Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Sau khi tạm biệt Hoa Dương, Trần Kính Tông yên lặng trở lại doanh trướng của mình.

Phú Quý đang nằm bên ngoài trướng, nghe thấy tiếng động, giật mình một chút rồi tỉnh dậy.

Trần Kính Tông gọi hắn ta cầm đèn.

Phú Quý biết trời vừa sáng chủ từ đã phải xuất phát, không dám chậm trễ, nhanh chóng thắp sáng đèn lên.

Trần Kính Tông nói hắn ta trông coi ở bên ngoài, còn mình ngồi ở trước bàn sách nho nhỏ, xé một mẩu giấy nhỏ nhỏ, viết xuống mười chữ.

Viết xong tắt đèn, hắn giữ nguyên áo nằm luôn lên trên giường, nghỉ ngơi nửa canh giờ.

Khi tỉnh lại nét mực đã sớm khô, Trần Kính Tông gấp nó lại thành một mẩu nhỏ bằng móng tay, bở vào bên trong tay áo.

Trời mới sáng hơn một chút, Trần Kính Tông và tám chỉ huy sứ đã sắp xếp chỉnh đốn đội ngũ xong xuôi.

Lăng Nhữ Thành nói riêng với từng vị chỉ huy sứ vài câu, đến lượt Trần Kính Tông, Lăng Nhữ Thành cười vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Bên này của các ngươi phải đi đường dài nhất, nhưng cũng không thể khinh địch, trên đường nhất định phải cẩn thận."

Trần Kính Tông đã là con rể của Thích thái hậu, lại là nhi tử của Thủ phụ Trần Đình Giám, ít nhiều Lăng Nhữ Thành vẫn chú ý săn sóc Trần Kính Tông hơn một chút, thí dụ như lần này điều động quân tiên phong Hắc Long Đàm chặn đường phản quân, tám nhánh đường núi, càng đến gần trong núi, càng dễ gặp phải quân chủ lực của phản quân ẩn nấp trong đó, bên ngoài thì an toàn hơn nhiều, chỉ là phải đi bao nhiêu đường vòng quanh một đường núi, phí chút khí lực.

Vào lúc Lăng Nhữ Thành sắp thu tay lại, Trần Kính Tông đột nhiên dùng sức nắm chặt tay của ông ấy, trên khuôn mặt anh tuấn thể hiện nét khinh cuồng kiêu căng thường có ở những quan võ thời trẻ: "Lần này xem như rèn luyện, lần sau nếu có cơ hội đi theo ngài xuất chính, còn cầu ngài đối xử với ta và các vị chỉ huy sứ khác giống nhau."

Lăng Nhữ Thành một bên dùng ngón tay cái đè lại viên giấy nho nhỏ, một bên làm như không có việc gì mà gật gật đầu.

Sau khi tám chỉ huy sứ tách ra dẫn đầu năm ngàn binh sĩ xuất phát, Lăng Nhữ Thành lại đi dò xét tình hình của các đội ngũ khác một vòng, sau đó mới trở về đại trướng nằm giữa quân doanh.

Nhìn qua trái phải, Lăng Nhữ Thành một mình mở tờ giấy mà Trần Kính Tông nhét đến, chỉ thấy bên trên viết mười chữ— Tám trinh sát, đề phòng tối nay thông đồng với địch.

Lăng Nhữ Thành nhíu mày, phản quân đã sắp đến độ cùng đường bí lối, lúc này, đại quân triều đình chỉ chờ theo công là có thể lĩnh thưởng đến nơi rồi, tên đần nào lại không thèm màng tội tru di cửu tộc mà đi thông đồng với địch?

Chuyện này không thể xảy ra được, Lăng Nhữ Thành thấy đây là do Trần Kính Tông quá cẩn thận rồi.

Nhưng ông ấy vẫn cho Trần Kính Tông mặt mũi, âm thầm điều động tám người trinh sát, để bọn họ lặng lẽ theo đuôi tám nhánh quân tiên phong, muốn đặc biệt theo dõi từng nhánh quân tiên phong xem buổi tối hôm nay có hành động gì bất thường không.

Đường núi gập ghềnh, Trần Kính Tông, Mã Hồng, Lữ Thành Lương dẫn đầu năm ngàn binh sĩ của Đại Hưng Tả Vệ, trầm mặc mà nhanh chóng vội vàng lên đường.

