Edit + Beta: Vịt
***** Hê luuuu tui comeback rồi đâyyyy. Hết tuần này là tui lại rảnh rảnh rồi nè
Dư Bảo Nguyên kinh ngạc mà nhíu mày: "Cậu hai Tưởng?"
"Sẽ không một đêm đã quên tôi rồi chứ?" Tưởng Hạo cũng lộ ra nụ cười.
Dư Bảo Nguyên lắc lắc đầu, "Không có, chưa quên."
Vừa nói, cậu dư quang liếc ra ngoài một cái, chỉ nhìn thấy Porsche của Tưởng Hạo đang đỗ ven đường.
"Ông chủ, hoàn hồn," Tưởng Hạo cười nói, "Tôi muốn order."
Dư Bảo Nguyên không khỏi bật cười, hồi lâu, mới nói: "Được rồi, anh muốn uống gì?"
Không thể không nói, dáng vẻ Tưởng Hạo lái chiếc xe sang, đeo đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng, ngược lại không phù hợp với phong cách toàn bộ quán.
Tưởng Hạo coi như nhìn thấu suy nghĩ của Dư Bảo Nguyên, lúc này cười nói: "Ba tôi bảo tôi tới công ty thực tập. Hôm nay dậy sớm, thuận đường mua ít đồ uống mang đi."
Dư Bảo Nguyên nhàn nhạt mà cười một tiếng.
Ngón tay Tưởng Hạo nhẹ nhàng gõ quầy, "...... Có gì đề cử không?"
Dư Bảo Nguyên chỉ chỉ mấy đồ trên danh sách: "Mấy cái này đều là đồ uống mới ra, bán cũng không tệ lắm."
Tưởng Hạo ở trên danh sách nhìn một hàng, mới nói: "Vậy thì cho hai phần sữa chua xoài handmade, takeaway."
Dư Bảo Nguyên chuyển đơn tới nhà bếp, không bao lâu đã hoàn thành. Dùng túi giấy bọc xong đưa cho Tưởng Hạo, Tưởng Hạo nhận lấy, ngược lại cũng không nói gì, gật gật đầu liền xoay người ra khỏi quán.
"Ông chủ!" Từ Giai Giai lấm la lấm lét mà ghé lên, nhìn chằm chằm bóng lưng Tưởng Hạo, "Đẹp trai quá! Bạn anh?" Dư Bảo Nguyên nhìn bộ dáng cô nàng, liền nhẹ nhàng cười một tiếng: "Không phải quen lắm. Sao thế?"
"Không có gì." Từ Giai Giai mặc dù nói như vậy, ánh mắt mắt nhìn Dư Bảo Nguyên lại lộ ra một tia hiểu rõ, sau đó mang theo nụ cười, quay đầu đi làm việc.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Ngày đó lúc hơi muộn, Trần Lập Ninh sớm trước 20 phút tới chỗ Cố Phong hẹn.
Trên khuôn mặt trắng nõn của y hơn lan chút đỏ, hai mắt phát sáng, giống như đang mong đợi cái gì.
Y biết ngay, Cố Phong không quên được y.
Lúc trước Cố Phong nói chia tay với y, y trước sau không cách nào tin cũng không thể tiếp nhận. Không nghĩ tới không lâu lắm, Cố Phong đã đích thân gọi điện thoại tới hẹn y ra ngoài ăn cơm, đây không phải hòa hảo với y thì là cái gì?
Y cười đến hai gò má hiện ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt.
Khoảng thời gian này, y dần dần coi như tiếp nhận sự thật Dư Bảo Nguyên mang thai con Cố Phong. Nhưng thế thì sao? Sự chênh lệch giữa Dư Bảo Nguyên và y vẫn còn đó. Ai là trân bảo, ai là bùn nhão, nhìn cái là biết.
Ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân đi lại vững vàng truyền đến, Trần Lập Ninh hít sâu một hơi, quay đầu nhìn.
Cửa gỗ đã được nhân viên canh bên ngoài nhẹ nhàng kéo ra. Từ ngoài cử đi vào, quả nhiên là Cố Phong.
Lúc này, hắn mặc áo sơ mi đen hơi sát người, quần âu phục màu đen chặt chẽ bao lấy đôi chân dài hữu lực kia. Ánh mắt hắn hơi có vẻ mệt mỏi, trong đôi mắt hơi có tia máu, tóc có chút ngổng ngang, nhưng hoàn toàn không che đậy được vẻ anh tuấn chói mắt của người đàn ông này.
Tim Trần Lập Ninh nhất thời đập thình thịch, y nhìn Cố Phong, cười nói: "Anh đến rồi, ngồi đi."
Cố Phong thật sâu nhìn y một cái, ở đối diện ngồi xuống.
Nhân viên đưa thực đơn cho Trần Lập Ninh, Trần Lập Ninh nhìn Cố Phong một cái, hơi có chút tùy hứng mà nói: "Cố Phong, vậy em cứ dựa theo em thích mà gọi nhé."
Cố Phong không nói chuyện, chỉ hơi gật gật đầu.
Hắn giống như đang suy nghĩ cái gì.
Trần Lập Ninh cũng không rảnh để nghĩ, dựa vào sở thích bình thường của mình, gọi món ăn, nhìn nhân viên rút lui khỏi bao sương, đóng cửa lại.
Cố Phong ngồi đối diện, vẫn luôn không nói gì. Vẻ mặt hắn cũng không tốt lắm, khiến Trần Lập Ninh không khỏi sinh ra một tia cảm xúc khó giải thích được: "Cố Phong, anh sao thế?"
Cố Phong ngẩng đầu nhìn Trần Lập Ninh một cái, "Không sao."
"Anh hôm nay từ lúc tới đã bắt đầu là lạ," Trần Lập Ninh bất mãn nói, "Chúng ta xa cách lâu như vậy, rốt cục hòa hảo rồi, anh không nên nói chút gì sao?"
Cố Phong nhìn khuôn mặt ủy khuất của Trần Lập Ninh, một lúc lâu, âm thanh hơi khàn khàn: "Tôi hỏi cậu một chuyện, cậu phải nói thật."
Tim Trần Lập Ninh khó giải thích được giật mình, "Chuyện gì?"
Cố Phong hít một hơi thật sâu, đôi mắt kia dường như càng thêm thâm trầm: "Chuyện lúc trước Dư Bảo Nguyên bị lừa về quê suýt nữa sảy thai...... Có phần của cậu hay không?"