Chu Mộ vỗ bàn hô lớn: "Con mặc kệ, con không muốn đến nơi khác! Con không đi!"
Gương mặt điển trai của cậu đã ửng đỏ, thậm chí còn không nhịn được nghẹn ngào, sau đó lại tự giác bỏ gương mặt mất mặt sang một bên, lẩm bẩm: "Dù sao con cũng sẽ không đi..."
Chu Sâm xoa xoa tai, Chu Mộ làm anh đau cả tai, nhưng mà vẫn không nhanh không chậm vừa xem máy tính vừa nói: "Cũng đã lớn vậy rồi, đăng ký một trường đại học ở nơi khác, rèn luyện tính độc lập một chút, có gì không tốt?"
Là một hỗn huyết, tốc độ phát dục của Chu Mộ nhanh hơn thuần dị thú nên tuy trên gương mặt vẫn còn vẻ non nớt nhưng mà cũng không chênh lệch với những con người đồng trang lứa là mấy.
Hạ Thì ngồi ăn, cũng không quay đầu lại nói: "Mẹ xin con đó, tự đi tìm địa bàn của mình đi, con có bao giờ thấy những dị thú ăn thịt mạnh nhất như chúng ta sống quần cư không, vậy không hợp với quy luật tự nhiên, con biết không?"
Nghe thấy ba và mẹ mình đứng từ hai góc độ khác nhau giải thích cho mình vì sao phải đến nơi khác học đại học, vẻ mặt Chu Mộ ấm ức: "Con biết hai người chê con ăn nhiều, con mới không quan tâm gì mà quy luật tư nhiên, con cảm thấy con độc lập rồi..."
Hạ Thì nhìn thoáng qua Chu Mộ, có hơi bất đắc dĩ, chủng tộc của bọn họ đã sinh hoạt như thế nhiều năm rồi, sau khi con cái thành niên sẽ rời khỏi cha mẹ, phân chia địa bàn của mình, một mình hưởng thụ chuỗi thức ăn trên vùng đất đó, cùng lắm chỉ có thể chia sẻ với bạn tình của mình.
Nhưng mà là một hỗn huyết từ nhỏ đã sống phần lớn thời gian ở xã hội loài người, tính cách của Chu Mộ cũng hòa hợp với tính cách của con người hơn, cũng cho rằng thời đại đã thay đổi, không muốn rời xa sự cưng chiều của người lớn trong nhà, tự đến sống ở một thành phố khác, sau này thỉnh thoảng mới được gặp nhau.
Chu Sâm và Hạ Thì liếc nhìn nhau, Chu Sâm nói: "Hay là thế này đi, con phải đến nơi khác học đại học, dù sao trường đại học ở thành phố X cũng không phải là tốt nhất, nhưng sau này tốt nghiệp thì có thể quay về làm việc, có được không?"
Chu Mộ cân nhắc một chút, thấy sau khi mình tốt nghiệp, hai người họ cũng không thể bỏ mặc ý kiến của nhiều người như ông bà nội, cô, dì vân vân mà chặn cậu ở ngoài cửa, vậy nên gật đầu nói: "Được."
Chu Mộ chỉ cần sau này có thể về thì đi đâu cũng được: "Vậy hai người chọn trường cho con đi."
Chu Mộ chạy về phòng mình, cứ cho là đang làm một số chuyện của thiếu niên mà bọn họ không thể hiểu đi.
Hạ Thì quay đầu nói với Chu Sâm: "Haizz, anh cứ chọn cho nó một thành phố nhiều thức ăn một chút, nói không chừng sau đó sẽ vui quên cả trời đất ấy chứ."
Chu Sâm: "... Ừ."
...
Chu Mộ, Chu Đản Đản từ nhỏ đã là bá chủ của thành phố X và khu vực xung quanh, sự trưởng thành của cậu được đổi từ vô số máu và nước mắt của dị thú và loài người.
Lúc này Chu Mộ phải rời khỏi thành phố X, có người vui cũng có kẻ buồn.
Các cô của cậu cười ha ha nói tốt nhất là nên dẫn bạn gái về.
