Edit + Beta: Vịt
**** Huhuuu vậy là nốt tối mai tui thoát khỏi thảm cảnh soạn bài mỗi tối rồi T_T đợt tới này sẽ ra chương đều đều nhé, nhưng không chắc sẽ 1 ngày 1 chương
"Em......" Trần Lập Ninh giống như bị dọa sợ, chân mềm nhũn, cả người nhất thời ngã nhào xuống, "Em kỳ thực......"
Trên mặt Cố Phong tràn đầy thất vọng và lãnh khốc, hắn tùy ý mà quẳng Trần Lập Ninh ở một bên, ở trên ghế ngồi xuống. Một tay ở huyệt Thái Dương nhẹ nhàng xoa, giống như xoa dịu đau đớn chỗ đó.
Trần Lập Ninh thấy thế, chật vật lại hoảng hốt mà đứng lên, run run rẩy rẩy đưa tay giúp Cố Phong xoa huyệt Thái Dương: "Lần này em sai rồi, Cố Phong, em sai rồi. Em nguyện ý nhận sai, em thật sự nguyện ý sửa đổi!"
Cố Phong hất tay y ra, trầm mặc một hồi, hai mắt đỏ tươi, nhìn chằm chằm Trần Lập Ninh: "Cậu biết, lúc tôi tiến vào trong thôn kia cứu Dư Bảo Nguyên ra, cậu ấy ra sao?"
Đôi môi Trần Lập Ninh run rẩy, nhưng một chữ cũng không nói ra được.
"Cậu ấy sắp hôn mê, nhưng lại bị đau đớn rành rành ở bụng làm tỉnh," Cố Phong trên cao nhìn xuống Trần Lập Ninh, hai tay nắm quyền, khí thế cực kỳ kinh người, "Cậu ấy liều mạng che bụng, nhưng trên lưng và trên đầu lại bị đám người tham lam ngu muội kia dùng gậy tàn nhẫn quất ra máu. Trần Lập Ninh, đó là hai mạng người sống sờ sờ!"
Cố Phong nghĩ đến đây, bỗng nhiên thô bạo, không nhịn được giơ chân lên hung hăng đạp cái tay Trần Lập Ninh quấn chặt lấy hắn ra.
"Không phải, không phải," Trên mặt Trần Lập Ninh một mảnh trắng bệch, "Em lúc ấy không biết, em không biết Dư Bảo Nguyên có thể mang thai, em không biết anh ta mang thai. Anh không thể vu oan em, em thật sự không nghĩ đến!"
Cố Phong bỗng nhiên cúi đầu, túm tóc Trần Lập Ninh, "Lúc ấy không biết, là có thể trở thành lý do cậu làm ác sao?"
Trần Lập Ninh nghẹn ngào, một câu cũng không nói ra được.
"Cậu ghét Dư Bảo Nguyên, cậu cho rằng Dư Bảo Nguyên không ghét cậu sao?" Mắt Cố Phong một mảnh máu đỏ, hiển nhiên tức tới cực điểm, "Cậu ấy ghét cậu hơn nữa, cậu ấy cũng không làm chuyện gì quá đáng với cậu. Cậu thì hay lắm, lén lút như rắn độc, hiểm ác tới cực điểm!"
Cố Phong gầm nhẹ, trong đầu lại không tự chủ được mà nghĩ tới dáng vẻ Dư Bảo Nguyên hôm đó.
Lúc được hắn ôm vào ngực, con sói con luôn ưỡn thẳng sống lưng này giống như đã bị cắt đứt móng nhọn bẻ gãy gân cốt, mất đi tất cả ngoan cường, tái nhợt đầy mặt, vết máu loang lổ trên mặt cực kỳ kinh khủng.
Rất nhiều năm sau, lúc Cố Phong nhớ lại một màn đó, vẫn sẽ không nhịn được từ trong lòng tràn ra khủng hoảng cực độ. Chỉ có chặt chẽ ôm lấy Dư Bảo Nguyên, cảm nhận được cậu vẫn khỏe mạnh ở bên cạnh mình, mới sẽ khiến khó chịu và thống khổ trong lòng giảm bớt.
Hắn nghĩ, nếu ngày đó hắn thật bị Trần Lập Ninh quyến rũ mất đầu.
Đời này hắn cũng sẽ không tha thứ cho bản thân.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Trần Lập Ninh đã khóc đến không còn hình dạng: "Cố Phong, em thật sự nhất thời không hiểu chuyện, em van anh tha thứ cho em một lần. Dư Bảo Nguyên không phải rất tốt đấy sao, con của anh và Dư Bảo Nguyên không phải rất tốt đấy sao, em đi nói xin lỗi, em đi nói xin lỗi với Dư Bảo Nguyên, em không dám nữa, em van anh......"
