“Sa đọa! Cưng chiều! Cậy sủng mà kiêu!”
Tiểu Tiểu và mấy con dị thú cấp cao chụm đầu lên án, đại đa số dị thú tới tham gia tiệc rượu đều đã về Nam Sơn, mấy con dị thú này cơ bản là đẻ trứng nên ở lại thành phố X để sẵn sàng tham mưu bất cứ lúc nào.
Bây giờ, bọn họ tới “thăm” Hạ Thì, giả bộ không biết Hạ Thì đẻ trứng, trên thực tế là đến xem trứng.
Lúc này, đều đang lén lút trong góc nói chuyện với Tiểu Tiểu.
Mọi người thấy Tiểu Tiểu oán giận như thế, cũng đồng cảm như bản thân mình phải chịu.
“Đại nhân thật không nên chiều theo tên họ Chu như thế, mọi người xem anh ta điên cuồng đến không có điểm dừng.” Một con dị thú chua xót nói: “Sau khi đứa bé được sinh ra thì được voi đòi tiên.”
“Đúng đó, vừa rồi thật là tức chết tôi, đứng ở cầu thang khó tính khó nết nói mọi người từ từ, Hạ Thì còn đang ngủ.”
“Quá tức, đại nhân còn ngủ với anh ta…”
Mọi người mồm năm miệng mười thảo luận, đều cảm thấy phẫn uất bất bình, Hạ Thì thật là càng ngày càng chiều chuộng tên hỗn huyết này, cứ thế này mãi thì trong lòng bọn họ sẽ nghĩ thế nào.
Lúc này, Chu Sâm đứng trên lầu hô một tiếng: “Các vị đi lên đi, vào phòng này.”
Trong nháy mắt, nhóm dị thú đứng thẳng người nở nụ cười ngọt ngào: “Được anh Chu, chúng tôi lên ngay đây.”
Chu Sâm cười như không cười quét mắt qua họ, xoay người vào phòng trước.
Mấy con dị thú nhìn nhau, cảm thấy rất mất mặt, nhưng thật sự không nhịn được nhẹ nhàng thở phảo, ừm, chắc không nghe thấy họ nói xấu anh đâu.
…
Hạ Thì ngáp một cái, tối hôm qua náo loạn cả đêm, cô vừa mới tỉnh, nhìn thấy Chu Sâm đã về, lại ôm anh hôn một cái: “Anh quá tuyệt vời!”
Chu Sâm: “…”
Đã nói phải phạt mà?
Chu Sâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn từ bỏ, dù sao quan hệ giữa hai người cũng không thể tốt hơn.
Tiểu Tiểu và mấy con dị thú cùng vây quanh lồng giữ nhiệt nhìn trứng.
Đây là lần đầu tiên Tiểu Tiểu nhìn thấy, khích lệ nói: “Thật vô cùng hoàn mỹ, chưa từng thấy hoa văn này bao giờ.”
Dị thú A: “Hình dạng cũng rất hoàn hảo, đây là hình dáng vững chắc nhất.”
Dị thú B: “Tôi đã thấy nhiều trứng như vậy rồi, bản thân cũng từng đẻ trứng, nhưng chưa từng thấy quả trứng nào to như vậy, lợi hại lợi hại.”
Hạ Thì tập mãi thành quen, mở lồng giữ nhiệt: “Mọi người nhìn kỹ một chút.”
Mấy con dị thú bèn tinh tế quan sát một phen, sau đó báo cáo nói: “Thời kỳ chúng tôi ấp trứng thì đứa bé bên trong đều sẽ mọc răng sắc nhọn ra, chắc chắn tiểu chủ nhân sẽ còn lợi hại hơn nhiều. Bây giờ nhìn có vẻ mọi thứ đều rất khỏe mạnh, thời gian ấp trứng có lẽ khoảng… năm tháng đến sáu tháng?”
“Tôi cũng cảm thấy chắc khoảng năm tháng.”
“Đại nhân, tôi đề nghị, đừng lúc nào cũng đặt cục cưng trong lồng giữ nhiệt, cách ấp trứng loài người này tuy rất ổn định, nhưng không có bất cứ linh tính gì.”
Chu Sâm nghi vấn: “Ấp trứng cũng cần linh tính sao?”
“Ông nội anh.” Dị thú A mắng thầm Chu Sâm một câu, sau đó tươi cười thân thiết nói: “Anh Chu, làm gì cũng cần linh tính, ngài lớn lên ở xã hội loài người, có lẽ không rõ lắm.”
Dị thú B đồng ý nói: “Không sai, tốt nhất ngày nào cũng để đứa bé tiếp xúc với ba mẹ một lúc.”
Chu Sâm càng không hiểu: “Thông thường không phải là mẹ sao?”
Nhóm dị thú sâu xa nói: “Không biết anh học được từ đâu, nhưng mà để kẻ yếu hơn ấp trứng, kẻ mạnh hơn tìm thức ăn, ăn no thì bảo vệ đứa bé, có vấn đề gì không?"
Chu Sâm: “…”
Hạ Thì: “Vất vả rồi, anh yêu.”
Chu Sâm: “…”
…
Trong một thời gian rất dài, Chu Sâm luôn nghi ngờ mấy con dị thú này chơi mình, nhưng hình như chúng không có can đảm đó. Vì thế, ngày nào Chu Sâm cũng phải dành ba đến sáu tiếng đồng hồ đặt trứng trong lòng.
