Edit + Beta: Vịt
"Cố tổng, đã đến sân bay."
Tài xế phía trước quay đầu nói.
Cố Phong gật gật đầu với hắn: "Tôi biết rồi, cậu xuống xe trước, lấy hành lý trong cốp sau ra đi."
Tài xế đáp lại, mở cửa xuống xe.
Trong xe chỉ còn lại Cố Phong và Dư Bảo Nguyên.
Không có người bên cạnh, Cố Phong lập tức thể hiện ra bộ dạng da mặt dày, liều mạng dính chặt Dư Bảo Nguyên, tựa cả người lên người cậu: "Thật sự không muốn em đi."
Dư Bảo Nguyên cười bất đắc dĩ, vỗ vỗ lưng hắn: "Chỉ là đi công tác Osaka, việc 3 ngày, có gì mà không nỡ."
"Một tiếng cũng không nỡ, đừng nói chi là 3 ngày." Cố Phong chôn đầu ở cần cổ Dư Bảo Nguyên, trong lời nói tràn đầy ấm ức, "Vừa nghĩ đến ba ngày không được nhìn thấy em, trong lòng anh đã không vui."
"Được rồi được rồi," Dư Bảo Nguyên lắc lắc người đàn ông này, "Em đến sân bay quốc tế Kansai gọi điện thoại cho anh liền, được không?"
Cố Phong chống nửa người, nhìn vào mắt Dư Bảo Nguyên: "Để anh hôn một cái trước đã."
Vừa nói, trực tiếp đè gáy Dư Bảo Nguyên, một nụ hôn đè mạnh xuống. Môi lưỡi hắn tùy ý xâm nhập khoang miệng Dư Bảo Nguyên, mang theo bá đạo mạnh mẽ, dường như ngay cả mỗi hô hấp của Dư Bảo Nguyên cũng phải nắm trong tay và cướp lấy.
Dư Bảo Nguyên sặc đến ho khan một tiếng, khẽ đẩy Cố Phong ra: "Được rồi được rồi, em phải đi rồi."
"Không được, vẫn chưa hôn đủ." Cố Phong không thèm phân bua lại nhào đến.
Mặc dù biết Dư Bảo Nguyên chỉ đi ba ngày, còn là Nhật Bản gần đây, nhưng mà......
Chia xa luôn khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Cố Phong bắt được người là không muốn buông, đến khi Dư Bảo Nguyên đã hơi tức giận, hắn mới buồn buồn buông Dư Bảo Nguyên ra, phối hợp thở dài nói: "Ài, đôi khi thật không muốn để em làm việc nhiều như vậy. Tiền hai bọn mình cũng không thiếu, thật muốn để em cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh anh, không đi đâu hết......"
"Em làm việc cũng không chỉ vì kiếm tiền," Dư Bảo Nguyên liếc hắn một cái, "Em đây gọi là thực hiện giá trị bản thân, đừng cứ nghĩ đến mấy cái dung tục kia."
Cố Phong vuốt ve qua lại tay Dư Bảo Nguyên, giống như thế nào cũng không sờ đủ.
Dư Bảo Nguyên kéo ngón tay lưu luyến của Cố Phong ra, mở cửa xe đi ra ngoài.
Gió ngoài sân bay phe phẩy, còn hơi lạnh.
Dư Bảo Nguyên từ trong tay tài xế nhận lấy hành lý, Cố Phong cũng đi tới bên cạnh cậu: "Nhất định đến gọi điện cho anh liền, buổi tối anh cũng phải video với em, không được từ chối nhận."
Dư Bảo Nguyên bất đắc dĩ gật gật đầu: "Rồi, ông quản gia."
Trong đôi mắt Cố Phong toàn là luyến tiếc, đưa Dư Bảo Nguyên vào sân bay, qua kiểm an, mắt trông mong nhìn người cứ như vậy vẫy tay dần biến mất trong sóng người. Trời mới biết, hắn muốn trực tiếp bắt người về cỡ nào.
Đã nhiều năm như vậy, ở cùng Dư Bảo Nguyên, hắn không chút cảm thấy ngán.
Dư Bảo Nguyên là người EQ rất cao, nói cụ thể chút, chính là Dư Bảo Nguyên rất biết kinh doanh hôn nhân.
