Edit + Beta: Vịt
"Cố tổng, Dư tiên sinh," Luật sư chia 2 phần văn kiện ra đặt trước mặt Cố Phong và Dư Bảo Nguyên, "Đây là thỏa thuận nuôi dưỡng lúc trước đã định. Trong đó quy định trách nhiệm nghĩa vụ của đôi bên Cố tổng và Dư tiên sinh phải thực hiện trong quá trình nuôi dạy con, cùng với quyền lợi rõ ràng của hai bên."
Dư Bảo Nguyên mở thỏa thuận ra, tiến hành đọc lần lượt điều khoản trong thỏa thuận.
Cố Phong cũng nghiêm túc nhìn qua, nhưng mới xem mấy cái, liền cau mày.
Luật sư nhạy cảm nhận ra điểm này: "Cố tổng, thỏa thuận có vấn đề?"
Trên mặt Cố Phong không có biểu cảm, hồi lâu, quay đầu nhìn Dư Bảo Nguyên, cười khổ nói: "Em cần phải vạch rõ giới hạn với tôi vậy sao?"
Trong thỏa thuận này, tỉ mỉ liệt ra tất cả trách nhiệm và nghĩa vụ của hai người, quy định rất rõ ràng. Cũng không để cho bên nào trong thỏa thuận chịu thiệt, cũng không để chiếm ưu thế. Đồng thời, còn ở trong mức độ nhất định đảm bảo chất lượng cuộc sống của con, có thể nói là một bản thỏa thuận khá hợp lý khôn khéo.
Nhưng chính là thái độ giống như việc chung, khiến Cố Phong cảm thấy trong lòng khó chịu cực kỳ.
"Chỉ có nói rõ ràng trước, sau này mới có thể không dây dưa lằng nhằng, miễn cho hai người chúng ta làm ầm ĩ khó coi," Dư Bảo Nguyên đóng thỏa thuận lại, đôi mắt bình tĩnh nhìn Cố Phong, "Anh nói sao?"
Trong mắt Cố Phong gợn sóng khó lặng: "Tôi chỉ muốn đối tốt với hai người."
"Ký thỏa thuận đi," Dư Bảo Nguyên thở dài, "Đối tốt với chúng tôi không phải nói ngoài miệng là được. Tôi hiện tại chỉ muốn nuôi con lớn lên khỏe mạnh, cái khác, không có sức."
"Bảo Nguyên, em có phải vẫn chưa tha thứ cho tôi?" Cố Phong khổ sở nói.
Dư Bảo Nguyên cau mày: "Tha thứ cho anh?"
"Em có phải vẫn hận tôi?"
Dư Bảo Nguyên khẽ cười một tiếng, bút trong tay ở giữa ngón tay vòng hai vòng: "Không, tôi không hận anh. Cố Phong, anh từng cứu mạng tôi, cho nên chuyện của hai chúng ta coi như anh đến tôi đi mà mất đi. Không có tha thứ với không tha thứ gì hết, đã qua rồi, không quan trọng nữa."
Cố Phong ngẩng đầu, không khống chế được đưa tay cầm lấy tay Dư Bảo Nguyên có chút lạnh như băng: "Cho nên...... thái độ của em bây giờ, là không quan tâm, đúng không?"
Dư Bảo Nguyên không nói chuyện, nhưng biểu cảm này lại viết cam chịu.
Hồi lâu, Cố Phong chán nản buông lỏng tay: "Tôi tình nguyện em đừng tha thứ tôi, ít nhất như vậy em còn có thể thường xuyên nghĩ đến tôi, không phải thái độ cái gì cũng không để ý, trong lòng không có vị trí nào cho tôi như hiện tại."
Luật sư ở một bên trầm mặc hồi lâu, rốt cục lên tiếng nói: "Cố tổng, Dư thiếu, hai ngài xem xem nếu thỏa thuận không có vấn đề, có thể ký rồi. Ký xong tôi sẽ làm xong xuôi việc công chứng cho hai người."