Mã Hồng cầm trong tay một bản đồ địa hình núi Ngũ Đóa mà tối hôm qua tạm thời phác thảo, qua một lát nghỉ trưa ngắn ngủi, lại đi tiếp một đoạn đường, Mã Hồng nhìn thấy chỉ huy sứ đại nhân dẫn trước, nhìn nhìn lại địa đồ trong tay mình, chạy tới nói: "Đại nhân, có phải chúng ta đi nhầm rồi hay không?"

Trần Kính Tông cầm lấy bản đồ địa hình, nói: "Con đường này gần, các ngươi đi nhanh lên."

Mã Hồng:...

Hắn ta suy đoán, đại nhân đây là vội vàng lập công đi!

Cứ đi như vậy một canh giờ, Đại Hưng Tả Vệ gặp Tế Dương Vệ đi lộ trình bên cạnh.

Đám binh sĩ của Tế Dương Vệ khi nhìn thấy các huynh đệ của Đại Hưng Tả Vệ thì đều rất vui vẻ.

Năm ngoái hai mươi sáu Vệ diễn võ tỷ thí, bọn người của Tế Dương Vệ lúc đầu xếp hạng thứ năm từ dưới lên, không, bởi vì trước kia luôn xếp số một đếm ngược Đại Hưng Tả Vệ lại được điểm cao, Tế Dương vệ bọn họ tạm thời xếp ngược thứ tư từ dưới lên, không nghĩ tới ván tỷ thí cuối cùng, phò mã gia lôi kéo Vệ Sở bọn hắn xếp thứ tư đếm ngược lại cùng nhau thắng cuối cùng, Tế Dương Vệ là lần đầu tiên xếp thứ ba.

Lần xuất chinh này, Tế Dương Vệ tham chiến với thân phận của Ngũ Vệ trước đây!

Hai đám binh sĩ của hai Vệ Sở quan hệ thân thiết, chỉ huy của Tế Dương Vệ là Sử Địch Túc cũng coi Trần Kính Tông như là huynh đệ tốt, mặc dù hắn ba mươi bốn tuổi còn lớn hơn Trần Kính Tông tận mười tuổi.

"Phò mã làm sao lại đi tới bên này?"

Sóng vai đi ở phía trước, Địch Túc cười hỏi.

Trần Kính Tông nói: "Không giấu gì Địch huynh, bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, mí mắt phải này của ta cứ nhảy tới nhảy lui."

Địch Túc: "Mỗi lần xuất binh trước đây ta thấy người là người liều trước nhất, thế mà còn để ý cái này sao?"

Trần Kính Tông: "Trước kia lão thái thái ở nhà chúng ta vô cùng tín phật, ta cũng thà rằng tin vào điều đó, dù sao cũng là trận chiến cuối cùng, vào thời điểm mấu chốt này mà xảy ra chuyện gì, thì cũng quá uất ức rồi."

Địch Túc gật gật đầu: "Đúng là đạo lý này, vậy chúng ta cùng đi thôi."

Trần Kính Tông: "Huynh mang binh đi theo đường bên này của bọn ta đi, an toàn hơn."

Địch Túc lắc đầu bật cười, chỉ cho rằng Trần Kính Tông còn rất trẻ.

Bây giờ đã là mồng bảy tháng mười, mặt trời đã sớm khuất xuống núi, hoàng hôn bao phủ xuống, gió cũng trở nên lạnh buốt.

Mặt trăng hình bán nguyệt tản ra ánh trăng như nước, nhưng lại bị rừng rậm khắp nơi trên núi cản lại, đường núi cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Bọn người Trần Kính Tông kiên trì đi đến lúc anh một, lúc này mới tìm một chỗ tránh gió để nghỉ ngơi.

Bọn họ đang đi về hướng đông bắc của núi Ngũ Đóa.

Thích Cẩn và Kim Ngô Tiền Vệ thì đánh bọc sườn Hắc Long Đàm từ phía Tây Nam núi Ngũ Đóa, Thích Cẩn mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng từng có kinh nghiệm mấy lần xuất chinh, cho nên Lăng Nhữ Thành sắp xếp Kim Ngô Tiền Vệ đội thứ hai đi tiên phong ở bên trái gần trong núi, vị trí này, cũng có khả năng gặp được phản quân chủ lực.

Ban ngày lúc đi đường, Thích Cẩn cũng đi ở trước nhất, đang lúc hoàng hôn, y dẫn đầu các binh sĩ đi hơi lệch ra bên ngoài một chút, các binh sĩ cho là y muốn tìm địa điểm nghỉ ngơi đêm nay, nên cũng không có chất vấn gì.

