Kha Kha cảm thấy rõ ràng ban nãy còn thấy anh họ và Hạ Thì thân mật ở phía trước, bây giờ chớp mắt đã không thấy tăm hơi, không biết chạy đi đâu rồi, cô ấy đang muốn gọi điện hỏi, chị gái ở văn phòng vội càng ngăn cản.
“Người ta yêu nhau muốn đi riêng, có gì mà phải vội, cũng có phải trẻ con đâu, cũng không lạc được.”
Kha Kha ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, anh cô ấy và Hạ Thì đều là người đáng tin, không có thể nào chạy lung tung làm ra chuyện nguy hiểm gì như những du khách não tàn kia, cho dù lạc đường, chỉ cần nhớ rõ vị trí cần đến cũng có thể hỏi thăm. Đoán hẳn cũng giống như mọi người nói, tránh không muốn đi chung với mọi người, cô ấy không sốt ruột nữa.
…
Bên kia, hai người được Kha Kha đánh giá là đáng tin, đang đứng cạnh lưới sắt.
Dưới lưới sắt có một tấm biển cảnh báo to đùng in dấu chấm than, tỏ rõ bên kia thuộc về khu vực chưa khai thác, có nguy hiểm, không thể tự tiện đi vào. Lưới sắt dùng để đề phòng một số du khách thích tìm chết, cố ý xây cao hơn rất nhiều, người bình thường chắc chắn không thể trèo qua tấm lưới, trừ khi mang theo dụng cụ chuyên nghiệp.
Thật ra Hạ Thì và Chu Sâm không mang theo, nhưng họ cũng không cần.
Vấn đề của Chu Sâm ở chỗ anh không thích hình thái thứ hai của mình, sau khi huyết mạch thức tỉnh, số lần biến hình chỉ đếm trên đầu ngón tay, đa phần bị kiềm chế ép xuống.
Hạ Thì không cần chạy lấy đà, cọ cọ vài cái tung người qua, vững vàng đáp xuống đất.
Cô vừa quay đầu lại nhìn Chu Sâm, đôi mắt đầy nghi ngờ: Sao còn chưa qua?
Chu Sâm hơi khó xử, anh muốn dùng thân thể này để qua đó chắc chắn là điều không thể, kiểu gì cũng phải biến thành hình thái thứ hai, nhưng anh lại không không muốn.
Chu Sâm rất rối rắm, Hạ Thì lập tức bừng tỉnh, tung người lại, hơi hơi ngồi xổm xuống, sau đó nói với Chu Sâm: “Anh không nhảy qua được đúng không? Qua đây, leo lên đi.”
Chu Sâm: “…”
Tự vi phạm nguyên tắc của bản thân biến thành hình dạng thứ hai nhảy qua hay giữ vững nguyên tắc để Hạ Thì cõng qua?
Hai sự lựa chọn này đều quá buồn nôn, Chu Sâm im lặng suy nghĩ nửa ngày, mới nhẫn nhịn biến thành hình thái thứ hai.
Hạ Thì nhìn anh rồi nghĩ, có thể tự qua sao còn ưỡn ẹo mãi, chẳng lẽ chỉ đang nũng nịu làm dáng chút?
Tuy Hạ Thì mất trí nhớ, chỉ nhớ được một vài chuyện, nhưng không ảnh hưởng gì đến khả năng tìm đường của cô. Mãnh thú tất nhiên có tập quán và phán đoán của chính mình, cô chỉ cần suy nghĩ theo tư duy của bản thân là có thể đại khái đoán được phương hướng.
Lúc Hạ Thì đi vào rừng, hơi thở của cô dần tản ra, toàn bộ khu rừng gần như yên tĩnh hẳn.
Chim bay về tổ, rắn rết côn trùng về hang, còn dị thú lại tụ tập về hướng này.
Những dị thú bị loài người nhận lầm là quái thú tiền sử từ bốn phương tám hướng lao đến, tới gần bán kính nửa dặm thì giảm tốc độ, rồi chúng dùng động tác đầu hàng tiến gần thêm mấy bước.
Chu Sâm thấy dị thú lần lượt chui ra từ sâu trong rừng, nằm rạp trước mắt, đầu chạm đất thể hiện nỗi kính sợ. Chúng đông đúc, liếc mắt một cái, thậm chí không đếm nổi có tất cả bao nhiêu con.
