Chương 96
Hóa ra, vẫn có người có giọng hát tỷ lệ thuận với ngoại hình.
Dù lệch nhịp nhưng vẫn hát được hết bài hát này thì cũng xem là giỏi rồi.
Diệp Mai Hoa sau khi hát xong thì liền quay về chỗ ngồi của mình, nói bằng giọng hơi ngại ngùng: “Để mọi người chê cười rồi” Tạ Minh Thành cố nhịn cười nhưng đến cuối cùng anh ấy vẫn bật cười.
Anh ấy để tay sang hai bên, dựa cả người vào phía sau nên khi cười cả chiếc ghế cũng rung theo.
Diệp Mai Hoa thấy Tạ Minh Thành cười nên mặt cũng bắt đầu đỏ lên.
Còn mọi người phía dưới vẫn đang rất ngạc nhiên.
Họ chưa từng thấy Tạ Minh Thành cười vui vẻ như thế bao giờ.
“Này, anh đừng cười nữa, tôi đã nói trước là tôi hát không hay rồi mà” Diệp Mai Hoa mắc cỡ, từ nhỏ tới lớn cô ấy đều không hát hay được. Cho dù đàn giỏi, nhưng hát không hay nên cô ấy không bao giờ vừa đàn vừa hát cả, có rất ít người biết chuyện cô ấy hát hay bị lạc tông.
Nếu không phải vì giọng cô ấy hay thì e rằng bài hát bị lạc tông vừa rồi sẽ khiến người nghe nổ màng nhĩ mất.
Tạ Minh Thành vẫn không ngừng cười, anh ấy dường như lâu lắm rồi mới vui như thế.
Anh ấy thật sự không nghĩ rằng Diệp Mai Hoa hát sẽ bị lạc tông, vốn nghĩ chỉ là do cô ấy không muốn hát mà thôi.
Điều quan trọng hơn là anh ấy nghĩ tới con trai mình Tạ Bách An Cậu nhóc đó luôn cho rằng mình thông minh, giỏi hết mọi thứ trên đời. Duy chỉ có một thứ không học được đó chính là âm nhạc.
Cho dù đã mời giáo viên âm nhạc giỏi nhất về dạy nhưng vẫn không dạy được cho cậu bé.
Đây cũng là lần duy nhất Tạ Bách An bị giáo viên phàn nàn về khả năng của mình.
Tạ Minh Thành ngày trước cảm thấy kì lạ, nhưng giờ anh ấy hiểu rồi, hóa ra là do di truyền.
Hai mẹ con, dù cho hát lạc tông nhưng vẫn rất tự tin hát hết bài hát.
Đang đứng trên hát là Tân Mỹ Ngọc, cô ta đã sớm biết hôm nay Tạ Minh Thành sẽ tới nên đã cố gắng luyện giọng thậm chí còn giành lấy cơ hội của bạn thân để tới đây.
Không ngờ rằng, bài hát cô ta luyện lâu như vậy lại không bằng một bài hát lạc tông, Tạ Minh Thành không chút để tâm tới cô ta.
Điều này khiến cô ta vô cùng đố ky Tạ Minh Thành cười đủ rồi, ngẩng mặt lên nhìn Diệp Mai Hoa. Đôi mắt anh ấy không còn lạnh lùng nữa mà đã trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt này của anh ấy sẽ khiến trái tim của mọi cô gái tan chảy.
Diệp Mai Hoa tránh né ánh mắt đó, cô ấy có chút bối rối “Hát hay đó.”
“Cảm ơn” Anh ấy đứng dậy, chủ động nói: “Tôi đưa cô về” Ánh mắt của Diệp Mai Hoa sáng lên, cô ấy nhanh chóng đứng dậy.
Anh ấy đưa tay ra chỉ vào chiếc áo khoác đang vắt trên ghế, Diệp Mai Hoa vội vàng ôm lấy chiếc áo.
Tạ Minh Thành nói với mọi người ở đó: “Mọi người cứ tiếp tục nhé, hôm nay tôi mời” Nói xong thì liền đưa Diệp Mai Hoa đi, mọi người ở đó quay sang nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!