Trong một tòa nhà cách đó không xa, Công Tấn ở tầng ba đang ăn kem và xem phim trên ban công, nhìn già trẻ đuổi nhau trong sân, cười đến nỗi kem của anh cũng chảy ra.
Cuối cùng nhìn thấy Nam Tương Uyển trốn trên hòn non bộ ở giữa hồ bơi, Công Tấn mỉm cười và vỗ tay.
Đúng đúng đúng, không hổ danh là cháu gái của Tân lão gia, kỹ năng chạy trốn này chắc là được thừa hưởng toàn bộ nhỉ?
Nhưng trong giây tiếp theo, tất cả những người chứng kiến đều nghe thấy ông cụ Tân hét lên.
Vì vậy, một nhóm người vẫn đang xem náo nhiệt phân tán và bỏ chạy tứ phía, vừa chạy vừa la hét.
“A! Tân lão gia muốn một phát bắn chết cháu gái!”
“…”
Càng lúc, nó càng trở nên thái quá và Công Tấn trở nên ngu người.
Cố Bắc Hoài cũng ở trong đám đông, chuyện này đã lớn đến mức không ai có thể can thiệp.
Mọi người đều biết tính tình Tân lão gia tử, hôm nay Nam Tương Uyển mà không bị đánh ông lão cũng sẽ không bỏ cuộc!
Cuối cùng mười phút sau.
Nam Tương Uyển bị treo ngược lên một cái cây lớn với hai chân và hai tay bị trói sau lưng.
Cô bị treo lủng lẳng ở đó, biểu cảm càng không thể tệ hơn.
Về phần ông ngoại của cô, ông đang chơi cờ với ai đó dưới gốc cây, quay lưng về phía cô, thậm chí không thèm quay lại nhìn cô!
Nhiều cụ già trong khu đến xem, nhìn một lượt rồi phá lên cười.
Diệp Phi Mỹ sau khi biết chuyện, vội vàng chạy tới, nhìn thấy một màn này, bà nóng lòng muốn tiến lên đỡ Nam Tương Uyển xuống, nhưng lại không dám.
Vì vậy, Diệp Phi Mỹ lại về nhà, lấy quà, rượu và thuốc lá rồi quay lại.
Bà đặt rất nhiều đồ đạc bên cạnh Tân lão gia, thấp giọng cầu xin: “Chú Tân, con bé nao biết mình sai rồi, hình phạt của chú có phải quá nghiêm khắc không?”
Tân lão gia tử không nói chuyện, tiếp tục đánh cờ.
Diệp Phi Mỹ tiếp tục cố gắng: “Chú Tân chú nhìn xem, Uyển Uyển là con gái, nếu chú treo ngược con bé như thế này, mọi người trong viện sẽ cười nhạo con bé!”
Diệp Phi Mỹ thực sự lúng túng, bà liều mạng quay đầu nháy mắt với Cố Bắc Hoài.
Con trai! Con lên đi!
Cố Bắc Hoài suy nghĩ một chút, tiến lên nhìn thoáng qua bàn cờ.
Ông lão Tân lúc này đang suy nghĩ nên ra tay như thế nào, nhưng ông già ở phía đối diện rất mạnh, ông gần như sắp bị ép thua.
Cố Bắc Hoài cũng thấy như vậy, nhắc nhở: “Ông ngoại Tân, đánh ở đây.”
Ông già Tân bất ngờ liếc nhìn Cố Bắc Hoài, sau đó đặt cờ xuống.
Quả nhiên, sau mấy nước đi, ván cờ đã biến hoá!
Với sự giúp đỡ của Cố Bắc Hoài, Tân lão gia tử dần chiếm thế chủ động và bắt đầu phản công.
Lão giả đối diện vội vàng: “Ngươi lừa gạt! Cút đi, Cố gia công tử! Nhóc không được giúp!”
Tân lão gia tử cười cười nói thẳng: “Làm sao vậy? Thằng bé giúp có một chút ông liền hoảng rồi?”
Có rất nhiều lão già đang xem cuộc đấu này, nó rất sôi nổi.
Không ai quan tâm đến Nam Tương Uyển, chỉ có Diệp Phi Mỹ vội vã chạy xung quanh bên dưới cô.
Nam Tương Uyển cũng cảm thấy nhàm chán vì bị treo lên, cô bắt đầu quan sát cây đại thụ trước mặt.
Huh? Có một con sóc nhỏ!
Ban đầu Nam Tương Uyển có chút ý nghĩ xấu, tay chân cô bị trói và cô vẫn bị treo ngược.
Chỗ để di chuyển là vô cùng hạn chế, nhưng dù vậy cũng không ngăn được cô nàng nghịch ngợm.
Con sóc nhỏ đang vui vẻ ăn những quả thông trên cành, đôi tai của nó chuyển động.
Nam Tương Uyển dùng trực quan đo khoảng cách và chiều cao, sau đó bắt đầu đưa người!
Một đu, hai đu, đu càng cao.
Cuối cùng cô đung đưa đến điểm gần con sóc nhỏ nhất, Nam Tương Uyển dùng một hơi thổi bay nó.
Dung tích phổi của cô rất mạnh mẽ, vì vậy quả thông trong tay con sóc nhỏ đã bị thổi bay và lăn xuống đất theo hơi thở đó.
Con sóc nhỏ chết lặng và sững sờ đứng đó.
Nam Tương Uyển: “Ha ha ha!”
Nhưng rất nhanh, tiếng cười của cô đột nhiên ngừng lại.
