Trợ lý Liễu đưa Hạ Thì đến nhà của Chu Sâm, nhìn cô vào nhà rồi mới đi.
Chu Sâm về trước cô, đang nấu ăn, vội vội vàng vàng mở cửa cho Hạ Thì, trên người anh vẫn mặc tạp dề: "Hôm nay có bị dọa sợ không?"
"Không, anh không nói em cũng không biết là ai." Hạ Thì treo túi lên, đi xuống bếp xem Chu Sâm nấu ăn: "Hôm nay ăn mì ống à?"
"Sẽ nhanh được ăn thôi." Chu Sâm đang làm mì ống với thịt xông khói và phô mai, gật đầu: “Thẩm Cẩm Minh mất tích, gia đình anh ta nghĩ là anh ra tay, cho nên... Mấy ngày tới tốt nhất em nên đến chỗ này của anh đi."
"Thẩm Cẩm Minh mất tích sao?" Hạ Thì kinh ngạc: "Bọn họ không báo cảnh sát mà tìm anh làm gì, đã vậy anh còn đang hợp tác với nhà họ mà. Đúng rồi, còn điều động nhiều dân xã hội đen như vậy, quá phách lối rồi."
Chu Sâm dừng một chút mới giải thích cho Hạ Thì: "Bối cảnh nhà họ Thẩm không sạch sẽ lắm, anh nghi ngờ là kẻ thù của anh ta làm. Anh ta mất tích trong bữa tiệc, lại còn trong chính nhà mình, điều này chứng tỏ hung thủ cố ý ra tay."
Nếu như là thù riêng của Thẩm Cẩm Minh thì Chu Sâm thực sự không biết, chỉ biết chắc chắn không ít, mâu thuẫn giữa anh và Thẩm Cẩm Minh chưa đáng nói đến, nhưng nhà họ Thẩm quyết diss một mình anh, rất khiến người ta không biết phải làm sao.
"Thế ư? Tên hung thủ này quá lợi hại rồi, gia đình anh ta sẽ không bỏ qua đâu, anh nhất định phải cẩn thận đấy, nếu bối cảnh của họ không sạch sẽ, anh sẽ bị thương." Hạ Thì tha thiết nhắc nhở.
Trong lòng Chu Sâm cảm thấy khác thường, anh chỉ nghĩ Hạ Thì là vật sở hữu, thậm chí chỉ là một vị thuốc, nhưng Hạ Thì lại có vẻ như đã lún sâu trong tình cảm.
“Được rồi này.” Cảm xúc này vừa thoáng qua, Chu Sâm nhanh nhẹn bày mì lên đĩa.
Lúc ăn cơm, Hạ Thì khen ngợi tay nghề của Chu Sâm có tiến bộ.
Chu Sâm có ý đồ riêng, nói mấy câu đã chuyển đổi đề tài: "Hạ tiểu thư có nói chuyện của chúng ta cho người lớn bên nhà biết không?"
Hạ Thì nuốt một miếng mì ống: "Vẫn chưa nói nữa, họ quanh năm làm việc ở nơi hoang vu không có tín hiệu, một năm em và họ liên lạc chưa được mấy lần, số lần gặp nhau càng ít hơn."
"Sao lại thế? Hồi nhỏ cũng vậy sao?" Lúc Chu Sâm hỏi câu này, vô tình ẩn chứa chút tình cảm mà chính anh cũng không hề hay biết.
"Đúng vậy, em tự lập từ rất sớm, cũng đã từng đi theo họ làm việc, lúc họ làm việc em sẽ bò ở bên cạnh." Hạ Thì nhàn nhạt nói, cũng không có vẻ thất vọng, có lẽ đã thành thói quen rồi: "Lần sau khi liên lạc với họ, nhất định em sẽ nhắc đến anh. Mỗi lần em liên lạc với ba mẹ, nói nhiều nhất vẫn về chuyện ăn uống."
Thế hệ trước của gia đình Chu Sâm do bác cả anh đứng đầu, công việc của ba anh không bận lắm, mẹ lại rất yêu đời nên tuổi thơ của anh vô cùng ấm áp. Nhưng xung quanh anh vẫn không thiếu những ví dụ như gia đình Hạ Thì, anh an ủi: "Vậy còn về thực vật? Ba mẹ em... là nhà thực vật học mà, em cũng mưa dầm thấm đất, chắc cũng hiểu biết không ít nhỉ."
"Mẹ em là nhà thực vật học." Nhắc tới chuyện này Hạ Thì hơi cười cười: "Cũng thường thôi, xem như cũng biết một chút, được tiếp xúc từ nhỏ mà. Họ cũng sẽ nghiên cứu, kết hợp kiến thức của mỗi người lại, ăn nhiều loại thực vật khác thường. "
Hai mắt Chu Sâm lóe lên vẻ đã hiểu: "Nhưng em lại không làm nghề này, làm việc trong đội cảnh sát giao thông, còn yêu thích sáng tác truyện."
Hạ Thì ngượng ngùng nở nụ cười: "Viết đại thôi."
Mỗi lần nhắc tác phẩm của mình, Hạ Thì đều cực kỳ ngượng ngùng, Chu Sâm cũng không hỏi kỹ, anh còn đang bận suy tư câu nói trước đó của Hạ Thì.
...