Cổ họng Cố Phong không tự chủ được chuyển động, nhấc bút lên, khó khăn ký xuống tên mình.
Luật sư kiểm tra hết một lần thỏa thuận đã có chữ ký hai người, cúi chào tỏ vẻ nhiệm vụ hoàn thành, đeo túi ra khỏi phòng bệnh.
Trong phòng bệnh im lặng, chỉ còn lại hai người Cố Phong và Dư Bảo Nguyên.
Cố Phong ngẩng đầu nhìn bình truyền dịch của Dư Bảo Nguyên, một chai sắp truyền xong rồi.
Nhóc thối Cố Gia Duệ vẫn ở trên giường sơ sinh ngủ vù vù, hoàn toàn không cảm giác lúc nhóc ngủ, hai người ba của nhóc đã lên kế hoạch xong xuôi sau này sẽ nuôi dưỡng nhóc thế nào.
Thật là nằm cũng tạo phúc.
Cố Phong chờ bình truyền dịch hết, gọi hộ sĩ đổi chai mới. Nhìn hộ sĩ chỉnh tốc độ truyền cho Dư Bảo Nguyên xong, mới an tâm ngồi một bên. Hồi lâu, "Bảo Nguyên, tôi biết em không tin tôi."
Dư Bảo Nguyên không ngủ, mắt vẫn phản chiếu chút ánh sáng ngoài cửa sổ: "Vậy thì sao?"
"Tôi biết mình trước đây làm rất nhiều chuyện có lỗi, cô phụ em rất nhiều năm," Cố Phong cúi đầu, nghiêm túc nhìn hai mắt Dư Bảo Nguyên, "Nhưng tôi thề, sau này hai cha con em chính là bảo bối của tôi. Tôi nhất định sẽ không cô phụ hai người nữa, nhất định."
Dư Bảo Nguyên đẩy Cố Phong ra ngoài. Người đàn ông này tiếp xúc với cậu khoảng cách gần như vậy, khiến cậu hơi không thoải mái: "Tôi biết rồi, anh còn có việc sao?"
Cố Phong biết Dư Bảo Nguyên đây là đang hạ lệnh đuổi khách. Hắn cũng không định ở lại nữa, công ty còn có cuộc họp quan trọng phải tiến hành, liên quan đến kế hoạch hạng mục của tập đoàn nửa năm sau, hắn phải tham dự.
Hắn đứng dậy, thắt cà vạt, nghiêm túc nói: "Mặc kệ em có tin hay không, tôi sẽ dùng hành động chứng minh. Còn có, bất kể em có phải quan tâm tôi hay không, bất kể em bây giờ ghét tôi cỡ nào," Hắn hơi dừng lại một chút, "Dư Bảo Nguyên, tôi muốn theo đuổi em quay về."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Oánh lái xe trên đường lớn.
Chỉ bất quá, xe bây giờ cô ta lái, không phải xe đua xa hoa chói mắt trước đây nữa, những xe đó toàn bộ bị thu hồi chìa khóa và quyền sở hữu, cô ta cũng không có quyền động vào. Bây giờ cô ta lái, còn là một chiếc xe nhỏ cũ kỹ mà chú Hà mềm lòng cho cô ta.
Bề mặt xe đen xì tróc sơn, thiết kế quê mùa lỗi thời, nội thất đã không phù hợp với nhu cầu lái...... Cố Oánh trang điểm đậm lái chiếc xe này ra ngoài, rất giống vũ nữ Thượng Hải thời dân quốc xuyên qua.
Nhưng cô ta cũng không có cách nào.
Cô ta cũng không nghĩ đến mình chỉ bất quá là cho Dư Bảo Nguyên mà Cố Phong trước giờ chán ghét, khinh thường nếm chút mùi đau khổ, Cố Phong hẳn nên hoàn toàn mặc kệ chuyện này như bình thường. Nhưng mà lần này, Cố Phong rất giận dữ, xử lý người ta một chút cũng không nương tay.