Chu Mộ xấu hổ nói: "Cháu vẫn là trẻ con..."
Mẹ Chu vô cùng lo lắng, trong lòng bà ấy thì Chu Mộ là dị thú ít hỗn huyết hơn cả ba của nó, năm đó Chu Sâm còn bị thương huống gì là cậu. Hồn nhiên không hề hay biết mấy năm nay Chu Mộ đã khiến những dị thú của thành phố X thiệt hại đến mức nào.
Vậy nên tất cả những nỗi lo của mẹ Chu đều là Chu Mộ phải bảo vệ tốt bản thân, nếu như gặp đồng loại ở ngoài thì phải giúp đỡ bọn họ, thời buổi này cũng không thiếu thức ăn, mọi người sẽ không tàn sát lẫn nhau. Nhất là khi gặp phải kẻ mạnh hơn, hơi luồn cúi cũng không sao cả.
Vẻ mặt Chu Mộ ngoan ngoãn: "Dạ, cháu chắc chắn sẽ không ra tay."
Trong lòng cậu âm thầm bổ sung, có muốn thì sẽ dùng miệng chứ không dùng tay.
...
...
Mùa khai giảng là lúc tân sinh viên đến báo danh.
Từ thành phố X đến thành phố Y cách đó ngàn dặm học đại học, Chu Mộ nhẹ nhàng kéo vali đi vào cổng trường, phần lớn đồ đạc của cậu sẽ được người chở đến sau.
Vẻ ngoài của Chu Mộ vô cùng đẹp trai, đôi mắt rất lớn lại có vẻ vô cùng ngây thơ, trên gương mặt lại luôn có ý cười khiến người ta cảm thấy cậu vô cùng dễ gần.
Khi cậu ở trong sân trường rộng lớn đã thu hút không ít ánh nhìn.
Lúc Chu Mộ đi báo danh thì có hai học tỷ muốn giành nhau dẫn cậu đến ký túc xá, suýt chút nữa đã cãi nhau.
Chu Mộ thấy cảnh này thì khiếp sợ đứng ở một bên, có vẻ tay chân luống cuống.
Một học trưởng cảm thấy đồng tình nên nhất thời choáng đầu, vậy mà lại nói với hai người đẹp học cùng kia: "Hai người dừng lại đi, tôi đưa em trai này đi."
Nhóm các bạn nữ: "..."
Học trưởng kéo đồ của Chu Mộ: "Đi thôi."
Chu Mộ lưu luyến liếc mắt nhìn một học tỷ trong đó: "Hẹn gặp lại mọi người..."
Sau khi Chu Mộ đi rồi, hai cô bé kia lại ầm ĩ đôi co:
"Mình thực sự nhìn nhầm cậu, bình thường còn nói là thích đàn ông trưởng thành."
Một học tỷ khác liếm liếm môi dưới: "Cậu thì biết gì chứ? Đàn ông trưởng thành có thể so với cậu ta sao?"
Cô cũng không thèm tranh cãi với mấy loài người này, cơ bản cũng đâu hiểu giá trị thật của cậu thanh niên kia. Chà, trường đại học đúng thật là quá tốt đẹp, có thể gặp được "tiểu thịt tươi" mỹ vị như vậy.
...
Học trưởng nói với Chu Mộ: "Sao tôi lại cảm thấy trên người cậu có mùi thơm..."
Chu Mộ ngây thơ nói: "Là mùi của sữa tắm sao?"
Học trưởng bước lên ngửi một cái, chỉ cảm thấy đúng là có chút mùi thơm của sữa tắm nhưng mà cũng không phải là mùi mà mình cảm nhận được, mà sao lúc ngửi cẩn thận thì lại không ngửi thấy, có lẽ là không phải là mùi trên người của Chu Mộ.
Học trưởng dẫn Chu Mộ đến kí túc xá, vì không có thang máy nên anh còn ga lăng giúp Chu Mộ xách đồ lên đến cửa ký túc xá, sau đó mới phất tay chào tạm biệt.
Chu Mộ vừa vào kí túc xá đã thấy có hai người, một người nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi, một người khác thì đang lau bàn.
