Trong tay Hạ Thì vẫn đang cầm một ly nước trái cây, đang giả vờ nói chuyện với những dị thú của mình, nghe thấy Chu Sâm nói vậy thì nụ cười cô vẫn không thay đổi, những người khác nhìn vào vẫn thấy là nụ cười nhẹ nhàng, nhưng mà lời nói ra vô cùng kinh khủng: "Vẫn chưa nói cho mọi người biết một tin tốt, tôi đã mang thai."
Những dị thú nghĩ thầm, tốt cái rắm ấy! Càng có thêm nhiều người ăn chúng tôi thì có.
Hạ Thì nói: "Tôi quyết định để chồng mình tham gia chăm sóc đứa bé, ví dụ như là để anh ấy quyết định thực đơn của nó."
Những dị thú: "..."
Nhất thời cả bàn có vẻ yên lặng, chẳng ai nghĩ đến tên hỗn huyết này lại bò lên cao như thế.
Tiểu Tiểu đắc tội với Chu Sâm nhiều nhất nên cậu ta cũng sợ nhất, muốn khóc mà không khóc được, bưng một chén rượu lên: "Anh rể, anh đại nhân đại lượng, không nên so đo với em, sau này em nhất định vô cùng kính trọng anh."
Những dị thú khác cũng run lên, nâng cốc lên:
"Đại nhân đại lượng..."
"Ban nãy tôi chỉ thuận miệng thôi."
"Xin lỗi, không thể ăn tôi được."
...
Các khách khứa liếc mắt nhìn sang đều nở nụ cười, dù bình thường Chu tổng rất cứng rắn nhưng mà lúc này vẫn bị người nhà mẹ đẻ cô dâu bắt uống rượu.
Chu Sâm bình tĩnh uống một ngụm: "Mọi người cứ tự nhiên."
Tất cả những dị thú không còn gì để nói chỉ có thể cụng ly, tâm trạng lo lắng căng thẳng, không biết tác phong của vị này rốt cuộc thế nào, quyết định lát nữa sẽ âm thầm hỏi Tiểu Tiểu là người đã tiếp xúc với Chu Sâm nhiều nhất.
Bọn họ lại mời đến bàn của Lâm đại sư, Lâm đại sư bình thường lúc nào cũng trò chuyện vui vẻ với các thương nhân và quan chức lớn, hôm nay lại đặc biệt yên lặng.
Không còn cách nào khác, ông ta phát hiện ra hình như cả bàn đang ngồi cách đó không xa đều là sinh vật nguy hiểm.
Sau khi Hạ Thì và Chu Sâm đi đến trước mặt, Lâm đại sư dùng ánh mắt khó diễn tả nhìn Chu Sâm, chúc phúc hai người: "Hy vọng hai người... hạnh phúc."
Haizz, một người tốt lại bị hủy mất như vậy.
Hạ Thì cụng ly với Lâm đại sư, cười như không cười: "Đó là chuyện tất nhiên, cháu đã nhớ lại rồi, đang muốn cảm ơn ngài đó, trước khi cháu gặp được A Sâm thì ngài đã cứu anh ấy, nếu không anh ấy cũng không chịu đựng được đến lúc gặp cháu."
Lâm đại sư: "..."
Hạ Thì xích lại gần nói: "Yên tâm, cháu sẽ tu bổ lại thần hồn của anh ấy."
Lâm đại sư hoảng hốt liếc mắt nhìn Chu Sâm, thấy vẻ mặt của Chu Sâm bình tĩnh, cũng không biết mọi chuyện đã thay đổi thế nào, nhưng mà Hạ Thì lại còn có vẻ như muốn giúp Chu Sâm, chẳng lẽ Chu Sâm thực sự lợi hại như vậy, giải quyết xong rồi sao?
Chu Sâm vỗ vỗ bả vai của Lâm đại sư, tỏ vẻ cổ vũ.
Thấy Chu Sâm và Hạ Thì vai kề vai mời rượu, Lâm đại sư cảm thấy thế giới này quá huyền ảo.
...
Tiệc rượu đã đến hồi kết, khách khứa lần lượt ra về, chỉ còn lại một số bạn bè họ hàng thân thiết với nhà họ Chu và "người thân" của nhà họ Hạ.
Bọn họ nhận ra những họ hàng vốn nhìn vô cùng "lạnh lẽo cao ngạo" bỗng vô cùng nhiệt tình, nhất là với Hạ Thì và Chu Sâm, còn đang không ngừng nói nếu có việc gì thì cứ căn dặn gì đó. Trong lòng họ không khỏi nghi ngờ, dù không biết những người này làm nghề gì nhưng mà nhìn khí chất hẳn là không kém. Vậy nên nhìn thế trận này, hẳn là Hạ Thì rất được cả nhà cưng chiều và thương yêu.
Chu Anh cũng kéo Hạ Thì, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, những họ hàng này của chị có phải đều không lợi hại bằng chị không?"
Hạ Thì: "Đúng vậy, thật ra không phải là họ hàng của chị, đều là chị nuôi."
Chu Anh sùng bái nhìn cô: "Em biết mà."
Chu Tĩnh Thư đứng ở một bên cảm khái, con bé này đúng là trời sinh có bản lĩnh lôi kéo lòng người, từ nhà mình đến nhà họ Chu đều phải đắm chìm.
Trước đó không biết Hạ Thì mang thai, hôm nay mẹ Chu đã tuyên bố nên cũng có rất nhiều người đến chào hỏi, thảo luận kinh nghiệm.
