[ Nhiệm vụ hệ thống: Cho dù chỉ là nhà trọ nhỏ cũng có thể ở mạt thế trở thành nơi cung ứng hàng hóa. Nội dung nhiệm vụ: Thành công bán sỉ 300 kiện hàng, được 200 tinh hạch bậc một trở lên, thời gian giới hạn 24 giờ, khen thưởng là được tặng sản phẩm ngẫu nhiên.]
Thủy Dung vô cùng tò mò sản phẩm ngẫu nhiên là gì, bởi vì hệ thống mở ra bất ngờ lớn.
"Quý khách nếu mua đủ 300 kiện hàng, tổng tiền là 200 tinh hạch bậc một thì có thể được tặng sản phẩm ngẫu nhiên." Đôi mắt Thủy Dung tỏa sáng nhìn lão tam, vô cùng ân cần.
"A.. Được tặng sản phẩm ngẫu nhiên? Sản phẩm ngẫu nhiên là gì vậy?" Lão tam cũng giống như Thủy Dung có chút tò mò chủ tiệm sẽ tặng thứ gì.
Thủy Dung cười, nói. "Thực xin lỗi, khi mua sản phẩm, mới có thể biết." Bởi vì bản thân cô cũng không biết sản phẩm tặng kia rốt cuộc là thứ gì, đừng nhiều lời nữa, mau mua đi!
"Kia.. Kia bán đi, bán cho tôi tổng cộng là hai quả tinh hạch bậc hai, ừm.. Bánh mì, mì ăn liền nhiền hơn một chút, giăm bông cũng nhiều."
Lão tam đến kế hoạch cũng không lên, có thể thấy vô cùng tùy ý.
Thủy Dung đau đầu xoa thái dương, tính theo hai quả tinh hạch bậc hai, cô liền dùng đầu óc giúp hắn ngẫm lại tính.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
"Mua 30 túi bánh mì, 70 túi mì ăn liền, 50 kiện giăm bông, còn lại mỗi cái 30 kiện được không?" Vừa vặn là hai quả tinh hạch bậc hai.
"Mua! Cứ như vậy đi, tôi đi ra ngoài một chuyến buổi chiều rồi về." Cũng không phải lão tam không suy nghĩ mà làm, chuyện quan trọng là tìm nơi để bán, chính là người mà ngày hôm qua ở thị trường giao dịch mua hàng của hắn.
Bởi vì mua nhiều, lão tam còn vô cùng hào phóng bán cho đối phương một giá hữu nghị, đó chính là các thứ lặt vặt linh tinh thì ba tinh hạch bậc một/kiện, bánh mì cùng mì ăn liền đều bán năm tinh hạch bậc một/kiện.
So với Thủy Dung thì giá cả của lão tam có giá trên trời.
Chỉ là vận chuyển cũng nguy hiểm, hắn muốn đem hàng hóa đi hướng bắc, đưa đến sườn bên ngoài nơi lưu đày, nơi đó là điểm dừng chân tương đối an toàn.
Chỉ có một mình hắn gánh vác trọng trách này.
Thủy Dung ở trong tiệm cũng biết là ra khỏi khu an toàn này có thể nói một giây cũng có thể mất mạng, cho nên cô cũng không quá hâm mộ lợi nhuận kếch xù của lão tam.
"Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp hàng hóa cho tiên sinh." Đồ ăn trong tiệm có hạn sử dụng dài nhất là mì ăn liền bất quá cũng chỉ trong một tháng, mà hạn sử dụng của bánh mì gì đó càng không dễ lưu trữ, bất quá trong nhóm thương nhân đều có một dị năng giả không gian, bên trong là không gian giữ ấm, giữ đồ tươi, cho nên cũng không quá lo lắng.
Sau khi Thủy Dung nhận lấy hai quả tinh hạch bậc hai, liền cười đến híp mắt. Cô đã nghe được âm thanh nhắc nhở của hệ thống, đã đủ điều kiện, nhà trọ lại có thể thăng cấp.
Hàng hóa mà lão tam muốn lúc này không ít, Thủy Dung lấy bao nilon to cũng không thể bỏ một lần là xong, bất đắc dĩ cô phải dùng nhiều cái.
Ước chừng mười phút mới có thể xong, vừa vặn tổng cộng 300 kiện.
Lão tam trong tay giữ năm sáu túi căng phồng, dưới lòng bàn chân còn đẩy thêm hai cái.
Thật sự là thùng mì ăn liền cùng bánh mì quá chiếm diện tích, cũng không phải rất nặng, nhưng lại rất khó dùng hai tay nhấc hết.
Thủy Dung hứng thú nhìn một lát, vỗ tay một cái mới nhớ tới còn chưa có lấy sản phẩm tặng cho khách.
