Edit + Beta: Vịt
"Huh?" Mạnh Mãng Long không vui cau mày.
Hắn vậy mà là người thứ hai!
Vậy trước đó, Bạch Hướng Thịnh còn dùng tay làm giúp người khác?
Ai, rốt cuộc là ai?
Là ai trước hắn, hưởng dụng hai tay của Bạch Hướng Thịnh trước?
Mạnh Mãng Long vừa gấp gáp muốn truy hỏi, Bạch Hướng Thịnh đã nói tiếp: "Đầu tiên, đương nhiên là bản thân tôi?"
Mạnh Mãng Long vừa nghe, trái tim rốt cuộc đặt lại chỗ cũ.
Hắn cười xòa nói: "Tôi còn tưởng trước đó cậu cũng làm giúp người khác rồi chứ, vẫn may, vẫn may......"
Bạch Hướng Thịnh giống như nghe thấy chỗ nào đó không đúng, y nghiêng đầu, giọng hơi khàn khàn: "May gì cơ?"
Cổ họng Mạnh Mãng Long nghẹn lại.
Hắn lúc nãy là theo bản năng nói ra hãi chữ "Vẫn may".
Hai chữ vẫn may này, để lộ ra đáy lòng hắn rất để ý chuyện Bạch Hướng Thịnh có giúp người khác hay không.
Nhưng...... nhưng hắn là thẳng nam mà.
Bạch Hướng Thịnh có làm giúp người khác hay không, hắn để ý cái quái gì!
Lúc này, Mạnh Mãng Long ngây ra, hoàn toàn không biết nên giải thích cho mình thế nào.
Trong căn phòng ngủ yên tĩnh hồi lâu, mới nghe thấy tiếng Bạch Hướng Thịnh vang lên: "Ngủ đi, lát nữa còn phải dậy leo núi nữa."
Mạnh Mãng Long nhìn thấy bậc thang Bạch Hướng Thịnh đưa, vội vàng cũng men theo bậc thang này: "Được, ngủ đi, ngủ ngon, lát tôi gọi cậu."
"Được."
Mạnh Mãng Long thấy Bạch Hướng Thịnh nhắm mắt lại, trong lòng mới thoải mái chút.
Nghe được tiếng hít thở của Bạch Hướng Thịnh càng ngày càng đều đặn, hắn mới thở phào, nhưng nội tâm, vẫn nghĩ đến mấy lời lúc trước.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, đến lúc rạng sáng đồng hồ báo thức vang lên, Mạnh Mãng Long vẫn không ngủ.
Nhưng hắn cũng không cần quản nhiều như vậy, chỉ có thể đẩy nhẹ Bạch Hướng Thịnh, đánh thức y.
Hai người trầm mặc thu dọn hành lý không quá nhiều của mình, sau đó ra khỏi khách sạn nhỏ, mua ở ven đường hai cái áo khoác quân đội cũ kỹ nhưng dày dặn.
Sườn núi cao, nhiệt độ trên núi thấp, nhất định phải có áo khác quân đội dày mới đủ chống lạnh.
Hai người men theo đường núi tiến lên đỉnh núi.
Dọc đường đi, người lên núi Thái Sơn ngắm mặt trời mọc rất nhiều, thậm chí có rất nhiều ông bà già, ôm một trái tim nhiệt tình như hành hương, một bó tuổi rồi nhưng chống gậy, từng bước từng bước đi lên đỉnh núi.
Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long gần như dùng 3 tiếng, mới đến đỉnh Ngọc Hoàng.
Người trên đỉnh Ngọc Hoàng cũng rất nhiều, trên các ụ đá ngồi đầy người ngắm cảnh. Bốn phía chen chúc, người cầm máy ảnh, người di chuyển xung quanh, người cầm biển quảng cáo trong tay hò hét bốn phía, hối ha hối hả.
Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long không dễ gì chiếm được một khối đá nhỏ, hai người đàn không to lớn cùng ngồi bên trên, nửa người đều dán vào nhau. Nhưng không có cách nào, cách mặt trời mọc còn khoảng 1 tiếng, cũng không thể đứng 1 tiếng.
Đã lại trải qua một lần tuốt và được tuốt ở khách sạn nhỏ, khí tràng giữa hai người dường như xảy ra biến đổi rất nhỏ.
Bốn phía nói nhao nhao, nhưng Bạch Hướng Thịnh và Mạnh Mãng Long, lại ngoài ý muốn không nói một câu, vô vị chờ mặt trời mọc.
Lúc ngồi máy bay đổi sang ngồi phương tiện giao thông đến chân núi Thái Sơn, hai bọn họ vẫn giống như bạn bè bình thường, nói cười an nhàn, nhưng không nghĩ tới, đến đỉnh núi, không khí giữa hai bọn họ lại trở nên vô cùng lúng túng.
Theo tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn, ánh sáng mờ mờ phía chân trời cũng càng ngày càng chói mắt.