Chu Sâm chỉ cảm thấy da đầu tê dại!
Không phải vì anh có hội chứng sợ đông người, mà với hiểu biết ít ỏi của anh về giới huyền học, loài người đã dần dần chiếm cứ thế giới nên dị thú càng ngày càng ít, không thể bắt giữ, đặc biệt là những dị thú bậc cao.
Các dị thú bậc cao đều sẽ biến hình, kể cả hình người, vì thế, thậm chí chúng còn có thể dung nhập với xã hội loài người, cũng có những con ẩn nấp trong núi sâu rừng già, những dị thú bị loài người thuần phục là những loài cấp thấp thôi.
Giống lúc trước, nhà họ Thẩm muốn Hạ Thì cũng vì muốn dùng cô để dụ dỗ những dị thú cấp cao không rõ tung tích. Có mồi nhử, lại còn phải tụ tập rất nhiều người.
Nhưng bây giờ, ở nơi mà loài người vẫn chưa khai phá, ánh mắt của Chu Sâm lại không bao quát hết được đàn dị thú này, xách đại một con trong số chúng mang ra ngoài cũng có thể khiến người nhà họ Thẩm phát cuồng.
Mà nếu xuất hiện với quy mô này, có lẽ giới huyền học không thể vui nổi, đành phải từ bỏ chống cự.
Mà chúng chỉ là đồ ăn nuôi thả của Hạ Thì thôi. Giờ phút này, Chu Sâm mới có chút nhận thức cụ thể về mức độ hung tàn của Hạ Thì … Thế giới dị thú còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
Rất lâu trước đó, đám dị thú này bị Hạ Thì bắt giữ, cầm tù, nuôi dưỡng, thậm chí sinh nở. Nhiều năm sau, chúng nó đã tự ý thức rất rõ, nói đúng hơn là sợ hãi, cho dù biết bản thân được nuôi để làm thịt.
Chu Sâm không thể phân biệt nổi đám dị thú này con nào thuộc chủng loại nào, bởi vì chúng đã bị lai tạp giữa các loài, giống như Hạ Thì, là giống mới.
Những con dị thú mạnh hình thù quái dị đang quỳ lạy Hạ Thì cũng không nhịn được cảm thấy nghi ngờ về Chu Sâm – người đang đánh giá chúng.
Tại sao nó có thể đứng?
Có một con dị thú thân hình tròn xoe đứng lên, chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Hạ Thì, dâng một mảnh giấy lên.
Hạ Thì tò mò cầm xem.
Chu Sâm đứng cạnh Hạ Thì, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy, mảnh giấy đó hình như là viết về việc quản lý những khu vực ở thắng cảnh Nam Sơn, trên đó còn vài hình vẽ và ký hiệu xiêu xiêu vẹo vẹo.
Chu Sâm suy nghĩ ba giây, cảm thấy có lẽ đây là sổ sách, dị thú mà Hạ Thì bắt được còn giúp cô ghi chép lại số lượng dị thú được nuôi dưỡng ở đây.
Đây là tổng tài sản của Hạ Thì.
Hạ Thì xem vô cùng cẩn thận, hình như cô còn hiểu được những ký hiệu đó, sau khi xem xong còn lại trả lại cho con dị thú kia, thuận miệng khích lệ: “Không tồi, nhớ rất tốt. Hôm nay tôi không ăn.”
Chu Sâm: “…”
Ừm, xem ra không những là sổ sách ghi chép mà còn là thực đơn.
Hạ Thì không có ý định nói chuyện cô bị mất trí nhớ, thật ra với đám dị thú này thì có lẽ chuyện này cũng không quan trọng, dù mất trí nhớ thì Hạ Thì vẫn là Hạ Thì.
Mà người duy nhất có gan lừa Hạ Thì, Chu Sâm, nhìn thấy dị thú như quả bóng tròn kia lấy một cái bút ra, nhìn anh, đối chiếu vào giấy, cuối cùng vẽ một ký hiệu.
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì cũng thấy được, “Ôi” một tiếng: “Không cần ghi chép anh ấy, đây là bạn trai tôi!”