Vì thế cô liền vào thương thành hệ thống ấn vào chấm than nhỏ màu hồng, mặt trên có cái nhắc nhở.
Đối với cái chấm than mới nãy, trên giao diện xuất hiện tên của sản phẩm tặng với hướng dẫn sử dụng.
Nhìn miêu tả của sản phẩm tặng, Thủy Dung kinh ngạc đến trừng lớn mắt.
[ Sản phẩm tặng của hệ thống: Nút không gian nhỏ lớn mười mét khối, bên trong thể tích mười mét khối, có thể đặt sinh vật không có sinh mạng, giữ tươi giữ ấm. Những việc cần chú ý khi sử dụng: Nút không gian cần năng lượng từ mặt trời, cần chú ý đem phơi mới tràn ngập năng lượng, nút không gian yêu cầu người sử dụng phải để nó tiếp xúc với làn da mới có thể dùng.]
Nút không gian? OMG! Cô cùng trói định hệ thống cũng không được cái này đâu!
Bất quá cô có ba lô hệ thống, miễn cưỡng cũng có thể coi là nút không gian đi?
"Vâng! Cái này chính là sản phẩm tặng, đây là bản hướng dẫn sử dụng, quý khách tự mình nghiên cứu tốt nha." Thủy Dung đưa nút không gian rất giống vòng tay thể thao đưa cho đối phương, sau đó lại đẩy qua một trương bản hướng dẫn sử dụng, liền vội suy nghĩ đến việc nhà trọ thăng cấp.
"A.. Cái này là đồng hồ sao?" Lão tam đem thực phẩm để lại trên mặt đất, tay không lấy nút không gian với bản hướng dẫn sử dụng.
Thủy Dung ủ rũ lắc đầu, vừa rồi cô vừa mới biết được, thời điểm nhà trọ thăng cấp bất kể là cô hay là khách đều cần đóng cửa ở trong phòng, mà đại sảnh hiện tại có một người, nhà ăn bên kia thì có Trần Viện Viện cùng bạn trai đang ăn cơm sáng. Hai thanh niên đã ăn uống no say đang mở TV chuẩn bị tìm kênh xem, duy nhất còn chưa xuất hiện là nam sinh ngốc cũng không biết đang làm gì ở trong phòng, dưới loại tình huống này, căn bản là nhà trọ không thể thăng cấp.
"Bản hướng dẫn sử dụng ở đây, quý khách nhìn kỹ sẽ biết." Thủy Dung cũng không giải thích nhiều cho đối phương, cô cũng chỉ biết cách sử dụng, căn bản là không biết nguyên lý vận hành.
Hơn nữa vật phẩm mà hệ thống cho khi xuất ra trong nháy mắt cũng đã trói định duy nhất một người sử dụng, Thủy Dung cũng không có biện pháp giúp hắn.
Thủy Dung cho rằng hệ thống đau lòng cho cô, hiện tại xem ra hệ thống càng đau tựa hồ là "Tiền".
"Đi đi, trong khoảng thời gian ngắn này, tôi không nghĩ sẽ gọi anh lại đâu.." Thủy Dung ủ rũ xua xua tay, ghé vào mặt bàn ở quầy đem mèo nhỏ để trước mặt đang cẩn thận nheo mắt lại chớp chớp mắt quan sát.
Nghe nói đối với mèo nhỏ, khi liếc mắt mà không nháy mắt nhìn chằm chằm tương đương với khiêu khích nó, cho nên Thủy Dung cẩn thận nhẹ nhàng chớp mắt vài lần, đối với mèo nhỏ chớp mắt giống như là một loại phương thức biểu đạt tình cảm, vì vậy Tủy Dung rất muốn mèo nhỏ thân cận với mình hơn, nên nhiều lần biểu đạt chính mình yêu thích nó.
"A.. Vậy được rồi, tôi về phòng trước." Lão tam đem nút không gian cùng bản hướng dẫn nhét vào túi áo, sau đó lại cầm lấy hàng hóa trên mặt đất, lão tứ ngồi trên sô pha xem TV nhìn thấy không ổn, nên vội đi đến giúp hắn.
Lão tam cưới hắc hắc, cùng em trai về phòng.
Thủy Dung buồn chán vuốt lông mèo, vô cùng tò mò đến ruột gan cồn cào bộ dáng sau khi nhà trọ thăng cấp, nhưng thời gian cùng điều kiện không cho phép, cho nên cô càng tò mò, cũng chỉ có mình cô khó chịu.
"Meo~meo~" nhàm chán nói ngôn ngữ mèo, cô giống như là chưa nghe tiểu gia hỏa này kêu meo qua, nhưng thật ra đã kêu vài tiếng, quá nhỏ sao? Mèo đều meo không thành tiếng.
