Edit + Beta: Vịt
Qua Tết, người trên đường cũng dần nhiều hơn, Dư Bảo Nguyên chuẩn bị cả tuần, coi như mở lại quán Siêu Cấp Nguyên Bảo.
Ngày khai trương lại, lượng người vẫn rất lớn. Bốn phục vụ cũng không đủ làm, thế là Dư Bảo Nguyên đích thân ra trận, vừa phụ trách đón khách order vừa phụ trách bưng đồ ăn, bận tối mày tối mặt.
Đợi đến lúc rảnh, đã mặt trời lặn phía tây.
Trong quán nhàn rỗi, Dư Bảo Nguyên lau mồ hôi trên trán, cười nói với Hà Tuệ bên cạnh: "Xem như là bận bịu xong giai đoạn này rồi, mệt thật......"
"Boss à, anh vẫn là nghỉ ngơi nhiều hơn đi, em cảm thấy thân thể anh bây giờ...... không chịu được áp lực lớn như vậy."
"Không sao đâu," Dư Bảo Nguyên không coi là chuyện to tát khoát tay, ngồi vào sau quầy, rót cho mình cốc nước, "Bốn bọn em cả ngày hôm nay bận chân không chạm đất, anh nếu còn mặc kệ, vậy khách hàng chạy hết...... chậc, không thì hôm nào tuyển thêm mấy nhân viên đi."
Hà Tuệ tri kỉ đổi cốc nước cho Dư Bảo Nguyên, sau đó đi làm việc.
Dư Bảo Nguyên ngồi một lúc lâu, kéo thân thể mệt mỏi muốn đứng dậy, ai ngờ trước mắt tối sầm, cảm giác nặng nề nổ đom đóm mắt lại dâng lên.
Cậu vịn quầy đứng một lúc lâu, cảm giác mơ hồ trước mắt vẫn không tản đi, đến tận lúc bên tai vang lên giọng trẻ con của Lộ Dương.
"Bảo Nguyên!" Lộ Dương kêu một tiếng, "Sao thế?"
Dư Bảo Nguyên khoát tay, "Hơi mệt."
"Dễ mệt vậy à," Lộ Dương lộ ra một nụ cười ranh mãnh, tiếp đó nụ cười cứng đờ, "...... Sẽ không phải, lại mang thai chứ?"
"Biến mịa đi," Dư Bảo Nguyên đá nhẹ hắn một cái, "Mang thai gì chứ, đầu óc nghĩ cái quái gì vậy."
Con gà lẳng lơ Lộ Dương lại lộ ra vẻ mặt hiểu rõ: "Cậu nhìn bộ dạng mất tự nhiên của cậu kìa, có phải dọn đến Cố trạch lại cùng với Cố tổng...... vì yêu phát điện, vì yêu ma sát không? Ài hai các cậu cũng thật là, đã nói với các cậu phải cẩn thận......"
"Còn vớ vẩn nữa cẩn thận ăn đòn," Dư Bảo Nguyên ép thân thể nhỏ bé của Lộ Dương trong khuỷu tay, "Đã nói với cậu là không có chuyện đó rồi mà, ít nói linh tinh." "Vậy bộ dạng vẻ mặt tái nhợt, ánh mắt trống rỗng của cậu lúc nãy là sao?" Lộ Dương bị ép chui trong cái ôm của Dư Bảo Nguyên, hỏi như con mèo con.
Dư Bảo Nguyên thả người ra: "Thật sự không có gì...... Cậu hôm nay đến làm gì?"
"Tớ mang mấy cốc đồ uống nóng cho A Dương nhà tớ," Lộ Dương gãi gãi đầu, sắc mặt đỏ lên mắt thường có thể thấy được, "Anh ấy gần đây mệt mỏi, phải bồi bổ." Dư Bảo Nguyên xoa xoa tóc thằng nhãi này, bảo nhà bếp lấy cho hắn đồ uống nóng: "Lục tổng gần đây làm gì thế?"
"Làm tớ á." Lộ Dương nhận lấy túi đồ uống thờ ơ nói.
Dư Bảo Nguyên cười mắng hắn một câu: "Nói chuyện nghiêm túc!"
"Anh ấy à......" Lộ Dương chẹp chẹp miệng, "Anh ấy trước đây hồi vẫn ở Lục thị, đã âm thầm gây dựng sự nghiệp của mình. Hiện tại anh ấy bận mở rộng quy mô công ty trong tay, dùng rất nhiều nhân mạch và tài nguyên, gần đây nhận mấy hạng mục lớn, bận lắm."
Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, xem ra Lục Dương đáng tin.
"A Dương nhà tớ còn bảo tớ chuyển lời," Lộ Dương bỗng nhiên nghiêng người, ôm lấy đầu Dư Bảo Nguyên, thổi khí nóng bên tai cậu nói, "Anh ấy nói...... sau này khả năng cần Cố tổng hỗ trợ, bảo cậu giúp anh ấy thổi chút gió bên gối trước mặt Cố tổng."
"Điên à," Dư Bảo Nguyên trợn mắt đứng dậy, "Bảo tớ thổi gió bên gối với Cố Phong? Đây là coi tớ thành......"
"Không sai," Lộ Dương trịnh trọng gật gật đầu, "Cậu vẫn cảm thấy ai không nhìn ra chứ. Trước đây cậu chắc không có khả năng này, nhưng bây giờ, cậu nhìn bộ dạng truy đuổi đến cùng, ngàn theo trăm thuận của Cố tổng với cậu kìa. Tớ nói cách khác, cậu hôm nay nói với Cố tổng cậu muốn sao trên trời, ngày mai tập đoàn Cố thị liền chính thức thành lập hạng mục hàng không, cậu tin không?"
Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, nhưng hiếm thấy không nói gì.
"Được rồi, đồ tớ cũng đã lấy, đi trước đây, Lục Dương vẫn ở nhà chờ tớ đó," Lộ Dương vui vẻ xách túi, vừa đi được hai bước lại quay lại, "Ê, nhắc cậu thêm một câu. Đôi lúc đừng quá cố chấp, nhìn thật kỹ trái tim mình. Nếu quả thực không muốn tha thứ thì tôi, nhưng nếu như trong lòng vẫn còn...... còn có gì đó, cậu xem xem, có thể thưởng cho Cố tổng một danh phận không? Ha ha ha ha ha."
Dư Bảo Nguyên nhìn Lộ Dương đi ra ngoài, trong lòng lại bị câu nói của hắn khuấy loạn.
Sáng nay cậu thậm chí không muốn tỉnh lại, bởi vì đây là buổi tối cậu ngủ sâu nhất ngon nhất.
Hơi thở ấm áp kia, cánh tay cường tráng có thể bọc toàn thân mình lại kia, cảm giác an toàn kia...... khiến cậu ngủ vô cùng an ổn.
Cậu chống người, trong lúc nhất thời chỉ cảm thấy đầu đau.
Cố Phong, Cố Phong, Cố Phong...... gần đây càng ngày càng quấn chặt, bức tường cự tuyệt của cậu đã chặn kín như vậy rồi, nhưng Cố Phong vẫn có thể thẩm thấu vào trong từng chút một, kiên trì không ngừng, quấy nhiễu cậu gần đây càng thêm tâm phiền ý loạn......
Thật là tên vô sỉ t*ng trùng lên não!