Ông cô nhìn sang, những ông già đó cũng đang nhìn cô.
Nam Tương Uyển vội vàng im lặng, bắt đầu giả vờ ngoan ngoãn.
Một đám lão giả trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, xen lẫn một tia biểu tình phức tạp.
****************
Tiểu thuyết được cập nhật nhanh nhất và duy nhất tại Manga Toon, Novel Toon. Vui lòng không reup lên bất cứ nền tảng nào!
****************
Tân lão gia tử nhếch miệng cười một tiếng, quay người tiếp tục đánh cờ.
Ông lão đối diện lắc đầu: “Lão Tân, cháu gái của ông thật lợi hại! Treo ngược người lên như thế này mà còn có thể vui vẻ sao? Ha ha!”
Tân ông lão: “Hừ!”
Đối diện: “Cháu gái của ông cũng lớn gan, không thèm để ý mặt mũi mấy ông già này, sau này có thể ở trong quân đội thuận lợi!”
Tân lão gia tử trong mắt lộ ra vẻ đắc ý, nhưng lại nhịn xuống: “Nói nhảm cái gì, đến phiên ngươi.”
Cố Bắc Hoài cũng ở phía sau liếc mắt nhìn Nam Tương Uyển một cái, treo ngược thế này quả thực đủ làm chủ đề trong khu tập thể cả năm trời
Nhưng đối với Nam Tương Uyển, người cảm thấy bình thường sau khi lên máy bay chiến đấu, loại lộn ngược này hoàn toàn không phải là hình phạt đối với cô ấy, cô ấy có lẽ không cảm thấy gì.
Chỉ có Diệp Phi Mỹ là lo lắng và thở dài.
Cuối cùng bà cũng gặp được cô con dâu ưng ý nhất, bà chịu không nổi!
Một lúc sau, con sóc nhỏ chạy xuống đất nhặt quả thông lên, sau đó ôm quả thông và từ trên cành bắt đầu kêu về phía Nam Tương Uyển.
“Chích! Chích! Chíc!”. truyen bac chien
Nam Tương Uyển đảo mắt và phớt lờ nó.
Con sóc nhỏ tức giận đến nỗi nó nhìn trái phải, và sau đó tìm thấy mấy quả thông mà nó đã ăn hết, những quả thông rỗng.
Nó bắt đầu tấn công Nam Tương Uyển bằng những quả thông rỗng này, từng quả một!
Nam Tương Uyển ban đầu né tránh, nhưng phát cô hiện ra rằng con sóc ném rất mạnh và mất bình tĩnh.
Cô ấy quay người lại và chộp lấy một quả thông mà con sóc nhỏ đánh rơi trong một lần cắn.
Sau đó cô bắt đầu đung đưa người về phía trước, khi khoảng cách đến gần, cô phun ra một quả thông.
Bang!
Nó đập vào đầu con sóc nhỏ.
Con sóc nhỏ bị đánh bất tỉnh, nằm gục trên cành cây một lúc sau vẫn không phản ứng gì.
Nam Tương Uyển quay đôi tay bị trói của mình về phía đó và đưa ngón tay giữa vào con sóc nhỏ.
Đấu với cô?
Cô khịt mũi tự hào!
Trên sân rất nhiều người đều chú ý tới một màn này, hiển nhiên là ngây người.
Lão già chơi cờ đối diện lại thở dài một tiếng: “Ta nói này, Tân lão tử, ông trừng phạt là đúng!”
Tân lão gia tử quay lưng về phía Nam Tương Uyển không rõ tình hình, nhíu mày: “Hả?”
Lão già đối diện: "Cháu gái ông, so với Diệp Tiểu Hổ cùng Tân Tiểu Hổ năm đó còn quá hơn, trình độ nghịch ngợm cũng chẳng vừa!’
Dù sao những lão già này cũng tin chắc, không chỉ bị treo ngược mình còn ra làm trò cười, cô còn cùng một con sóc nhỏ đánh nhau?
Con nhóc Nam Tương Uyển này nghịch quá!
Với sự giúp đỡ của Cố Bắc Hoài, Tân lão gia tử đã giành chiến thắng liên tiếp, tâm trạng của ông thực sự đã được cải thiện rất nhiều.
Ông quay đầu nhìn lại, hừ lạnh một tiếng: “Trời đã tối rồi, thả xuống đi.”
Diệp Phi Mỹ lập tức tiến lên giúp Nam Tương Uyển cởi trói.
Không ngờ, tay Nam Tương Uyển run lên, cô thoát ra khỏi sợi dây trói, sau đó gập người cởi trói chân mà không hề cảm thấy khó khăn.
Cởi trói xong, cô có thể nhảy từ không trung và hạ cánh nhẹ nhàng!
Mấy lão già xung quanh đều nhướng mày, thật lợi hại nha, tiểu cô nương!
Sau khi Nam Tương Uyển xuống đất, cô ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông ngoại, không làm trò quỷ cũng không nói chuyện, chỉ đứng đó.
Ông ngoại còn đang đánh cờ, sau khi đặt một quân cờ, ông hỏi: “Có biết con sai ở đâu không?”
Nam Tương Uyển: “Đáng lẽ con không nên hỏi ông đang nhìn cái gì.”
Khóe miệng Tân lão gia tử giật giật: “Còn gì nữa?”
Nam Tương Uyển gãi tai gãi má, còn gì nữa?
Nghĩ nghĩ, cô nói: “Con không nên bắt nạt sóc nhỏ.”
Tân lão gia tử: “…”
Mọi người: “…”