Edit + Beta: Vịt
Thời gian nằm viện luôn vô cùng nhàm chán, bất quá may vẫn có mấy đứa bạn thường xuyên đến ở bên cạnh, Dư Bảo Nguyên mới không cảm thấy giày vò như vậy.
Cố Phong mỗi sáng trước khi đi làm kiểm tra tình hình Dư Bảo Nguyên và Cố Gia Duệ một lần, sau đó mới lái xe đi làm, thời gian một buổi sáng xử lý hết hạng mục quan trọng, hội nghị quan trọng đẩy hết vào thời gian buổi sáng, khoảng 2-3 giờ là có thể đến bệnh viện phụng bồi Dư Bảo Nguyên, ngồi bên giường cậu dùng máy tính tiếp tục xử lý công việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Dư Bảo Nguyên một cái.
Dư Bảo Nguyên ôm Cố Gia Duệ, nhìn khuôn mặt nho nhỏ và dáng vẻ ngủ say của nhóc, tim cũng muốn tan.
"Tiểu vương tử nhà ba," Dư Bảo Nguyên cười khà khà, "Ngoan quá."
Cố Phong từ phía sau notebook ngẩng đầu lên, trên mặt bất tri bất giác cũng mang theo một tia ý cười: "Tôi đã mời nhũ mẫu thời kỳ nuôi con bằng sữa mẹ xong rồi. Bác sĩ Bạch nói cần nuôi sữa mẹ một khoảng thời gian, mới có thể uống sữa bột."
"Ừ." Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Theo ý bác sĩ."
Cố Phong gật đầu, lấy điện thoại ra phân phó Tiểu Chu sớm sắp xếp xong xuôi thời gian của nhũ mẫu.
"Còn có," Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên mở miệng nói, "Con đã sinh, vậy có vài việc phải nói rõ ràng. Cố Phong, chúng ta phải ký kết thỏa thuận nuôi dưỡng chính thức trong vòng 1 tuần, một là để chúng ta cùng gánh vác nghĩa vụ nuôi dưỡng con, một là để quy định khoảng cách riêng tư giữa hai chúng ta, không có gì riêng tư mà phải qua lại nữa."
Hô hấp Cố Phong cứng lại, cơ hồ không thở nổi.
Hắn đang muốn nói ra cái gì đó, cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Bạch Hướng Thịnh theo thường lệ đến kiểm tra. Y nhìn số liệu các hạng của Dư Bảo Nguyên và tình hình đứa nhỏ, cười nói: "Thân thể thằng nhóc này rất tốt, tình huống trước mắt không tệ, không cần lo lắng."
Trái tim Dư Bảo Nguyên tự nhiên hơi đặt xuống.
Bạch Hướng Thịnh nói với Dư Bảo Nguyên: "Hôm nay là lần cuối cậu đè bụng hút nước bẩn, lập tức qua thôi, cậu nhịn một chút.
Dứt lời, có hộ sĩ đi tới bên giường Dư Bảo Nguyên, nửa đỡ cậu, đưa tay bắt đầu ghì giúp cậu.
Đau đớn đã giảm hơn trước kia rất nhiều, nhưng cảm giác đau vẫn giống như kim châm, bén nhọn không thôi, đau đến mức khuôn mặt Dư Bảo Nguyên lập tức cau lại.
Cố Phong lẳng lặng nói với cậu: "Có muốn cắn tay tôi không?"
"Không," Dư Bảo Nguyên bị đau nói, "Không cần anh."
Cố Phong hơi chán nản ngồi trở lại.
Khoảng thời gian này, Dư Bảo Nguyên bởi vì nguyên nhân sinh Cố Gia Duệ, nhìn quan hệ với hắn dịu đi chút. Nhưng chỉ có Cố Phong biết, giữa bọn họ, rất xa đến mức độ hợp lại. Cũng đúng, hắn từng vô tình và đối xử lạnh lùng với Dư Bảo Nguyên như vậy, bây giờ khoản nợ này cũng vẫn chưa trả hết, nếu muốn Dư Bảo Nguyên tha thứ hắn đơn giản như vậy, tha thứ hắn, một lần nữa ở bên nhau...... Ngay cả bản thân Cố Phong cũng cảm thấy có chút buồn cười.
Hắn nhìn Cố Gia Duệ được đặt vào giường sơ sinh, trong lòng vậy mà sinh ra một tia ghen tỵ.
Nhóc con này sinh ra đã có thể nhận được đối đãi toàn tâm của Dư Bảo Nguyên, đã có thể khiến Dư Bảo Nguyên không có chút ngăn cách nào mà sủng ái nó giống như tiểu vương tử.
Hắn cũng từng có đãi ngộ như vậy......
Dư Bảo Nguyên từng đối với hắn cũng rất tốt rất tốt......
Nhưng mà, những hình ảnh tốt đẹp ấm áp này, toàn là đích thân hắn hung hăng đập vỡ vụn. Hắn từng không quan tâm như vậy, nhưng bây giờ muốn dính từng mảnh vỡ đó lại với nhau.
Hắn biết rất khó, nhưng hắn không muốn từ bỏ.
Cố Phong hít một hơi thật sâu, đè lại kích động và khó chịu trong lòng.
Bạch Hướng Thịnh hút nước bẩn lần cuối cho Dư Bảo Nguyên, lại xác nhận tình huống thân thể với cậu, khá hài lòng gật gật đầu, dặn dò một phen, quay đầu đẩy cửa phòng bệnh ra, dặn dò gì đó với hộ sĩ, liền quay lại phòng khám của mình.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Bên trong phòng khám, tiếng khóc của con nít rất vang.