Sau khi màn đêm buông xuống, Thích Cẩn bò lên một thân cây, nơi này cách nơi binh sĩ đặt chân ở khe núi một khoảng rất xa, hắn lấy lý do là đề cao cảnh giác.

Năm ngàn tên lính được y mang theo mấy năm, lại có tình nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử chiến đấu, tất nhiên cũng sẽ không có ai hoài nghi y có rắp tâm khác, ngược lại khâm phục chỉ huy sứ đại nhân gác đêm vô cùng nghị lực.

Rất nhanh đến giờ Tý, Thích Cẩn im hơi lặng tiếng bò xuống cây, y để lại bộ khôi giáp nặng nề ở trên thân cây, chỉ mặc một thân áo bào màu đậm, trên mặt cũng đeo một mảnh vải đen.

Y đi hướng về phía đại doanh của phản quân mà mình nhìn trộm được lúc hoàng hôn.

Gió đêm lùa lên rừng cây, tiếng xào xạc che đậy tiếng bước chân của y.

Y đi nhanh chóng, bóng dáng lúc thì xuất hiện trên đường núi, khi thì bị bóng cây che khuất.

Sau lưng truyền đến một tiếng rắc rất nhỏ của nhánh cây bị bẻ gãy, ngắn ngủi mà đột ngột.

Bước chân của Thích Cẩn không hề dừng lại, không chút cảnh giác mà đi về phía trước.

Vòng qua một mặt vách núi, đột nhiên Thích Cẩn lui về phía sau, cả người nấp sát vào vách núi.

Không bao lâu sau, một bóng dáng quỷ dị đen như mực lén lén lút lút đi tới, vừa mới thử thăm dò thò đầu ra, đột nhiên đụng vào bóng người Thích Cẩn xuất hiện.

Trong nháy mắt trinh sát sửng sốt, Thích Cẩn ra tay, vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt bắt người ra, một tay khóa lại cánh tay trái của đối phương, một tay đặt trên cổ của đối phương, sau đó siết chặt.

Đây là chiêu trí mạng, trinh sát thừa dịp còn có thể phát ra âm thanh cố gắng nói: "Xin Thích đại nhân thủ hạ lưu tình! Tôi là trinh sát Lăng soái phái đến!"

Mặt Thích Cẩn không biểu cảm: "Có phải vậy không, trinh sát tại sao không đi tìm phản quân, mà lại đi theo ta?"

Trong lòng trinh sát xoay chuyển, nhưng không chờ hắn tìm được một cái cớ thích hợp, Thích Cẩn đột nhiên bẻ gãy cổ của đối phương.

Thích Cẩn vác người chết trên lưng, tiếp tục đi về phía trước.

Đại doanh của phản quân đề phòng vô cùng nghiêm ngặt, Thích Cẩn giữ một khoảng cách, y lấy chút máu của trinh sát, viết lên một hàng chữ trên quần áo trong của hắn ta, lại gỡ cung tên trên người xuống, hướng về phía lính phản quân tuần tra mà bắn tới!

Trong nháy mắt khi kích động đến đối phương, Thích Cẩn lại rời đi như một bóng ma.

Phản quân tuần tra nhanh chóng tìm được phương hướng mũi tên bắn ra và tên trinh sát thiệt mạng này, đưa đến đại trướng của Cảnh Vương.

Cảnh Vương lại phái người gọi Quách Kế Tiên đến, còn về phần Dự Vương ở bên trong đại quân lúc này được đối đãi giống như tù nhân.

"Đây, nó được cột vào bên trên mũi tên." Cảnh Vương lấy một ống trúc nhỏ tinh xảo đưa cho Quách Kế Tiên.

Bồ câu đưa tin thường dùng loại này, Quách Kế Tiên lấy ra một mẩu giấy, chỉ thấy bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo viết mấy chữ: "Ngày mai giờ Tỵ, Trần Tứ qua Bạch Hà Lĩnh, có thể cướp làm con tin."

Nhìn chữ viết chắc chắn là dùng tay trái viết, để tránh khi tờ giấy lạc ra bên ngoài, sẽ làm bại lộ thân phận người viết.

Cảnh Vương lại đẩy áo ngoài của trinh sát ra, lộ ra hàng chữ bên bằng máu bên trong quần áo, trên đó viết: "Người này là trinh sát của triều đình, ta là người bí ẩn, sau này có thể liên thủ."

Quách Kế Tiên rơi vào trầm tư.

