Chương 148
Diệp Mai Hoa sờ sờ đầu của cậu bé, nói: “Mẹ rất thích, cảm ơn Bách An”
Tạ Bách An rất thích được mẹ âu yếm, vuốt ve như vậy, cười tươi như một con mèo được ăn vụn.
“Mẹ ơi, chúng ta cùng nhau đón em gái về đây đi! Bố nói, hôm nay em gái con có thể xuất viện, sau này thật là vui khi chúng ta cùng được sống ở đây! Mẹ ơi, mẹ có vui không?”
Diệp Mai Hoa sững người, nhưng dưới ánh mắt vui vẻ của Tạ Bách An, cô vẫn gật đầu.
“Ừm, mẹ rất vui”
Tạ Bách An vươn tay ôm lấy mẹ, nói nhỏ: “Mẹ, mẹ có thể tập làm quen từ từ với con được không?”
Diệp Mai Hoa tròn mắt ngạc nhiên.
“Con biết, mẹ không quen với sự tồn tại của con, nhưng mẹ đừng bỏ rơi con có được hay không?”
Đáy mắt Diệp Mai Hoa có chút chua xót, vốn tưởng rằng bản thân che giấu rất tốt, nhưng Bách An so với những đứa trẻ khác lại nhạy cảm hơn rất nhiều, nhìn thoáng qua đã thấy cậu bé rất bất lực.
Tạ Bách An là con trai của cô.
Nhưng đứa trẻ này lại khác xa so với Trúc Nhã.
Trước khi gặp nhau, cô chỉ coi cậu bé là cậu chủ nhỏ của Long Đằng, nhưng mà hiện tại cậu bé là con trai cưng của cô.
Làm sao cô có thể cam lòng để cậu bé trở nên bất an như vậy?
Diệp Mai Hoa thầm trách bản thân, dùng sức ôm Tạ Bách An, nói: “Mẹ xin lỗi, Bách An, con hãy cho mẹ thêm một chút thời gian, chỉ một chút th: Tạ Bách An nở nụ cười tươi, gật đầu nói: “Được rồi, con sẽ đợi mẹ”
Bây giờ cô đã quyết định sẽ không làm tổn thương trái tim của Bách An, Diệp Mai Hoa nhanh chóng ổn định tâm trạng, cô nắm lấy tay cậu bé, nói: “Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi đón Trúc Nhã”
“Có thật không! Mẹ ơi!”
“Ừm, nhưng mà có làm trì hoãn thời gian học của con hay không?”
Sau khi thực sự đã hiểu rõ, cô mới biết rằng Tạ Bách An đã học đại học ở độ tuổi của mình.
Quá trình huấn luyện của Tạ Minh Thành dành cho cậu bé vượt quá sức tưởng tượng của cô. Da đầu cô tê dại khi thấy thời gian biểu dày đặc, nhưng Tạ Bách An lại trông có vẻ rất thoải mái.
Dương Ngọc San nhìn dáng vẻ mong đợi của Trúc Nhã không khỏi nở nụ cười, nói: “Trúc Nhã, con đang đợi mẹ sao?”
Trúc Nhã liên tục gật đầu, lại nói thêm một câu: “Còn một người anh trai! Con có một người anh trai! Mẹ nuôi, con có một anh trai! Con cũng có bố!”
Trúc Nhã đã nói đi nói lại câu này trong mấy ngày qua, cô bé mong muốn nói với cả thế giới rằng cô bé có bố.
Dương Ngọc San nhìn vẻ mặt vui vẻ của Trúc Nhã trong lòng cô ấy khẽ thở dài.
Không biết sự công nhận của gia đình này là tốt hay xấu.