Tiểu gia hỏa dùng con ngươi ấm màu cam nhìn Thủy Dung, đôi mắt trong trẻo phảng phất có tia
sáng chợt lóe qua, nó giơ chân nhỏ rồi giương miệng kêu meo không ngừng che miệng Thủy Dung lại.
Thủy Dung bị tiểu gia hỏa che miệng, cô cũng không giãy giụa, cười tủm tỉm hung hăng hôn thịt lót dưới chân, sau đó liền lên tinh thần.
Gấp cái gì, cùng lắm thì đợi đến buổi tối lại thăng cấp, buổi sáng ngày mai lại xem, không chạy được, cô gấp như vậy làm gì.
"Mèo con có mệt hay không, muốn ngủ hay không?" Thủy Dung sờ sờ đầu tròn của tiểu gia hỏa, lại nắn vuốt lỗ tai nhỏ của nó, tính toán đem tiểu gia hỏa bỏ vào bao mèo.
Tiểu gia hỏa bị thương, cần nghỉ ngơi tốt để dưỡng thương.
Ai biết tiểu gia hỏa lại duỗi hai chân trước mềm mại, ôm lấy cổ Thủy Dung. Nó nhỏ nhỏ gầy gầy, thể trọng cũng chỉ có một hai cân, Thủy Dung cũng mặc kệ nó, giữ mông nhỏ của nó, đem bao mèo đưa đến không gian trống không, không thì thôi, vừa lúc cho cô nơi nghỉ ngơi.
Ngày hôm qua tuy rằng ngủ rất sớm, nhưng dậy sớm. Sáng sớm dậy, cô liền rất ngu người.
Thủy Dung đem cái bảng nhỏ treo ngoài cửa, mặt trên viết cô đang nghỉ ngơi ở bên trong, có việc thì gõ cửa là được.
( Truyện chỉ được đăng trên wattpad và Việt Nam Overnight, nếu được đăng trên những trang khác thì đều là ăn cắp, mong mọi người có thể vào đúng trang đọc để ủng hộ Pu(Annie). Xin chân thành cảm ơn.)
Bởi vì không ở trong nhà chính mình, cho dù trên giường khăn trải giường cùng chăn không bị dùng qua, Thủy Dung vẫn không quá thoải mái. Cô không cởi nhiều quần áo, đem áo ngoài cởi, giày cũng cởi.
Đem tiểu gia hỏa bỏ vào bao mèo, sau đó lại đặt bao mèo để bên cạnh gối.Cảm giác chính mình đã kết thúc công tác Thủy Dung lấy điện thoại ra, tìm được một quyển tiểu thuyết không dài nhưng phần tóm tắt rất hợp khẩu vị nhìn trong chốc lát, càng xem lâu, liền nhấn vào icon đọc, để máy móc đọc cho cô nghe.
Trong một khoảng thời gian, Thủy Dung hoàn toàn không nghe máy móc đọc nữa, dần dần ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, cô nghe được tiếng đập cửa mới tỉnh lại.
Hai mắt mê mang, cô đem áo khoác treo ở đầu giường mặc, lúc này mới xuống đất mang giày vào đi mở cửa.
"Sao? Mọi người muốn đi ra ngoài hả?" Thủy Dung vừa mở cửa, liền bị một vòng người vây quanh.
Sau khi lão tam nhận được nút không gian, ngay từ đầu hắn cũng không biết đồ vật này dùng để làm gì, hắn vốn cho rằng cái gọi là sản phẩm tặng là đồng hồ, mà hắn cũng có đồng hồ rồi, nhưng thật ra đồng hồ của lão tứ bị hỏng, không thể đi sửa, vì thế hắn liền nghĩ đưa cho em trai tốt.
Bản hướng dẫn sử dụng còn chưa xem qua, lão tam đem "Đồng hồ" đợi em trai đi ra ngoài, liền cầm nhìn thoáng qua.
Nhìn thấy, hắn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
"Đm! Nút không gian? Thật không thế?" Lão tam nhìn giới thiệu trên bản hướng dẫn sử dụng, sau đó lại nhìn đồ vật có chút giống đồng hồ, có điểm giống vòng tay thể thao, bản hướng dẫn sử dụng nói đó là một không gian thể tích mười mét khối..
Không gian này, không phải chỉ có dị năng giả không gian mới có thể có sao?
Lão tứ thăm dò cũng thấy được giới thiệu trên bản hướng dẫn sử dụng, hắn cảm thấy ngạc nhiên, lại có cảm giác tiếc nuối.
Vật này trói định người sử dụng, hắn căn bản không dùng được.
Chỉ có tam ca mới dùng!
Bất quá lão tứ chưa từ bỏ ý định, dựa theo bản hướng dẫn sử dụng ấn icon hồng duy nhất trên nút không gian, quả nhiên không có một chút phản ứng.