Edit + Beta: Vịt
Bạch Hướng Thịnh cười lớn, vừa ra khỏi phòng bếp, thì thấy Mạnh Diệc Diệm đang ngồi trên sô pha.
Còn Cố Gia Duệ với đám bạn nhỏ của cậu vui chơi đến long trời lở đất, con trai mà, lúc nào cũng ầm ĩ.
Không lâu sau đó, Lộ Dương và Lý Kha cũng lần lượt đến Cố gia.
Mọi người ngồi quây quần bên bàn ăn, lẩu với cả bánh bao đều do chính tay Dư Bảo Nguyên làm, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện rất náo nhiệt.
Trên bàn ăn, Dư Bảo Nguyên cùng những người khác liên tục chúc mừng Hùng Vũ Đan thành công trong công việc của hắn, bên cạnh đó, Bạch Hướng Thịnh cũng an ủi, khuyên nhủ Hùng Vũ Đan không nên quan tâm mấy người râu ria trong cuộc sống, cũng không cần quan tâm mấy tên cancer và loser trên mạng.
Hùng Vũ Đan nâng ly khiêm tốn nói hắn hiện tại cũng kiếm được đủ ăn, thêm nữa được làm công việc mình yêu thích, lão nương đã slay toàn bộ, căn bản không cần care đến mấy thứ kia.
Mọi người quây quần bên nhau cạnh nồi lẩu bốc khói nghi ngút, nâng ly cạn chén, vô cùng vui vẻ.
Cuối bữa ăn, Dư Bảo Nguyên đề xuất, năm nay mọi người sẽ cùng nhau trải qua, tìm một homestay vùng ngoại thành rồi tận hưởng một năm bình yên.
Mọi người đều đồng thuận.
Ý tưởng này cứ như vậy mà chốt kèo.
Tầm nửa tháng sau, chuyến đi nhỏ này cuối cùng cũng đã bắt đầu.
Dư Bảo Nguyêm tìm được homestay trên núi, không gian trang nhã, thoải mái, gần như như ngăn cách không gian với bên ngoài.
Mọi người đến homestay giữa tiếng cười nói rôm rả.
"Lại đây, cầm lấy hành lý đi," Lục Dương khiêng trong thùng xe ra một cái vali, sau đó phẩy tay tay, "Trong cái vali này là bộ tập tạ hay sao vậy? Thiệt là nặng quá."
Hùng Vũ Đan nhận lấy vali cười, "Cái này là bộ dưỡng da của tôi."
Mọi người bận rộn cả buổi chiều, cuối cùng cũng dọn dẹp xong đồ đạc, chia phòng, sắp xếp tất tần tật gần như mọi thứ, coi như được rảnh rỗi một chút.
Cố Phong kết thúc cuộc hội nghị qua điện thoại, xem lịch việc làm tiếp theo, không còn việc gì nữa, cuối năm rồi, tổng giám đốc hắn đây cũng nên nghỉ ngơi, chăm sóc vợ con.
Hắn thay một bộ đồ thoải mái, rộng rãi, vừa ra khỏi cửa vài bước, liền nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phòng bên cạnh của Hùng Vũ Đan.
Âm thanh này......!Cố Phong quá quen thuộc.
Hắn ho khan một tiếng rồi bước nhanh ra khỏi hành lang.
Có vẻ như hiệu quả cách âm của homestay này không tốt, ban đêm cũng phải hạn chế một chút, hắn nghĩ.
Điều hắn không biết là, trong phòng của Hùng Vũ Đan, khuôn mặt Hùng Vũ Đan đỏ bừng, hắn hôn người đàn ông của mình, nụ hôn khó có thể tách rời.
Khi nụ hôn cuối cùng cũng dứt ra, Hùng Vũ Đan hít thở vài hơi: "Buổi tối, tối nay chơi chút kích thích đi."
Người đàn ông của hắn dùng tay nhéo vào đùi của Hùng Vũ Đan: "Lần này muốn chơi gì?"
"Cosplay đi," Hùng Vũ Đan ranh mãnh cười, "Em chuẩn bị mấy bộ đồng phục."
"Để anh xem!" Đôi mắt người đàn ông của hắn đột nhiên sáng lên.
Hùng Vũ Đan mở vali của mình ra, lấy mấy bộ quần áo.
Đồ âu, đồng phục phi công, đồng phục cosplay nam hồ ly, đồng phục lao công màu cam......!
Nhiều không kể xiết, cái gì cũng có.
"Tối nay mình đi ăn ngon chút," Hùng Vũ Đan mang theo tia quyến luyến, dùng ngón tay gãi cằm người đàn ông của mình một chút, "Tiếp đó chúng ta hãy vui vẻ, được không?" .
Cố Phong bước ra khỏi khách sạn, nhìn quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Dư Bảo Nguyên
Dư Bảo Nguyên đang dẫn Cố Gia Duệ, đi về phía ngọn núi.
Cố Phong nhanh chóng đuổi kịp Dư Bảo Nguyên, nắm lấy tay cậu: "Em đi đâu vậy?"
Dư Bảo Nguyên nhìn Cố Phong cười nói: "Đi lên núi.
Em nghe người dân ở đây nói, trên núi có một ngôi chùa, rất linh thiêngc chợt nghĩ đến năm mới gần đến rồi nên em dẫn Cố Gia Duệ đi dạo một vòng, xem một chút, sẵn tiện có thể cầu phúc cho năm tới."
Cố Phong khẽ cười, "Vậy anh đi với em."
"Công việc giải quyết xong hết rồi?" Dư Bảo Nguyên nghiêng đầu, "Hôm nay nhanh như vậy."
"Vì để đi cùng em, anh đã làm việc vất vả lắm đó," Cố Phong nhẹ nhàng cười, "Có cảm động không?"
Dư Bảo Nguyên ngắt lời: "Anh cứ khoác lác đi."
Cả nhà bọn họ ba người, cứ như vậy vừa đi vừa nói chuyện, bất tri bất giác, đã đến núi, trước mắt, chính là ngôi chùa kia.
Tường cổng màu đỏ son, khói hương lượn lờ.
Lúc này, không có nhiều người đến dâng hương bái Phật, vậy nên cả ngôi chùa thoạt nhìn vô cùng thanh tịnh, ngược lại là một nơi tốt.
Cố Phong đưa vợ và con trai vào, bước qua từng lớp cửa, bên trong Phật điện, hắn thấy một vị sư phụ già đang ngủ gật, râu ria bạc phơ.
Sư phụ bị đánh thức bởi tiếng bước chân đi vào của bọn họ, hai mắt mở to bối rối: "Ồ, đến bái Phật bây giờ à."
"Quấy rầy rồi." Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười nói.
Sư thầy ngáp một cái: "Có muốn ghé qua rút một quẻ không? Vừa hay hiện tại đang vắng."
Cố Phong mỉm cười bước tới: "Cũng được.".