Ánh mắt của Cảnh Vương sáng lên như sói: "Trần Kính Tông có hai thân phận quan trọng, nếu như chúng ta bắt sống hắn, dùng hắn làm con tin bức Lăng Nhữ Thành lui binh, thì cho dù nha đầu Hoa Dương kia, hay Thích Thái hậu, tiểu hoàng đế có nhẫn tâm mặc kệ, Trần Đình Giám cũng làm sao có thể nhẫn tâm lại để mất đi một đứa con trai?"

Quách Kế Tiên: "Chỉ sơ đây là cái bẫy của triều đình, dụ quân ta đi đến Bạch hà Lĩnh."

Cảnh Vương: "Cho dù là cạm bẫy thì sao chứ? Chẳng lẽ bây giờ còn có đường sống khác hay sao? Dù sao cũng đều là chết, bắt được Trần Kính Tông là đường sống duy nhất rồi."

Quách Kế Tiên trước tiên nghĩ nghĩ, nói: "Vậy thì cũng không thể tin hoàn toàn, như thế này, ta phái một vạn người đi suốt đêm đến Bạch Hà Lĩnh, có thể bắt được Trần Kính Tông là tốt nhất, nếu như trúng mai phục thật, thủ hạ của Vương gia vẫn có ba vạn tinh binh."

Cảnh Vương liên tục gật đầu: "Kế này rất hay!"

Quách Kế Tiên lại xem tờ giấy trong tay một chút, nghi ngờ nói: "Không biết người đưa tin là ai."

Cảnh Vương cười lạnh: "Kinh thành có nhiều quan lại như vậy, có người nịnh bợ vuốt mông ngựa Trần Đình Giám, cũng không ít người hận không thể cướp lấy vị trí đó, có gì lạ đâu, ngươi mau đi điều binh đi, bảo bọn họ đi nhanh một chút, nếu làm nên chuyện thì người người có thưởng."

Quách Kế Tiên gật đầu, sau đó vội vàng rời đi.

Cảnh Vương lại phân phó tâm phúc tung tin bắt được trinh sát triều đình ra ngoài, làm lẫn lộn hoàn toàn nơi phát ra tin tức này, về phần máu trên người trinh sát cùng với mẩu giấy kia, sau khi Quách Kế Tiên xem xong, Cảnh Vương lập tức đốt toàn bộ đi.

Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn bè, không cần biết sau đó vị bằng hữu này có lại ra tay hỗ trợ hay không, dù sao giữ lại một tên tiểu nhân có thể vì tư lợi mà phản bội triều đình như thế này, hắn ta cũng thấy vui vẻ.

Bọn người Trần Kính Tông ngủ một giấc, lúc tờ mờ sáng dậy ăn chút lương khô, sau đó lại lần nữa lên đường.

Hôm nay thời tiết âm u, mặt trời đỏ trốn đằng sau tầng mây, gió càng lạnh hơn.

Đi vào một chỗ đỉnh núi, Trần Kính Tông dừng bước, nhìn bản đồ địa hình trong tay, nói với Địch Túc: "Đi xuống dưới này, dãy núi phía trước chính là Bạch Hà Lĩnh, tới Bạch Hà Lĩnh lại đi mười dặm, chính là đầm Cửu Long."

Địch Húc hưng phấn xoa tay: "Vậy thì mau đi nhanh thôi, lần này ngăn chặn đường lui của phản quân, xem bọn chúng còn có thể trốn ở nơi nào nữa."

Trần Kính Tông: "Nhưng ta cảm thấy, bên Bạch Hà Lĩnh kia dường như có sát khí."

Địch Túc cười: "Vậy sao, tuổi trẻ thật tốt, còn có thể nhìn thấy sát khí nữa."

Trần Kính Tông: "Huynh nhìn địa hình kia đi, rất thích hợp mai phục."

Địch Túc: "Nhưng nếu bốn vạn nhân mã của phản quân có thể chạy nhanh đến đây trước chúng ta thật, thì bọn chúng cũng sớm chạy sang bên núi Phục Ngưu kia rồi, còn dám mai phục chúng ta?"

Quách Kế Tiên cho dù có lợi hại hơn nữa, hắn ta cũng không dám cầm bốn vạn binh lấy cứng đối cứng với mười mấy vạn đại quân triều đình, lúc này chạy trối chết mới là việc cấp bách.

Tóm lại Địch Túc không tán thành suy nghĩ Bạch Hà Lĩnh có binh mai phục.
Nhấn Mở Bình Luận