Edit + Beta: Vịt
*** Vậy là kết thúc đêm nay ở đây nheee
Mùi nước trừ độc nồng nặc kích thích xoang mũi, vách tường lam trắng cắt hành lang thành một đường nhỏ chật chội.
Ba chữ to đỏ tươi "ĐANG GIẢI PHẪU", lấp lánh sáng.
Cố Phong ngồi suy sụp trên ghế dài lạnh như băng của bệnh viện, tâm loạn như ma.
Hắn cũng không biết tại sao mình sẽ làm như vậy. Tại sao lúc nghe thấy Trần Lập Ninh nói muốn làm với hắn, sẽ trở nên càng thêm phiền lòng, phiền tới mức trực tiếp giẫm chân ga phi xe ra ngoài, phi thẳng tới quê Dư Bảo Nguyên.
Càng khiến hắn tâm phiền ý loạn, là Dư Bảo Nguyên.
Hắn tìm được căn nhà cũ rách kia, mà mấy cái người gọi là thân thích của Dư Bảo Nguyên kia, ra sức khước từ, hắn nhất thời cảm giác được có gì đó không đúng. Mạnh mẽ phá cửa mà vào, liền thấy được Dư Bảo Nguyên quần áo không ngay ngắn, đầu đầy máu tươi, cơ hồ lâm vào hôn mê.
Một khắc kia là tâm tình gì?
Giống như tất cả tâm tình đều bị tháo sạch, trong nháy mắt vừa tức vừa vội vừa sợ, cả người cơ hồ muốn nổ tung.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trong lối đi vang lên tiếng giày cao gót dồn dập. Không bao lâu, vóc dáng một cô gái xuất hiện trong tầm mắt.
Anna đi tới bên cạnh Cố Phong, thở dốc một cái, bình phục lại thở hồng hộc chạy nhanh đến, "Cố tổng, Tiểu Nguyên Bảo cậu ấy...... Thế nào rồi?"
"Vẫn đang phẫu thuật." Âm thanh Cố Phong không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Hai mắt trong vắt của Anna hiếm thấy mà hiện ra một tia nước mắt, "Làm sao sẽ...... Tốt lành, lại xảy ra chuyện này?"
Cố Phong không nói gì, hai mắt lan tia máu đỏ.
Anna đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn chằm chằm tấm biển ĐANG GIẢI PHẪU kia, một lúc lâu, mới thở dài một hơi, ở trên ghế dài đối diện Cố Phong hoảng sợ ngồi xuống.
Không lâu lắm, trợ lý sinh hoạt Tiểu Chu của Cố Phong cũng thở hồng hộc mà chạy tới. Y gật gật đầu với Cố Phong, "Cố Phong, con mèo này đã để bác sỹ thú y xử lý qua."
Đang nói, đầu nhỏ lông xù của Khoai Sọ từ trong tây trang đen của Tiểu Chu thò ra, hai con mắt vô tội càng không ngừng chớp.
Đôi chân trước của nó, lúc này đã bọc một lớp băng gạc thật dày, thoạt nhìn chọc cười đáng yêu.
"Meowww."
Đầu Khoai Sọ bất an mà động, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, cũng không biết rốt cuộc đang nói cái gì.
"Ngoài ra," Tiểu Chu hòa hoãn, "Đối với chuyện phát sinh hôm nay, tôi cũng hiểu rõ đơn giản một chút."
Cố Phong lập tức nhìn ánh mắt sắc bén về phía Tiểu Chu.
Tiểu Chu từ trong túi da kẹp ở nách lấy ra hai tờ giấy, "Cố tổng anh xem, đây là một phần thỏa thuận chuyển nhượng tiền bồi thường, nội dung là chuyển tất cả tiền bồi thường của cha Dư Bảo Nguyên tới dưới danh nghĩ của cậu Dư Bảo Nguyên. Nhưng mà...... Trên phần hiệp nghị này chữ ký của trợ lý Dư không giống với nét chữ bình thường của cậu ấy, tôi cho rằng dưới trạng thái hôn mê bị cưỡng chế ký xuống."
Cố Phong rút tờ hiệp nghị kia qua, hơi lược một cái.
Hắn quá quen thuộc chữ ký của Dư Bảo Nguyên, nét chữ trên tờ hiệp nghị này, nhất định là có bất thường.
"Còn nữa không?"
Tiểu Chu lại đưa qua một phần văn kiện khác, "Đây là ở trong túi của cậu của trợ lý Dư phát hiện, là một bản photocopy truyền đơn, anh xem."
Cố Phong nhận lấy truyền đơn này, chỉ thấy phía trên truyền đơn nền trắng chữ đỏ, rất rõ ràng viết Dư Bảo Nguyên cưỡng gian phụ nữ sau đó chối, không cưới cô ta, bọn họ muốn biểu dương chính nghĩa, muốn đòi lại công đạo.
Cố Phong xoẹt xoẹt hai cái trực tiếp xé truyền đơn, sắc mặt âm trầm âm trầm, "Xem ra đám người kia đã làm xong tất cả chuẩn bị, đã sớm đào bẫy chờ Dư Bảo Nguyên nhảy xuống."
"Đúng vậy," Tiểu Chu gật gật đầu, "Đây là bản copy, tôi đoán ở nhà cậu của cậu ấy còn có rất nhiều. Mấy thứ này nếu như rải đến công ty, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ tồi tệ đối với trợ lý Dư."
"Tiểu Chu cậu nhớ kỹ," Cố Phong trầm ổn nói, "Những thứ này, một tờ cũng không được truyền ra ngoài."
Tiểu Chu gật gật đầu.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Cố Phong bên này đang nói chuyện, đèn giải phẫu bụp một tiếng tắt. Cửa lớn phòng giải phẫu kia bị đẩy rầm ra, mấy bác sĩ đầu đầy mồ hôi từ bên trong đi ra, lấy khẩu trang xuống.
Cố Phong gấp đến độ lập tức đứng dậy, "Người sao rồi?"
"Đã không nguy hiểm tính mạng nữa," Bác sĩ lau mồ hôi, quét mấy người ở đó một vòng, "Các người ai là người nhà của cậu ấy?"
Anna lén lút liếc Cố Phong một cái. Chỉ thấy Cố Phong không chút do dự, "Là tôi."
"Các người làm người nhà, tại sao không để tâm như vậy?" Bác sĩ trực tiếp cau mày chất vấn.
Cố Phong không trả lời.
"Tại sao muốn đặt cậu ấy vào trong hoàn cảnh nguy hiểm như vậy? Cậu ấy đã xuất hiện đau bụng và ra chút máu, bất quá cũng may tình trạng thân thể cậu ấy cũng không tệ lắm, vết thương bị vật nặng đánh cũng chủ yếu tập trung ở phần lưng, hơn nữa các người đưa đến cũng coi như kịp thời, túi nhau thai không có vỡ, cho nên trước mắt, coi như là giữ được."
Cố Phong có chút nghe không hiểu bác sĩ này đang nói cái gì: "Giữ được cái gì?"
"Cậu không biết?"
Cố Phong còn chưa kịp phản ứng, lời kế tiếp của bác sĩ, lại giống như kinh lôi vang lên.
"Cậu ấy mang thai, các người là người nhà, chẳng lẽ không biết?"