Edit + Beta: Vịt
Dư Bảo Nguyên như thường ngày đến quán.
Hà Tuệ mỗi ngày đều đến sớm nhất, đầu tiên mở cửa bắt đầu thu dọn đồ linh tinh trong quán chuẩn bị buôn bán, lúc này thấy Dư Bảo Nguyên đẩy cửa đi vào, cười nói chào buổi sáng.
Dư Bảo Nguyên cũng chào buổi sáng với cô gái nụ cười rực rỡ này, ngồi vào quầy, vội vàng cắm túi chườm nóng điện của mình.
Trời càng ngày càng lạnh, tay sắp đông cứng tới nứt nẻ.
Hà Tuệ vừa lau bàn vừa nói: "Boss, anh xem bụng anh càng ngày càng lớn rồi, còn không nhanh về nhà nghỉ ngơi! Ở đây có chúng em rồi, anh cứ yên tâm đi!"
Dư Bảo Nguyên mở máy tính ra, vừa click chuột vừa nói: "Lượng công việc kiểm kê cuối năm lớn, quán chúng ta cũng là lần đầu tiên làm kiểm kê cuối năm, anh sợ mấy người các em không ứng phó được."
"Có vấn đề bọn em liền điện thoại thông báo cho anh," Hà Tuệ nói, "Anh yên tâm, bọn em tuyệt đối là trợ thủ đắc lực nhất của anh!" Hai người bọn họ đang nói, cẳ tiệm bị người mở ra, chuông gió treo bên trong cửa kêu lên leng keng.
"Hoan nghênh quang lâm!" Hà Tuệ cười đến ấm áp, vừa ngẩng đầu, mới phát hiện là khách quen mấy hôm nay đều đến mua, anh chàng đẹp trai kia.
Tưởng Hạo đi tới trước quầy, nhìn thấy Dư Bảo Nguyên ngồi bên trong, giống như sợ lạnh gắt gao ủ túi nước ấm, "Tôi vừa nãy ngồi trong xe tôi, nhìn thấy cậu tôi liền đi ra."
"Đừng để lạnh," Dư Bảo Nguyên ủ túi sưởi, "Vẫn như cũ, lại thêm một ly cafe?"
"Ừ."
Dư Bảo Nguyên chờ anh order, đưa danh sách đến nhà bếp.
"Tưởng nhị anh ngày nào cũng đến, uống không ngán sao?" Dư Bảo Nguyên khơi mi hừ cười nói.
"Không ngán," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, môi mỏng khẽ câu lên, "Cafe cậu làm uống quen rồi, uống của người khác, không được."
Hà Tuệ lau cái bàn cuối cùng, nghe thấy lời này, ngẩng đầu cười nói: "Vậy anh phải chuẩn bị chút rồi. Chúng tôi mấy hôm nữa nghỉ đóng quán, tới lúc đó anh chỉ có thể sang năm lại tới."
Tưởng Hạo nhìn Dư Bảo Nguyên: "Vậy sao?"
"Ừ," Dư Bảo Nguyên gật gật đầu, "Định đóng sớm chút, tình huống của tôi cũng không thuận tiện lắm."
Tưởng Hạo thấy Dư Bảo Nguyên dùng thảm nhỏ che bụng, trong ánh mắt vụt qua vẻ u ám.
"Vậy điểm tâm sau này của tôi không có chỗ trông cậy rồi."
Dư Bảo Nguyên liếc anh một cái: "Kỳ thực bữa sáng của thím Lý cách vách bán cũng rất ngon, anh nếu không thử chút?" "Không thử," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, "Hiện tại chỉ muốn ăn cậu...... trong quán."
Dư Bảo Nguyên cúi đầu, "Vậy sang năm lại đến nhé."
Tưởng Hạo chống tay trên quầy, nhìn Dư Bảo Nguyên: "Không có cafe và sữa chua của cậu, tôi sợ năm nay của tôi trải qua không có mùi vị."
"Hạt cafe vẫn có hàng tích trữ," Dư Bảo Nguyên không rời màn hình máy tính, không để ý đến Tưởng Hạo, "Nếu không tôi viết các bước tôi pha cafe cho anh, cho anh mang về một ít tự mình thử pha?"
"Pha không ra mùi vị đó," Tưởng Hạo lắc lắc đầu, bỗng nhiên cười đến lộ ra một hàng răng trắng, "...... Nhà cậu cũng không xa đi, tôi sau này có thể đến nhà cậu uống cafe chứ?"
Dư Bảo Nguyên nghi ngờ nhìn Tưởng Hạo một cái, thấy anh vẫn cười đến dương quang xán lạn, cũng không giống có ý đồ gì khác, lúc này cũng liền gật đầu: "Cũng được, tôi cho anh địa chỉ nhà tôi, bạn bè rảnh rỗi tới ngồi lát cũng rất tốt."
Tưởng Hạo hài lòng nhận lấy tờ giấy viết địa chỉ nhà Dư Bảo Nguyên, gọn gàng bỏ vào trong ví tiền, sau đó xách theo đồ mình gọi, mở cửa đi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
"Boss," Hà Tuệ đi tới trước mặt Dư Bảo Nguyên, vẻ mặt nghiêm túc, "Em nói anh thật sự không động tâm sao?"
Dư Bảo Nguyên vẻ mặt không hiểu ra sao: "Cái gì? Động tâm? Ai cơ, Tưởng Hạo?"
"Vâng," Hà Tuệ gật gật đầu, ở bên cạnh Dư Bảo Nguyên bán ngồi xuống, "Lớn lên đẹp trai vậy mà, vóc người đẹp như vậy! Hơn nữa em mấy hôm nay quan sát, hình như tính cách cũng rất ôn nhu, nam thần đó!"
"Nam thần với chả không nam thần cái gì." Dư Bảo Nguyên cười giống như trêu đùa gõ gõ đầu Hà Tuệ.
"Em phát hiện anh sau khi làm boss của em, soái ca em gặp được tăng lên gấp bội," Hà Tuệ nghịch tua rua treo trên bàn, "Đầu lên là boss anh, đẹp trai lại ôn nhu, thỉnh thoảng còn rất trượng nghĩa khí phách. Tưởng thiếu gia thì anh tuấn nhiều tiền, không tồi. Bác sĩ Bạch với tháo hán cường tráng ở cùng anh ấy, đều rất có mị lực. Tiểu ca ca làm vịt kia cũng rất đáng yêu. À, còn có Cố tổng, đẹp trai tới hai mắt em hoa lên á, giương mặt tuấn tú kia vóc người kia, khí chất bá đạo cường thế kia, ài...... Nhiều soái ca như vậy, sao em vẫn độc thân đến giờ chứ......"
"Bởi vì bọn họ......" Dư Bảo Nguyên bỗng nhiên cúi đầu, ghé vào bên tai Hà Tuệ, lộ ra một nụ cười tàn khốc, nhẹ nhàng nói, "Đều là gay."
Mặt Hà Tuệ nhất thời lộ ra một biểu tình thống khổ khó nhịn.