“Ơ?” Trong nháy mắt, dị thú béo múp này kinh ngạc ngẩng đầu. Những con dị thú đang dán mặt sát đất cũng đồng loạt nâng đầu lên nhìn, vẻ mặt phức tạp.
Chu Sâm gần như có thể đọc được suy nghĩ từ cảm xúc của chúng…
Đây là chuyện may mắn đến mức nào chứ! Thông thường, trong mắt Hạ Thì tất cả đều là đồ ăn, bọn chúng cũng thế, cùng lắm chỉ có ngon hay không ngon. Thứ nửa dị thú này có tài đức gì, từ “lương thực” đã tăng cấp lên giai cấp cao hơn chúng rất nhiều?
Nếu bàn về giá trị vũ lực, thứ nửa dị thú này tuyệt đối không phải con mạnh nhất, còn về độ thơm ngon mà nói… không biết, chưa ăn nên không thể đánh giá, nhưng có thể đoán ra được chắc chắn không thấp.
Nhưng, những con thịt ngon lúc trước cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.
Chu Sâm: “…”
Anh cảm thấy những con dị thú này đang nhìn anh với ánh mắt ghen ghét…
Những con đang quỳ dưới đất ở đằng trước không khá mạnh thì khá ngon, chỉ số thông minh cũng không thấp.
Hạ Thì không thèm để ý dao động nhỏ bé này, sau khi xem xong sổ sách thì cho chúng giải tán. Sau đó lại biến về nguyên hình, há miệng ngậm Chu Sâm đặt lên lưng mình.
Chu Sâm không kịp chống cự đã ngồi trên lưng Hạ Thì, anh nhíu nhíu mày: “Anh có thể tự đi.”
“Đâu nhanh như em.” Hạ Thì nói mà không hề để ý: “Đưa anh đi xem kho lúa của em.”
Chu Sâm cạn lời, chỉ đành đưa tay ôm chặt Hạ Thì.
Những con dị thú còn chưa kịp tản đi càng ghen ghét: Nhìn đi, anh ta bám vào Hạ Thì mà không hề mất miếng thịt nào, còn không tự đi nữa!
Trong nơi sâu thẳm nơi núi rừng cũng có thảo nguyên, từ hẻm núi đến đỉnh núi trùng trùng điệp điệp, so với khu được khai thác, nơi này mới càng đồ sộ tráng lệ. Loài người không đủ sức để khai thác nơi này, dị thú ăn cỏ rải rác khắp nơi.
Vừa rồi ở trong rừng còn chưa thấy hết, tuy đã xem qua sổ sách, nhưng khi Hạ Thì nhìn thấy vật thật, hai mắt vẫn tỏa sáng.
Khi cô đang thả dạo bước trên thảo nguyên, đi quá chỗ nào, dị thú nơi đó đều ngoan ngoãn nằm rạp xuống, lăn một vòng, co quắp tứ chi, thể hiện trạng thái mặc người xâu xé.
Nhưng nay đã khác xưa, không cần lo về lương thực trên thế giới nữa, Hạ Thì sinh hoạt trong xã hội loài người, phần lớn chỉ ăn đồ ăn của loài người, thỉnh thoảng vô tình săn được dị thú cao cấp có thể biến thành hình người đang sinh tồn trong xã hội loài người, không cần sử dụng lương thực dự trữ của mình.
Nhưng nhiều lương thực dự trữ như vậy vẫn mang lại cho Hạ Thì cảm giác hạnh phúc, cô ngược gió chạy như điên, đưa Chu Sâm lên chỗ cao nhất, quan sát trọn thảo nguyên rộng lớn này.
Hạ Thì đặt Chu Sâm xuống, nằm xuống ngay tại chỗ, gác cái đầu to vào ngực Chu Sâm, cảm thấy thật tốt đẹp.
Ngực Chu Sâm bị đè nặng, ôm đầu Hạ Thì, vô thức xoa xoa cằm cô. Có cơn gió thổi qua anh, đột nhiên nảy ra một ý tưởng.
Gì mà do diễn biến của xã hội mà số lượng dị thú đã giảm bớt, dị thú rời khỏi sân khấu tranh bá của vạn vật, thật ra là bị những kẻ đồng loại như Hạ Thì bắt giết hết rồi…
Nhìn thấy giết chóc quá nhiều còn học được cách chăn thả.