thích!
Nhưng Nam Tống rất nhanh và lập tức bước vào, quả nhiên là đang chơi game.
Màn hình trò chơi trên máy tính vẫn đang chuyển động!
Vì vậy, Nam Tống tức giận lao ra ngoài và cho con trai mình một cái vào sau đầu.
Bộp!
Nam Tống: “Ta bảo con chơi game mà! Đêm khuya rồi con không sợ bị lòi mắt à? Con mà cận nặng, để ta xem con làm sao đến học viện quân sự!”
Rồi anh quay sang Tân Tử nháy mắt một cái
: “Bà xã, đừng nóng giận, ngủ đi, tối nay đừng cho nó ăn bánh.”
Tân Tử hừ lạnh một tiếng: "Tiểu Uyển ngủ sớm đi, sáng mai mẹ làm cua cho con. "
Nam Tương Uyển: “Được!”
Sáng sớm có cua ăn sao? Rất hạnh phúc!
Nam Triều Dương chết lặng đứng đó, anh cảm thấy đầu mình ong ong sau khi bị tát liên tiếp ba cái.
Mẹ, em, bố!
Tất cả họ đều tát vào sau đầu anh, ở cùng một vị trí.
Rất tiếc!
Anh lhông có tư cách phản kháng!