Ngày thứ hai, Chu Sâm đưa Hạ Thì đến đơn vị, Hạ Thì lại dặn anh nhất định phải cẩn thận.
Giữa hai hàng lông mày của Hạ Thì đượm nét lo lắng, nhưng cũng không vì Chu Sâm dính dáng đến chuyện như vậy mà lùi bước, thậm chí cứ như là chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô chỉ lo lắng cho an toàn của Chu Sâm, nếu không đi làm, e rằng chắc sẽ bám lấy Chu Sâm mất.
Đợi Hạ Thì lên lầu Chu Sâm mới rời đi, nhưng không đến công ty mà lái xe đến sân bay, Lâm đại sư bay suốt đêm đến thành phố X, buổi sáng sẽ đến nơi, Chu Sâm tự mình đi đón.
Lần gặp Lâm đại sư trước đó đã là nửa năm rồi, bộ râu bạc đã lâu rồi không cạo, vẻ mặt tiều tụy.
"Cháu chở chú đến khách sạn nghỉ ngơi trước đã." Chu Sâm nhẹ giọng nói.
Lâm đại sư ho khan vài tiếng, thuận khí mới nói: "Có điều tra được Thẩm Cẩm Minh ở đâu không?"
"Không." Chu Sâm cau mày nói: "Chắc vẫn ở trong nội thành, chỉ là chưa tìm được vị trí." Không thì nếu có người ra vào thành phố X thì anh nhất định sẽ biết.
"Thẩm Trực bao che con, sợ rằng sẽ đích thân chạy tới đây, chú cũng rất tò mò rốt cuộc là ai làm, đến cháu còn không điều tra ra được, nhà họ Thẩm cũng không tìm ra được, nhất định là người trong nghề." Lâm đại sư trầm ngâm: "Nên chú nói, phải cảnh giác Thẩm Trực nảy sinh ý đồ độc ác."
Lâm đại sư đã từng tiếp xúc nhiều với những người như vậy, tuy chưa tiếp xúc trực tiếp với Thẩm Trực nhưng cũng đã nghe rất nhiều rồi, trong đầu lập tức hiện lên rất nhiều ví dụ trước đó.
Ông ấy thấy vẻ mặt Chu Sâm thờ ơ, lại nói: "Cháu không thể không lo lắng, một Thẩm Trực không thể làm gì cháu nhưng nếu ông ta thật sự làm như đã uy hiếp, tung chuyện đế nữ Dao Thảo ra ngoài thì sao? Cháu còn chưa đủ hiểu về giới huyền học đâu."
Hiểu biết của Chu Sâm thật sự không nhiều lắm, trước đó bởi vì chuyện này có liên quan đến bản thân nên mới để ý nhiều hơn một chút, nhưng còn về hành vi của họ thì thật sự là không hiểu tường tận.
Nghe thấy lời Lâm đại sư nhắc nhở, Chu Sâm mới bớt sự thờ ơ, tăng thêm sự tàn nhẫn: "Nếu họ tự tìm đến cửa, cháu sẽ hiểu rõ hơn."
Lâm đại sư kinh ngạc liếc mắt nhìn Chu Sâm một cái, không biết từ khi nào anh lại tàn bạo như vậy, rất không giống Chu Sâm, hay ông ấy bị ảo giác, dù sao thì... Ông ấy đè cảm giác nghi ngờ xuống, nói: "Không nên xúc động, tránh gây thêm phiền phức. Đế nữ Dao Thảo chứa tinh khí nguyên sinh của linh thú, dùng xong có hiệu quả rất tốt. Nhưng nếu ăn nó thì hoàn toàn là một sự lãng phí.”
“Hay ở chỗ, nó có lực hấp dẫn tự nhiên với vạn vật, dùng nó có thể dẫn dụ những dị thú mạnh mẽ đã ngủ say hoặc đã sớm ẩn nấp sẽ thu hoạch được càng nhiều lợi ích hơn. Nó như miếng mồi dụ thức ăn, nếu ăn mất trái lại rất đáng tiếc."
"Trong thời đại này, cháu nói xem, bản thân nó có được sức hấp dẫn thế nào chứ? Có rất nhiều người còn càng phát rồ vì nó hơn cả cháu."
Có lẽ Chu Sâm cần đến Hạ Thì, nhưng lợi ích chưa chắc đã ít hơn sự thèm ăn, nhất là Chu Sâm chỉ là con người.
Chu Sâm bỗng dừng xe lại, hàng mi dài rũ xuống, nhìn từ bên cạnh sang, khuôn mặt anh càng lạnh lùng hơn, khóe môi cong cong như lưỡi dao.
"Chú Lâm, cháu không bao giờ muốn giống một cái xác không hồn nữa." Chu Sâm hờ hững: "Nếu chú đã nhắc đến chuyện phát rồ, cháu nhớ cháu cũng phát rồ, không biết họ có giống vậy không."
Trong lòng Lâm đại sư run sợ, ông ấy bỗng nhiên ý thức được chuyện này đã quá chấn động, nếu tiêu điểm là Thẩm Cẩm Minh vẫn không xuất hiện, hung thủ đó vẫn không lộ mặt, thành phố X sẽ phải trải qua cơn mưa rền gió dữ thế nào chứ.
Với lại, bây giờ Thẩm Cẩm Minh đang ở đâu mới được chứ?