Cậu để hôn nhân của mình và Cố Phong tràn đầy cảm giác nghi thức, cảm giác mới mẻ và kinh hỉ.
Dư Bảo Nguyên rất hiểu bất kỳ tình cảm nào đều không chịu được cơn sóng nào mài mòn, vì vậy luôn thêm rất nhiều tình thú vào chung sống giữa hai người, thêm rất nhiều thứ có thể mang đến cảm giác mới mẻ.
Chín năm rồi, Cố Phong và Dư Bảo Nguyên, vẫn ân ái khiến người ta hâm mộ.
Trong 9 năm này, không phải không có người muốn leo lên cây to Cố Phong, ngược lại, ít nhiều người đỏ mắt vị trí của Dư Bảo Nguyên, rất muốn kéo Dư Bảo Nguyên xuống, rất muốn mình leo lên giường Cố Phong, sau một đêm triền miên với Cố Phong cướp lấy niềm vui của hắn.
Nhưng tất cả đều phí công.
Cố Phong uống rượu say cũng chỉ nhận đúng giọng Dư Bảo Nguyên, ai khuyên cũng không được. Chỉ có Dư Bảo Nguyên tới, Cố Phong nhận ra giọng cậu, hắn mới sẽ ngoan ngoãn ngã trong ngực Dư Bảo Nguyên ngủ, sau đó để Dư Bảo Nguyên dẫn về nhà.
Ỷ lại 9 năm như vậy đến nay, Cố Phong đối với Dư Bảo Nguyên, đã hoàn toàn là thái độ không chia lìa được.
Cố Phong đứng ở khu kiểm an, bóng Dư Bảo Nguyên đã không thấy nữa, nhưng hắn vẫn không rời đi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, chờ đợi có thể nhìn thấy bóng dáng chợt lóe của Dư Bảo Nguyên.
"Cố tổng," Tài xế bên cạnh nói, "Ngài nên về rồi."
Cố Phong trầm mặc lại nhìn quanh một lát, mới thở dài: "Thôi vậy, mình cứ chịu đựng 3 ngày đi, đi về, quay về."
"Vâng," Tài xế gật gật đầu, "Ngài về đâu?"
"Về công ty......" Cố Phong dừng một chút, "Chờ chút, Duệ Duệ tan học chưa?"
"Tiểu thiếu gia hôm nay đã tan học," Tài xế cười nói, "Vừa nãy tôi đã gọi điện hỏi, tiểu thiếu gia hôm nay dẫn một bé khác cùng lớp đi chơi, bảo tiêu đi cùng, hẳn là không sao."
Cố Phong ừ một tiếng, Cố Gia Duệ có bảo tiêu bảo vệ, hẳn sẽ không có vấn đề.
"Nhãi kia giờ ở đâu? Để nó chơi một lát là đủ rồi," Cố Phong cau mày, "Bài tập không làm, cũng không chuẩn bị bài, nhãi này để vợ tôi lo gần chết, tôi hôm nay phải tóm nó về nhà."
Tài xế gọi điện thoại hỏi, để điện thoại xuống nói: "Vừa mới hỏi bảo tiêu phụ trách hôm nay, tiểu thiếu gia ở một quán KFC gần trường."
Cố Phong gật gật đầu: "Đi đến đó."
"Hôm nay, muốn ăn gì, tùy tiện ăn!" Thần khí Cố Gia Duệ sống động chỉ vào cửa KFC, "Tớ trả tiền."
Hai tay Thiện Lương xoắn vào nhau, vẻ mặt vẫn hơi sợ sệt: "Cái này không được đâu......"
"Có gì mà không được," Cố Gia Duệ nói, "Cậu không phải lần trước nói muốn ăn KFC sao? Tớ mua cho cậu, sau đó tớ còn dẫn cậu đến công viên trò chơi chơi, tớ có rất nhiều rất nhiều tiền mừng tuổi."
Thiện Lương nhìn người ngồi đầy bên trong: "Sẽ không tiêu quá nhiều tiền chứ?"
"Yên tâm đi," Cố Gia Duệ kéo Thiện Lương vào, "Rẻ lắm, cậu ngồi xuống bên kia."
Đám bảo tiêu lặng lẽ đi theo xung quanh, thấy tiểu thiếu gia nhà mình vào KFC, lập tức mấy người bất đắc dĩ nhìn nhau, cũng bước đi theo.