Ánh mắt Lục Dương tràn ngập thâm tình rơi vào trên người Lộ Dương, sau đó đưa tay vỗ lưng hắn, tỏ vẻ an ủi.
"Anh biết con đường này đi không dễ dàng, cho nên chỉ cần có anh ở đây, anh sẽ để em sống an ổn."
Ngữ khí Lục Dương rất nhẹ nhàng rất dịu dàng, giống như một hòn đã quăng vào trong hồ, bỗng kích thích sóng gợn lớp lớp.
Lộ Dương vốn khóe mắt vẫn ướt, nghe thấy câu này của y, vừa tức vừa cười đánh ngực y một cái, nói: "Em an ổn cái rắm ý, anh nhìn khóe miệng anh kìa, bị đánh bầm dập......"
"Vết thương nhỏ xíu xiu," Lục Dương chính xác nắm lấy tay Lộ Dương, "Ông nội anh và mấy người khác hẹn anh tối mai gặp mặt ở một quán ăn gia đình, hai bọn mình cùng đi, được không?"
Lộ Dương suy nghĩ một chút, gật gật đầu.
Hắn thực sự sợ ông nội Lục Dương, ông già từng uy danh rất cao, khí thế cường đại kia.
Nhưng hắn muốn ở bên cạnh Lục Dương hơn, chỉ cần hai người ở bên nhau, vậy gì không sợ gì cả.
Lục Dương quay đầu Lộ Dương qua, cúi đầu hôn lên môi hắn một cái: "Ngoan quá, đi tắm đi."
Lộ Dương vén tóc lòa xòa trên trán, "Vừa mới tắm xong."
"Tắm thêm lần nữa," Ánh mắt Lục Dương hơi đổi, "Tắm sạch chút."
Lộ Dương bỗng hiểu ý Lục Dương, hắn nhìn ánh mắt mang theo ý cười kỳ quái kia, cầm gối ôm trên sofa đập nhẹ qua.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lúc Cố Phong tỉnh dậy, chỗ bên cạnh đã trống.
Tối qua ôm người vào trong lòng, nghe tiếng hô hấp của cậu, cảm thụ được nhiệt độ và mùi quen thuộc dễ ngửi trên người cậu, Cố Phong chỉ cảm thấy tối nay trong lòng an tâm yên bình vô cùng, ngủ cực kỳ ngon, ngay cả Dư Bảo Nguyên tỉnh dậy rời giường lúc nào cũng không cảm giác được.
Hắn híp mắt đứng dậy, thở dài một hơi, cảm thụ ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào.
"Bảo Nguyên," Cố Phong gọi ra bên ngoài một tiếng, "Bảo Nguyên?"
"Gì thế?" Giọng Dư Bảo Nguyên xuyên qua cánh cửa khép hờ truyền vào.
Biết Dư Bảo Nguyên ở ngoài phòng ngủ, tim Cố Phong cũng an ổn. Hắn xuống giường rửa mặt, lấy bộ chính trang mình phải mặc hôm nay ra treo lên, sau đó mặc đồ ngủ đi đến căn phòng nhỏ.
Trong căn phòng nhỏ, Dư Bảo Nguyên hình như đang ở phòng bếp bận rộn.
Trên sofa đặt Cố Gia Duệ đã tỉnh, hai tay nhỏ của Cố Gia Duệ động động, cực kỳ đáng yêu.
Khoai Sọ dường như rất thích cục cưng nhỏ này. Nó trước kia là một con mèo con không có tình cảm, nhưng kể từ khi gặp Tiểu Duệ Duệ, thì bỗng dưng trở nên hết sức nhiệt tình. Nó nhảy tưng tưng qua bàn trà ngồi xuống, từ khắp nơi trong phòng lục lọi đồ tốt cho Cố Gia Duệ.
Cố Phong mắt thấy Khoai Sọ lục từ trong tủ ra một gói khoai tây chiên, dùng miệng ngậm chạy đến bên cạnh Cố Gia Duệ, giống như hiến vật quý quăng lên, sau đó ria mèo đụng nhẹ nhẹ cục cưng, kêu meow một tiếng.
Tiểu Duệ Duệ nhìn thấy mèo con, tò mò trợn to mắt, trong miệng cũng u oa kêu một tiếng.
Cố Phong nhìn hình ảnh hài hòa một baby một mèo, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi lên trước cướp khoai tây chiên đi, ném một bên, ôm lấy con.
Không lâu lắm, Dư Bảo Nguyên từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy Cố Phong, cau mày: "Tỉnh rồi à?"
"Ừ," Mắt Cố Phong nhìn chằm chằm Dư Bảo Nguyên, "Hôm nay em dậy sớm thật."
"Mấy hôm nữa đã phải đi tham dự tiệc đính hôn của bác sĩ Bạch và Mạnh tổng rồi, tôi phải mua gấp cho bọn họ thứ cần thiết, hôm nay định ra ngoài mua." Dư Bảo Nguyên nói, một bên trước mặt Khoai Sọ một đĩa thức ăn mèo, "Đưa con cho tôi, tôi đã pha sữa cho nó rồi."
Cố Phong đưa con cho Dư Bảo Nguyên.
Hắn trơ mắt nhìn Khoai Sọ ăn cơm mèo Dư Bảo Nguyên sáng sớm đích thân chuẩn bị, nhìn Cố Gia Duệ nằm trong ngực Dư Bảo Nguyên ung dung uống sữa bột cậu pha.
Hắn nhìn trước mặt mình, trống rỗng.
Bụng kêu ục ục hai tiếng, Cố Phong lúng túng ngẩng đầu: "...... Trong bếp còn đồ ăn không?"
Dư Bảo Nguyên buồn cười nâng mắt lên: "Không có thứ gì cả. Đói sao?"
"Tôi đói lắm," Cố Phong ngẩng đầu, đôi mắt kia phát sáng, "Có...... có bữa sáng của chuẩn bạn trai (*) tôi đây không?"
((*) chuẩn bạn trai ý chỉ hai người nam chưa chính thức yêu đương với người kia, đang trong quá trình theo đuổi tìm hiểu người kia, sắp sửa trở thành bạn trai thật)
Dư Bảo Nguyên cúi đầu, giống như không nghe thấy dỗ dành Cố Gia Duệ, nhìn nhóc mút bình sữa từng miếng từng miếng. Sau đó cậu lại ngẩng đầu, liền nhìn thấy Cố Phong có chút mất mát ngồi trên sofa.
Hắn đang lấy điện thoại ra, thở dài một tiếng: "Được rồi, vậy tôi tự ra ngoài ăn."
Dư Bảo Nguyên bĩu môi, bước đến phòng bếp, bưng một khay ra, đặt trước mặt Cố Phong: "Thuận tiện nấu cho anh."
Cố Phong trợn to mắt, nhìn một đĩa thịt hun khói, trứng rán và sữa tươi đặt trong khay.
Bảo Nguyên nấu bữa sáng cho hắn!
Bảo Nguyên đích thân nấu bữa sáng cho hắn ăn!
Lại là tiến bộ lớn!
Cố Phong chỉ cảm thấy trong lòng mình giống như có pháo hoa ngày Tết viu một tiếng bay lên không trung, nổ tung ầm ầm ầm, nổ lấp lánh đầy trời, hắn ngẩng đầu lên, mắt toàn là cười tươi, miệng cười toét ra, lộ ra hàm răng trắng.
Dư Bảo Nguyên ôm con, ghét bỏ nhìn hắn một cái: "Đắc ý ít thôi."