Thấy Chu Mộ, nam sinh lau bàn kia dừng động tác lại nhìn cậu chằm chằm.
Nam sinh đang nhắm mắt dưỡng thần cũng mở mắt lạnh lùng liếc nhìn Chu Mộ.
Chu Mộ ngại ngùng nở nụ cười: "Xin chào hai người, tôi tên Chu Mộ."
Nam sinh lau bàn lấy lại tinh thần bước lên bắt tay Chu Mộ, ánh mắt lưu luyến nhìn Chu Mộ từ trên xuống dưới: "Ha ha, chào cậu, tôi cũng họ Chu, Chu Khải, chúng ta cũng là bạn học cùng lớp."
Hai người nói chuyện vài câu, Chu Mộ nhìn thấy một bạn học khác vẫn nằm trên giường, sau khi liếc mắt nhìn Chu Mộ xong thì lập tức nhắm mắt lại, lúc này dường như cũng không có ý định bắt chuyện với Chu Mộ.
Chu Khải thấy Chu Mộ có vẻ khó xử nên an ủi: "Cậu ta tên Lục Tân, cũng là bạn học của chúng ta, có lẽ là mệt mỏi, tôi giúp cậu lau giường nhé!"
"Cảm ơn." Chu Mộ cảm ơn một tiếng, xoay người mở vali của mình.
Cậu vừa quay người lại thì ánh mắt của Chu Khải đã thay đổi, như đang suy nghĩ con mồi ngây thơ này hình như không hề cảm nhận được tình cảnh của mình.
Chu Mộ đi đến wc giặt khăn lau, tiếng nước chảy ào ào vang lên.
Lúc này Lục Tân mới hừ một tiếng: "Cần phải nói nhiều với người sắp chết vậy sao?"
Chu Khải cười ha ha một tiếng: "Đây là thói quen của tôi."
Lúc đi học Chu Khải cũng đi cùng với Chu Mộ, trên đường đi gã nhận ra có rất nhiều người đang nhìn Chu Mộ, một số ánh mắt rất trắng trợn, vậy nên nói với Chu Mộ: "Vẻ ngoài đẹp cũng rất được chào đón, cậu phải cẩn thận một chút đó."
Chu Mộ lúng túng nói: "Cẩn thận gì chứ?"
Chu Khải nói: "Tất nhiên là cẩn thận bị ăn sạch."
Gã thấy Chu Mộ lại cười mà không nói gì, cũng cười cười với mình, trong lòng gã cũng cảm thấy cảm thán giống với vị học tỷ kia, sân trường đại học đúng là tốt đẹp mà.
...
Buổi tối, Chu Mộ ngồi trong kí túc xá nói chuyện video với cha mẹ.
Chu Khải và Lục Tân thấy vậy thì trong lòng không khỏi cảm thấy khinh thường, quả nhiên là ở nhà được bảo vệ quá mức? Ỷ lại vào cha mẹ như thế cơ mà.
Trong laptop truyền đến giọng của cha mẹ Chu Mộ: "Thế nào? Đản Đản, thú vị không? Bạn học ở cùng có ổn không?"
Chu Khải và Lục Tân nghe được giọng nói háo hức của Chu Mộ: "Rất tốt, con thích chỗ này lắm, các bạn học của con đều rất tốt (ngon)... Khụ khụ, nhất là hai bạn cùng phòng, một vị học tỷ, giáo viên phụ đạo lớp bên cạnh, còn cả... Chà, bọn họ đều vô cùng tốt, may mà có thể gặp được bọn họ. Ba, mẹ, con cũng không trách ba mẹ đã cho con đến nơi khác học đạo học nữa, ở đây thật là... tốt (ngon).
Nói xong, Chu Mộ còn cười cười với Chu Khải và Lục Tân.
Chu Khải sửng sốt một chút, cười đáp lại.
Lục Tân cũng châm chọc cười một cái, mong là thằng nhóc này không hối hận về lời nói của mình.
Chu Mộ quay đầu lại thè lưỡi ra với ba mẹ trong màn hình máy tính, dùng khẩu hình miệng nói: Bạn cùng phòng của con rất thơm.