Edit + Beta: Vịt
***** Tối nay tui có việc nên đăng truyện bây giờ nè
"Bọn họ nói gọi điện thoại cho cậu không được, cho nên gọi đến phòng làm việc của chúng ta."
Dư Bảo Nguyên trầm muộn mà ừ một tiếng, "Em biết rồi."
Anna nghiêng nghiêng đầu, nhìn thần sắc Dư Bảo Nguyên như có cái gì không đúng, "Chị nghe người mợ kia của cậu, hình như rất tháo vát lợi hại, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Dư Bảo Nguyên cười khoát khoát tay, "Không sao, em tự giải quyết được."
Vừa nói, đứng dậy đi tới ban công nhỏ.
Trên điện thoại quả nhiên hiện ra mấy cuộc gọi nhỡ. Lúc trước cậu chỉnh thành im lặng, cho nên không nhận được.
Dư Bảo Nguyên nhìn màn hình điện thoại, do dự một lát, gọi lại.
Người bên kia giống như đang chờ, mới vang lên 2 tiếng đã nhận. Không đợi Dư Bảo Nguyên nói chuyện, đổ ập xuống chính là một trận mắng: "Dư Bảo Nguyên, tao gọi điện thoại cho mày cũng không nhận? Mày ở bên ngoài sống tốt rồi, liền xem thường thân thích bọn tao phải không?"
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên trầm trầm, nhìn xe cộ qua lại dưới lầu, "Mợ, có việc?"
"Tao hỏi mày, tiền tháng này mày gửi chưa?"
"Chưa gửi."
Mợ bên kia cười lạnh một tiếng, "Ba mày hiện tại nằm trên giường bệnh, mày không gửi tiền tới, nhìn ông ta chết phải không? Bà ngoại mày và em họ mày cần tiền gấp, mày cũng không định hỗ trợ phải không?"
Dư Bảo Nguyên siết chặt điện thoại: "Mợ, từ ban đầu mợ nói với cháu ba cháu bị bệnh, cháu đứt quãng gửi gần 10 vạn qua. Ba cháu từ nhỏ bạo hành gia đình, coi cháu và mẹ cháu là súc sinh, ông ta bị bệnh, cháu nhìn ở trên phần huyết thống gửi tiền cho ông ta đã là tận tình tận nghĩa, các người còn muốn thế nào?"
Mợ hô hấp cứng lại, dường như không nghĩ tới Dư Bảo Nguyên vẫn luôn dễ nói chuyện dám trực tiếp nói với trưởng bối bà ta như vậy, nhất thời tức đến cười lạnh liên tục, "Yo, xem ra thật sự ở thành phố lớn lăn lộn được thành tựu rồi, dám trực tiếp nói với trưởng bối như vậy. Trong mắt mày có còn trưởng bối hay không? Có biết hiếu thuận hay không?"
Sắc mặt Dư Bảo Nguyên lạnh tới dọa người.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Nhớ năm đó, cha bạo hành gia đình ngoại tình, mẹ một mực muốn ly hôn, nhưng đám thân thích này lại giống như gậy quấy phân tới làm công việc của mẹ, mang theo bà ở sát vách, thím, một đám người nghĩa chính ngôn từ nói cái gì mà phụ nữ phải nhẫn nhịn, phụ nữ ly hôn sẽ khiến người nhà mất thể diện. Mỗi lần mẹ muốn đi, đều bị đám thân thích này cứng rắn kéo lại.
Nhưng lúc mẹ bị cha bạo hành gia đình, đánh cho đầy mặt xanh đen, đám thân thích này đã giúp một lần chưa?
Sau khi mẹ đi, đám thân thích này quăng ánh mắt tham lam về phía cậu. Dùng cớ chữa bệnh cho cha Dư Bảo Nguyên, mỗi tháng gọi điện đến đương nhiên mà đòi tiền.
Dĩ nhiên, số tiền kia cuối cùng dùng trên người ai, chỉ có chính bọn họ biết.
Một đám bạch nhãn lang ích kỷ tư lợi!
Dư Bảo Nguyên giận tới cười, dứt khoát xé rách thể diện với những người này, "Bà cảm thấy tôi không có hiếu cũng không sao, tôi mặc kệ. Ba tôi năm xưa đối với tôi và mẹ tôi như vậy, hiện tại muốn để tôi phụng dưỡng? Thôi đi, Dư Bảo Nguyên tôi đã sớm là một đứa không cha không mẹ. Về phần chỗ em họ...... Mợ, nó là con trai mợ, nó thiếu tiền dựa vào cái gì đòi tôi đưa?"
Bên kia mợ dường như kinh sợ, không nghĩ tới bà ta tự gọi điện đến đòi tiền lại bị nghiêm thanh cự tuyệt, "Dư Bảo Nguyên, mày có hiểu đối nhân xử thế hay không? Được, mày không gửi tiền phải không? Mày không gửi tiền thì trực tiếp từ Dư gia xóa tên mày!"
"Buồn cười, tôi đã sớm không phải người Dư gia sao? Dư gia đều là phế vật như các người, tôi còn thật sự không muốn trở thành người Dư gia, thứ mất mặt."
Ngữ khí mợ hung ác, "Tao cho mày một cơ hội cuối cùng, gửi tiền hay không?"
"Nhân dân tệ không có," Dư Bảo Nguyên cười lạnh, "Tiền âm phủ bà muốn không?"
Không đợi mợ đáp lời, đã cúp điện thoại.
Đám dòi bọ rác rưởi này, còn muốn dùng cớ huyết thống, coi cậu là máy rút tiền tự động, trắng trợn hút máu?
ĐM nó chứ!
Dư Bảo Nguyên cậu hiện tại không cha không mẹ, đám thân thích này, đến từ đâu cút về đó, cậu một người cũng không nhận.