"Chuyện mình đã làm, tới giờ phút này, cậu vẫn nói dối đầy miệng," Cố Phong thở dài một hơi, trong mắt tuôn ra cảm xúc phức tạp khó tả, "Trần Lập Ninh, cậu thật sự không phải thứ gì."
Trần Lập Ninh gắt gao nắm lấy góc áo Cố Phong, nắm tới trên mu bàn tay lồi ra gân xanh: "Anh tha thứ cho em một lần, em đi nói xin lỗi với anh ta, được không? Em nhất định sẽ ở chung thật tốt với anh ta, em nhất định sẽ không......"
"Thương tổn đã tạo thành rồi," Âm thanh Cố Phong thờ ơ, nhưng lại lạnh tới khiến người ta sợ, đôi con ngươi đen nhánh kia giống như đầm nước sâu, khiến người ta không hiểu rõ ý tứ ẩn chưa, "Cậu nói xin lỗi nữa, cũng không có ích gì. Thôi đi."
Vừa nói, Cố Phong dùng lực, trực tiếp kéo tay Trần Lập Ninh nắm chặt góc áo hắn ra.
"Hạng mục điền sản gần đây của Trần thị, tôi sẽ không tiếp tục rót vốn nữa, tự cậu về giải thích với ba cậu. Về phần cậu," Cố Phong bình tĩnh đi tới bên cạnh bàn, cầm đồ đạc của mình lên, "Tự giải quyết cho tốt."
Dứt lời, hắn không quay đầu lại nhìn Trần Lập Ninh một cái, định đi ra cửa.
Sắc mặt Trần Lập Ninh nhất thời trắng bệch một mảnh.
Y chợt nhớ lại mấy lời Dư Bảo Nguyên nói. Tình hình tài vụ gần đây của tập đoàn Trần thị quả thật đáng lo, mắt xích tài chính vốn đang bên bờ đứt gãy, nếu như lúc này, hạng mục đầu tư điền sản lớn nhất của Trần thị mất đi ủng hộ tiền vốn của bên đại đầu tư Cố Phong, như vậy......
Tập đoàn Trần thị sẽ giống như người không biết bơi mất đi cây gỗ nổi, đại loạn sắp tới!
Nếu để cho ba mình biết nguyên nhân Trần thị biến thành như vậy, là y âm thầm làm những thủ đoạn này chọc giận Cố Phong, không khó tưởng tượng, ba y sẽ giận thế nào, ông ấy sẽ trừng phạt mình thế nào!
Trần Lập Ninh sợ tới cả người đều run rẩy, liền lăn lê bò toài nhào tới bên cạnh Cố Phong: "Em van anh, em van anh, đừng! Anh muốn em thế nào cũng được, van anh đừng rút tiền vốn, em sẽ bị ba em đánh chết, Cố Phong!"
Cố Phong ngay cả nhìn cũng không nhìn y một cái, nhìn đồng hồ trên cổ tay: "Đừng đánh mất tự tôn, khiến mình quá khó nhìn." Trần Lập Ninh trơ mắt nhìn Cố Phong cứ như vậy đi, cả người tê liệt ngã xuống tại chỗ.
Y không nghĩ tới sẽ là hậu quả như vậy.
Trước khi quyết định làm như vậy, y chỉ cảm thấy nhất định có thể thành công, đến lúc đó Dư Bảo Nguyên ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không có, cũng không thể uy hiếp y. Cho dù Dư Bảo Nguyên thành công thoát hiểm, cũng không tìm được chứng cớ y tham dự.
Nhưng y không nghĩ tới chuyện sẽ phát triển thành cục diện hiện tại!
Trần Lập Ninh ngồi xổm trên mặt đất, đờ đẫn hồi lâu, bỗng nhiên ôm đầu gào thét một tiếng, tất cả cao ngạo và lãnh tĩnh đều không sót lại thứ gì.
Y hiện tại khủng hoảng cực độ, thậm chí sợ đi ra khỏi bao sương này.
Y chỉ cảm thấy hai chân mình đều mềm nhũn, loại cảm giác tội ác sắp sửa bị triệt để vạch trần này, khiến y cảm thấy trước mắt một mảnh bóng tối, cả người run rẩy.
Trần Lập Ninh lăn bò tới bên cạnh bàn cầm lấy điện thoại, hai tay run run chuyển động, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình.
Y biết sự lợi hại của Cố Phong, biết năng lực của Cố Phong, chỉ cần Cố Phong muốn, Trần thị vẫn luôn dựa vào cây to tập đoàn Cố thị, sẽ tai nạn liên tiếp, thậm chí có thể sụp đổ.
Y không thể trơ mắt nhìn hết thảy phát sinh, y nhất định phải nghĩ biện pháp cứu vãn!