Cố Oánh cô không có ô dù, không có nguồn chi tiêu khổng lồ mỗi tháng không nói, còn bị ép đến tầng chót tập đoàn Cố thị làm việc.
Cô ta bây giờ ở bộ phận khách hàng của một công ty con thuộc tập đoàn Cố thị làm việc, mỗi ngày nhận nghe ý kiến phản hồi và khiếu nại của khách hàng. Nghe mấy yêu cầu não tàn của mấy khách hàng não tàn yêu cầu, cô ta cảm giác tam quan của mình đều sắp bị bóp thành vụn phấn.
Nhưng Cố Phong còn hạ lệnh đòi mạng, không cho phép ngầm cho Cố Oánh bất kỳ ưu đãi và đặc quyền nào. Thế là Cố Oánh chỉ có thể đi làm quẹt thẻ giống như tất cả nhân viên bình thường, ăn ở nhà ăn, thỉnh thoảng tăng ca, báo cáo công việc, mặt cô ta mắt thường có thể thấy được tiều tụy, mỗi ngày đắp 2 chiếc mặt nạ LA MER tinh túy cũng không bù lại được.
Cô ta lái xe vào một cây xăng, chiếc xe cũ này bình xăng nhỏ, tốn dầu nhanh, cách khoảng thời gian lại phải thêm dầu, cực kỳ phiền phức.
Cố Oánh quay cửa sổ xe xuống, đưa qua 200 đồng, bảo đổ 200 đồng tiền dầu.
Một người mặc đồng phục màu cam, đeo khẩu trang, vành mũ đè thấp, dùng tay dầu bẩn nhận lấy 200 đồng. Sau đó cầm súng dầu, bắt đầu đổ dầu cho xe Cố Oánh.
Cố Oánh nhìn nhìn đó hơi quen mắt, đang định nhìn kỹ, người kia lại vội vàng đè vành mũ càng thấp, che mặt kín mít.
Đợi đến lúc người kia rót đầy dầu, hắn liền vội vội vàng vàng lấy súng dầu ra, treo súng dầu lại chỗ cũ, xoay người muốn đi.
Cố Oánh thò đầu ra cửa xe, nhìn bóng lưng mặc đồng phục kia, gọi một tiếng: "Trần Lập Ninh."
Bóng dáng kia sững lại.
Cố Oánh dứt khoát mở cửa xe ra, rầm một tiếng đóng lại. Thừa dịp người kia muốn cất bước bỏ chạy, túm lấy vai hắn, tháo mũ và khẩu trang của hắn xuống.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt.
Cố Oánh khổ sở lẩm bẩm một tiếng: "Quả nhiên là anh."
"Oánh Oánh," Âm thanh Trần Lập Ninh có chút co ro, "Trả khẩu trang cho anh."
Cố Oánh sửng sốt một chút, vẫn đưa khẩu trang cho Trần Lập Ninh. Một lúc lâu, mới chuyển tầm mắt sang hướng khác, lúng túng mở miệng nói: "Sao anh lại làm ở trạm xăng này?"
Trần Lập Ninh đeo khẩu trang, cúi đầu: "Không có cách nào khác."
"Công ty trong nhà sụp hẳn rồi?"
"Ừ," Trong giọng nói Trần Lập Ninh tràn đầy khổ sở, "Phá sản rồi. Mấy hôm trước thanh toán tài vụ, trong nhà còn hơn 20 triệu tiền nợ phải trả. Cha bây giờ đang bán những thứ đáng tiền của ông ấy, anh......"
Mắt Cố Oánh mặc dù nhìn về nơi khác, ngón tay lại siết chặt góc áo.
"Anh lại không có nghề gì, bạn bè trước đây cũng không chịu thuê anh," Trần Lập Ninh cười khổ nói, "Cho nên chỉ có thể đi làm mấy việc thể lực thế này."
Cổ họng Cố Oánh chuyển động, hồi lâu: "Những cái này còn không phải tự anh làm."
Trần Lập Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, chốc lát lại cúi đầu, hừ cười một tiếng.