Bởi vì ban ngày phải đi làm, cũng chỉ có thể lợi dụng chút thời gian từ khi về nhà đến lúc trước khi đi ngủ, sau khi đi ngủ cũng không dám đặt bên cạnh, sợ xảy ra sơ xuất. Nếu đổi lại là Hạ Thì, có lẽ sẽ tùy tiện vừa ngủ vừa ấp trứng, nhưng Chu Sâm là người đáng tin.
Nên phần lớn thời gian Chu Sâm ở nhà đều dành để ôm trứng.
Ví dụ khi như cùng xem TV, Hạ Thì động tay động chân duỗi tay từ sau ra trước Chu Sâm, nhưng lại sờ được… một quả trứng.
Sau đó Chu Sâm sẽ nói: “… Đừng làm bậy, cẩn thận Đản Đản.”
*Đản Đản: dịch nghĩa là trứng.
Vẫn không biết con nam hay nữ nên mọi người chỉ gọi bé là Đản Đản, coi như tên gọi ở nhà.
Thật ra Hạ Thì muốn gọi là Trứng Kho, bởi vì cảm thấy cái tên này gắn với quá nhiều sự kiện thú vị, nhưng Chu Sâm không đồng ý, thỉnh thoảng Hạ Thì vẫn sẽ trộm gọi là Trứng Kho.
Giờ ăn cơm, Chu Sâm cũng một tay ôm trứng, một tay ăn cơm. Hạ Thì ăn ăn, thỉnh thoảng còn đút cho anh.
Bố mẹ Chu cũng không biết anh nghe bí phương này ở đâu ra, nhưng rất đau lòng, sau đó mẹ Chu còn làm một cái túi nhung, có thể để trứng, bên trên còn có hình Doraemon, sau đó để Chu Sâm đeo trên người.
Dù sao chỉ đeo ở nhà, Chu Sâm thấy cũng không sao cả, ngay cả đồ sư tử anh cũng đã mặc rồi, sợ gì cái túi nhung đựng trứng này.
Chu Sâm sắp đi tắm thì sẽ tạm thời giao cho Hạ Thì. Nhưng anh không yên tâm Hạ Thì, cho nên không để Hạ Thì rời khỏi tầm mắt. Hạ Thì thật sự không đáng tin, ban ngày Chu Sâm để mẹ Chu trông Đản Đản, anh sợ Hạ Thì lại lấy Đản Đản ra kiểm tra độ cứng.
Hạ Thì đã từng thanh minh, đây là phương pháp huấn luyện con trong tiềm thức cô, giống như cách các thú mẹ sẽ đẩy ngã thú con.
Mặc kệ thế nào, Chu Sâm vẫn không thể chấp nhận, dù sao thì chuyện này cũng có tỷ lệ sai sót nhất định, thú mẹ làm vậy cũng có thể vì muốn loại bỏ những con non yếu ớt, bọn họ chỉ có một cái trứng này thôi, nếu bị loại bỏ, ai biết mất bao lâu nữa mới có lần ấp trứng tiếp theo.
Với lại, sau khi tắm xong Chu Sâm sẽ cảm thấy không vui…
Luôn cảm giác có người đang nhìn mình, khiến toàn thân nổi da gà, ngẩng đầu nhìn xung quang, Hạ Thì vừa bưng trứng vừa nở một nụ cười vô hại.
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm: “… Em xoay qua chỗ khác.”
Hạ Thì chớp chớp mắt: “Ui chao, là anh nói muốn em và trứng (kho)… Đản Đản phải trong tầm mắt anh, em xoay sang chỗ khác anh làm sao nhìn thấy được?”
“Trứng Kho là ai?” Mặt Chu Sâm hơi đỏ: “Vậy em không được nhìn anh.”
Nói xong Chu Sâm cũng cảm thấy giọng điệu của mình quá yếu ớt, anh chỉ nhất thời buột miệng thốt ra, bởi vì ánh mắt Hạ Thì thật sự… quá lộ liễu.
Tuy Chu Sâm đã quen ở chung với cô, nhưng không thể không nói, ánh mắt này của Hạ Thì vẫn quá thú tính, nhìn anh như vậy, dù không có sát ý, nhưng anh vẫn cảm thấy bản thân như bị nuốt sạch…
Dù nước không quá nóng, nhưng da Chu Sâm vẫn hơi đỏ.
Hạ Thì tấm tắc nói: “Thẹn thùng làm gì, em cũng chẳng làm gì anh, Đản Đản còn ở đây đấy.”
Cô rất “nghe lời”, thực sự cụp mắt không nhìn.
Chu Sâm tắm rửa xong, lau qua loa bọt nước trên người, dùng khăn tắm quấn lại rồi duỗi tay nhận Đản Đản.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, không biết thế nào, Chu Sâm lại bị trượt chân, suýt nữa thì ngã.
Hạ Thì tay mắt lanh lẹ, một tay ôm Chu Sâm, một tay đón được Đản Đản, nửa thật nửa đùa nói: “Anh cũng muốn chơi trứng thì cứ nói thẳng ra.”
Chu Sâm: “…”
Chu Sâm bất đắc dĩ nói: “Em có thể đừng dùng sai từ như vậy nữa được không?”
Chơi trứng? Nói nghe lọt tai không?
Hạ Thì ôm cả Chu Sâm và trứng, cười hì hì nói: “Vâng, nghe anh.”