Tên đàn ông cường tráng thô kệch Mạnh Mãng Long, lúc này trước ngực đeo mảnh vải nhỏ màu phấn hồng, Mạnh Diệc Diệm đang ngủ bên trong, có lẽ bởi vì không thoải mái, phát ra tiếng khóc. Mạnh Mãng Long từng tiếp nhận nhiều hạng mục khó giải quyết như vậy, tới giờ đều thành thạo, trong lòng bình tĩnh không gợn sóng. Nhưng bây giờ đối diện với con gái mình, vậy mà luống cuống tay chân, hoảng hốt lóng ngóng.
Gã cầm lấy đồ chơi nhỏ, búp bê Barbie, ở trước mặt Mạnh Diệc Diệm lắc lắc, một bên lại lắc lắc Mạnh Diệc Diệm: "Con gái bảo bối, đừng khóc được không? Ba van con. Con nhìn xem, đồ chơi nhỏ đáng yêu lắm nè, con không khóc, không khóc ba liền cho con......"
Bạch Hướng Thịnh nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch này của Mạnh Mãng Long, suýt chút nữa không cười ra tiếng. Y quở mắng nhìn gã một cái, đi lên phía trước, từ trong ngực Mạnh Mãng Long nhận lấy Mạnh Diệc Diệm, đặt trong ngực mình, thuần thục tự nhiên dỗ dành, một bên nhẹ nhàng đung đưa.
Chuyên nghiệp chính là khác biệt, rất nhanh, tiếng khóc của tiểu cô nương Mạnh Diệc Diệm chầm chầm yếu xuống, thay vào đó là tiếng vù vù rất nhỏ lâm vào ngủ say.
Mạnh Mãng Long lúc này mới thở gấp ra một hơi: "Ài, trông con mệt chết đi được. Khóc tới mức anh bực bội, thật sự không có cách nào với con gái."
"Động tác của anh không đúng," Bạch Hướng Thịnh lườm gã một cái, "Động tác của anh mạnh giống như Super Splash ở công viên trò chơi vậy, Diễm Diễm không bị anh dọa mới lạ."
Mạnh Mãng Long gãi gãi đầu: "Vậy anh về nhà luyện thêm."
Bạch Hướng Thịnh sau khi dỗ con gái ngủ, đặt ở giữa giường sơ sinh tiểu công chúa màu hồng phấn, ém góc chăn cho cô nàng, trên dưới xác nhận một lần.
Trong phòng khám nhất thời yên tĩnh lại.
Mạnh Mãng Long đi tới bên cạnh Bạch Hướng Thịnh, từ phía sau ôm lấy eo y, thò đầu tựa vào trên vai cậu, tủi thân nói: "Ông xã cũng mệt."
"Mệt?" Bạch Hướng Thịnh nghiêng đầu, tóc Mạnh Mãng Long ngứa ngứa gãi cổ y, "Hay là đến phòng nghỉ ngủ một lát?"
"Không muốn ngủ," Mạnh Mãng Long nhắm mắt lại, "Muốn làm em."
Trong lòng Bạch Hướng Thịnh giật thình lình: "Ban này lại lẳng lơ."
"Em đã đáp ứng anh 1000 lần! Nhiều ngày như vậy, mới hai lần," Mạnh Mãng Long bỗng nhiên ngồi thẳng lên, tức không chịu nổi, "Còn toàn dùng tay!"
"Đó không phải thân thể anh chưa khỏi hẳn sao?" Bạch Hướng Thịnh cũng bất mãn, "Đâu có thể dằn vặt được như vậy?"
"Một lần cũng được chứ," Mạnh Mãng Long ôm Bạch Hướng Thịnh đến trên đùi mình, ở trên môi y sắc dục hôn một cái, thỏa mãn chép chép miệng, "Để đồ chơi nhỏ của ông xã cũng phát huy chút tác dụng, bảo bối?"
Bạch Hướng Thịnh nhìn chằm chằm Mạnh Mãng Long, hồi lâu, mới nhận thua thở dài, ghé vào bên tai gã: "Vậy thì tối nay 1 lần, không được quá lâu."
"Vợ bảo bối, tối nay khẳng định để em sướng gấp bội," Mạnh Mãng Long vui tới mặt cũng đỏ, bẹp một cái lại hôn, "Tối nay anh dỗ con gái ngủ. Em đi tắm trước, tắm xong, để ông xã đến kiểm tra thân thể kỹ càng giúp em." Bạch Hướng Thịnh le lưỡi.
Một trận bệnh nặng, khiến Mạnh Mãng Long càng dính người.
Ài, mặc dù là ông xã nhà mình, nhưng có lúc thật sự rất muốn đánh gã, làm sao đây?
Mạnh Mãng Long giống như nhìn thấu suy nghĩ Bạch Hướng Thịnh, cười tà: "Bà xã, em chỉ có thể sủng ái anh," Dứt lời, lại cắn cắn tai y, "Anh cũng sẽ toàn tâm toàn ý cưng chiều em, cưng chiều em tới vô pháp vô thiên......"
Bạch Hướng Thịnh cười đánh gã một cái, đứng dậy sửa sang áo blouse, muốn ra ngoài kiểm tra thường lệ.
Mạnh Mãng Long lúc y xoay người ngứa tay không chịu nổi, vỗ mông vểnh của vợ một cái.
Gã mong đợi một đêm kích tình tối nay, mong đợi chinh phục tối nay.
Cuộc sống thật con mẹ nó sướng.