Đúng vậy, toàn là tự mình làm.
Hồi đó chính là nhìn người khác bực bội, chính là tàn nhẫn hãm hại Dư Bảo Nguyên. Y vẫn nhớ tâm tình vừa khẩn trương vừa mong đợi của mình trước khi thật sự thực hiện kế hoạch ác độc nào đó, y lúc ấy thật sự hoàn toàn không nghĩ tới, mình sẽ có một ngày rơi vào tình cảnh này.
Công ty trong nhà không còn nữa, còn nợ nần chồng chất. Mình chỉ có thể dùng thể lực đổi lại mấy đồng tiền ít ỏi.
Cố Oánh oán hận lườm y một cái: "Anh chẳng những hãm hại người khác, anh còn hãm hại tôi. Nhiều lần lợi dụng tôi để đạt thành mục đích của anh như vậy, Trần Lập Ninh, anh nhìn người khác khó chịu tôi hiểu, nhưng tôi luôn đối tốt với anh như vậy, anh tại sao tàn nhẫn quyết tâm coi tôi là công cụ lợi dụng, đẩy vào hố lửa?"
Trần Lập Ninh theo phản xạ muốn phản bác, quay đầu nhìn thấy chiếc xe cũ kỹ Cố Oánh lái, bỗng dưng cũng không có dũng khí phản bác.
Cố Oánh oán hận quở trách một phen, hai người đứng tại chỗ giằng co hồi lâu. Cố Oánh căm giận lấy ví tiền của mình ra, từ bên trong lấy ra một xấp tiền giá trị trăm đồng, đùng đùng nhét vào túi quần Trần Lập Ninh: "Chỉ chút này thôi, không còn nữa. Sau này cũng không cần đến tìm tôi nữa."
Dứt lời, quay đầy chui trở lại trong chiếc xe cũ kỹ của mình.
Đi làm sắp muộn rồi, cô ta còn phải quẹt thẻ, bằng không sẽ bị trừ lương.
Cố Oánh hít sâu một hơi, kéo cửa sổ lên, không nhìn ngoài cửa sổ nữa, lái xe chạy thẳng về phía đường lớn.
Trần Lập Ninh ngơ ngác đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn chiếc xe cũ nát của Cố Oánh lái ra khỏi trạm xăng. Hồi lâu, y từ trong túi quần lấy xấp tiền kia ra, đặt trước mặt đếm.
Không nhiều lắm, nghìn đồng.
Nghĩ đến bây giờ cuộc sống của đại tiểu thư Cố Oánh cũng không khá giả lắm, có thể có nghìn đồng này để tặng, đã không dễ dàng.
Trần Lập Ninh cười khổ một tiếng.
Y từng sống thoải mái cỡ nào, tiêu tiền như nước, được cưng chiều. Cơ hồ giống như vương tử, muốn gió có gió muốn mưa có mưa. Nhưng bây giờ, lại bởi vì sự vô năng của mình, mấy hành động xấu xa kia của mình, chỉ có thể ở trạm xăng khổ sở làm việc. Đều là tự mình làm.
Trần Lập Ninh dùng tay dính dầu bẩn cầm số tiền kia, trong chốc lát chỉ cảm thấy cuộc sống vàng son trước kia của mình giống như một giấc mơ không chân thực.
"Píp píp píppp."
Tiếng kêu chói tai vang lên, có giọng nam cáu kỉnh ở trong xe gào thét: "Đổ đầy dầu, người đâu? Nhanh lên! Bố mày còn có việc! Tiên sư."
Trần Lập Ninh vội vàng thu tiền lại, cũng thu lại tâm tình.
Y hiện tại đã đến nông nỗi này, cũng không có sức lực gì có thể tiếp tục làm nữa.
Ngoại trừ làm việc chăm chỉ, để mình sống tốt chút, không còn cách nào.
Y dùng tay áo bị mồ hôi thấm ướt một nửa lau mồ hôi trán, cầm lấy súng dầu: "Đến đây."