"Chúng tôi đã sắp xếp xong hết rồi, đến lúc đó sẽ đưa Hạ Thì đến nơi khác sinh con, hoàn cảnh của thành phố X không tốt." Mẹ Chu thận trọng nói: "Chỉ là đến lúc đó làm tiệc rượu cho cục cưng hơi trễ, mọi người thứ lỗi."
"Không sao, đó là chuyện tất nhiên."
"Cũng là tốt cho đứa trẻ mà... Nhìn bà nội đúng là rất vui vẻ."
"Thanh niên bây giờ có con sớm chút mới tốt, Tiểu Hạ à, có sợ sinh con không?" Còn có người kéo tay Hạ Thì hù dọa cô: "Rất khó chịu đó, cháu phải sai bảo Chu Sâm nhiều vào."
Hạ Thì ngây thơ nói: "Có hơi sợ, có phải ở cữ phiền phức lắm không ạ?"
Trong lòng Chu Sâm thầm nghĩ, em sẽ sinh ra một quả trứng, với tố chất cơ thể của em, nói không chừng sinh xong đã có thể đi lại được rồi, phiền phức gì chứ?
Buổi chiều là lúc họ hàng hai bên ở cùng nhau, Hạ Thì ỷ vào việc mình đang mang thai, chui vào phòng dùng sức ăn.
Chu Sâm suy nghĩ một chút, cũng ỷ vào việc mình mới được lên chức nên ra sức sai bảo những dị thú mà Hạ Thì nuôi kia, phái bọn họ ra ngoài mua đồ ăn.
Cũng chỉ mua đồ ăn mà thôi, cũng không phải là ăn mình, những dị thú này vui mừng còn không kịp, chạy ngược xuôi trong thành phố.
Hạ Thì gọi mẹ Hạ đến, xin bà ấy giúp đỡ điều chế một phương thuốc giúp chữa khỏi chứng bệnh mất khẩu vị khi không có Hạ Thì của Chu Sâm. Chuyện này đã từng là điều khiến Chu Sâm phiền não nhất, nhưng mà sau khi gặp được Hạ Thì thì cũng không phải là vấn đề nữa.
Ba Hạ nhìn rất gai mắt: "Hai người còn chiều theo cậu ta? Đã nhớ lại rồi còn chiều chuộng hơn, đầu óc con bị hư rồi à?"
Lúc trước khi người nhà họ Hạ tranh cãi thì Chu Sâm không dám nói lời nào, bây giờ đã không giống vậy, anh bắt chéo chân ngồi trên ghế, thản nhiên nói: "Ba, đây chỉ là sự quan tâm giữa vợ chồng thôi, ba và mẹ cũng vậy đúng không? Tính tình Hạ Thì không tốt, lại đang mang thai, ba đừng có lúc nào cũng chọc giận cô ấy."
Ba Hạ: "..."
Ba Hạ tức chết mất, sao Chu Sâm lại nói chuyện khó nghe như vậy chứ, giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng mà ý nó ra sao không hề nhẹ nhàng chút nào chứ?
Hơn nữa lá gan cũng bỗng lớn hơn nhiều, trước đó đều yếu ớt đứng bên cạnh không lên tiếng. Ông ấy không biết lúc đó Chu Sâm chỉ là chột dạ, sợ nói nhiều sai nhiều, bây giờ tình hình đã khác, không những trở lại trạng thái bình thường - thậm chí còn vì thời gian này bị kích thích quá mức nên có hơi ngang ngược.
Hạ Thì cảm thấy lời Chu Sâm nói rất có lý, vừa ăn bánh gato vừa nói: "Đúng vậy, con là phụ nữ có thai, ba không nên chọc con không vui, sẽ khiến con sinh ra cục cưng kỳ quái."
"Đó là lỗi của cậu ta." Ba Hạ chỉ vào Chu Sâm nói: "Ai biết được hai đứa có thể sinh ra cái trứng thế nào, mang thai nhanh như vậy, không có chất lượng!"
Chu Sâm nhìn mẹ Hạ: "Mẹ..."
Mẹ Hạ nhéo lỗ tai ba Hạ: "Con gái ông kết hôn, ông đừng có vì việc cỏn con mà cáu kỉnh, mang thai lại còn hồi phục trí nhớ không phải là chuyện rất tốt sao? Tiểu Chu còn hiểu chuyện hơn ông."
Ba Hạ: "..."
Hạ Thì: "Haizz haizz..."
Ba Hạ: "..."
Ba Hạ bị mẹ Hạ mạnh mẽ kéo đi.
Hạ Thì quay người lại biến thành nguyên hình nằm lỳ trên giường, vẫy đuôi một cái.
Chu Sâm nhìn cô nói: "Anh lớn lên với thân phận của con người, nên thật sự rất khó thưởng thức bề ngoài dị thú, không phân biệt được xấu đẹp, chỉ có thể chấp nhận thôi."
Nói rõ trước, mất công sau khi sinh xong sẽ hiểu lầm, anh đang cố sức bới móc quan hệ giữa "người" và dị thú, dù không biết là kết quả cuối cùng sẽ thế nào.
Đầu lớn của Hạ Thì đặt lên gối đầu, giọng nói khàn khàn: "Gì chứ, hóa ra anh không thưởng thức được sao? Vậy anh có con thì làm sao, còn cần em phải nói cho anh biết vậy là đẹp hay xấu à?"
"Không chỉ vậy, em còn phải chịu trách nhiệm không cho con ăn thịt anh."
Chu Sâm ngồi bên giường, vân vê tai của Hạ Thì, cảm nhận được bên dưới tai của cô khẽ nhúc nhích, mắt to nhìn qua. Không biết là có phải do ảo giác hay không mà anh thật sự cảm thấy trong đôi mắt lạnh như băng là một nụ cười dịu dàng.