Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa

Cùng một câu nói, cho dù là cùng một người cũng có thể hiểu theo nhiều nghĩa khác nhau.

Khi Hoa Dương vừa dứt lời, dường như Trần Kính Tông nhận ra trong hòm xiểng thiếu mất hai hộp bảo bối, vài dòng suy nghĩ thoáng vụt qua đầu hắn.

Cái hộp này đã dùng hết rồi, không được thị tẩm hắn nên tính bỏ hắn ư?

Hay là cái hộp này đã dùng xong, lúc thị tẩm không cần tốn công như vậy nữa?

Trần Kính Tông cúi đầu, nhìn Trưởng Công chúa đang nép trong lòng mình. Nhìn vành tai ửng đỏ hơn phấn má hồng của nàng, có chết hắn cũng không tin nàng lại nặng lời với hắn như vậy.

“Trời vẫn chưa tối, vậy mà nàng lại nói những lời này với ta?” Trần Kính Tông ngả ngớn sờ cổ tay nàng.

Hoa Dương: …

Nàng né tránh bàn tay hắn, dùng sức đẩy ngực hắn.

Trần Kính Tông vẫn bất động, hơn nữa lúc nàng thẹn quá hoá giận định rời đi, hắn mặt dày giơ tay kéo nàng vào lòng, hôn lên mặt nàng.

Đám nha hoàn đang canh giữ bên ngoài, họ biết Phò mã nhà mình có đức hạnh bỏ mẹ gì, nên giờ phút này chẳng ai ngu mà xông vào trong. Lỡ chẳng may quấy rầy Phò mã và Trưởng Công chúa thân mật thì sao?

Khi những tia nắng hoàng hôn cuối cùng ngoài cửa sổ biến mất, màn đêm dần buông xuống.

Hoa Dương nằm trên giường với mái tóc rối, làn váy cánh hoa rườm rà chất chồng thành từ tầng bên hông nàng.

“Ý nàng là vậy sao?” Trần Kính Tông nhìn thẳng mắt nàng, ngầm xác nhận.

Hoa Dương không ngờ hắn hành động vội vàng như vậy, ngay cả nửa hộp còn lại cũng không muốn dùng.

Thật ra phần còn thừa đó có thể sử dụng trong khoảng nửa năm trở lại, tức là đến tháng chạp năm nay.

Hoa Dương cố tình giữ lại nửa hộp kia là để chờ đến tháng chạp, khi chắc chắn những tai hoạ đời trước của Trần gia sẽ không tiếp diễn nữa, nàng và Trần Kính Tông có thể yên tâm quản lý gia đình nhỏ của bọn họ.

Nhưng nếu bây giờ Trần Kính Tông muốn ngay, vậy cũng không sao, bởi vì Hoa Dương đã cố gắng rất nhiều, nàng tin tưởng cha chồng sẽ không chết vì cơn bạo bệnh vào tháng tám. Nàng tin mấy tên đại thần kia sẽ không có cơ hội kết án bảy tội danh lớn lên cha chồng, cũng tin tưởng đệ đệ không đối đãi vô tình với Trần gia.

Trong nửa năm chờ đợi đó không có gì khác biệt.

Cho nên, khi đối diện với vấn đề của Trần Kính Tông, Hoa Dương chỉ khẽ quay đầu, nói với điệu bộ rất không vui: “Lát nữa là đến giờ dùng cơm rồi, chàng nhanh lên.”

Trần Kính Tông vốn đã nhìn thấu tính cách nàng. Bản thân Hoa Dương không phải kiểu người nói mấy lời ngọt sớt, mà hắn cũng chẳng cần để ý tới giọng điệu của nàng, chỉ cần chú ý tới điểm mấu chốt là được.

Ví dụ như bây giờ, mặc dù ngoài mặt nàng tỏ ra bất mãn, nhưng nàng không hề phản kháng, chỉ thúc giục hắn tốc chiến tốc thắng.

Kết luận cuối cùng là, nàng nguyện ý.

Trước nay Trưởng Công chúa chưa từng để bản thân chịu thiệt thòi, nếu nàng đã đồng ý, vậy chứng tỏ nàng thích làm loại chuyện này với hắn.

Trưởng Công chúa vốn đã xinh đẹp, tính cách lại khiến người ta ngứa ngáy, thử hỏi có tên nam nhân nào cưỡng lại nổi?

Trần Kính Tông cảm giác phần eo dưới của hắn co thắt, giống như một mũi tên chuẩn bị lao vút ra ngoài. Nhưng khi nghĩ đến việc ông già đang phải đối phó với đám quan viên chống đối trong triều đình, nghĩ đến hai vị huynh trưởng ở Giang Nam, Quảng Đông xa xôi, Trần Kính Tông tức tối đấm mạnh vào mép giường, hắn giơ tay buông làn váy rườm rà của nàng, một tay nhấc quần, quay lưng về phía nàng, mặc quần áo chỉnh tề.

Hoa Dương: …

Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, Trần Kính Tông ôm nàng vào lòng, vừa sửa sang lại váy áo giúp nàng vừa nói với vẻ hoài nghi: “Sẽ chẳng có miếng bánh ngon tự nhiên từ trên trời rơi xuống, khi không lại đối tốt với ta như vậy, ta cảm thấy có gì đó không ổn? Đừng nói là bữa cơm chia tay nhé?”

Mặt Hoa Dương đỏ bừng, giờ phút này nàng không còn ngượng ngùng nữa, mà là bị hắn chọc giận!

Rõ ràng nàng đã đồng ý rồi, thế mà hắn lại bỏ mặc nàng!

Có thể Trưởng Công chúa không cần, nhưng khi Trưởng Công chúa đã bị Phò mã xốc váy, ngoan ngoãn nằm nơi đó chờ đợi nam nhân tiến đến, thậm chí còn làm bộ làm tịch ngượng ngùng cho phép Phò mã tiếp tục, thế nhưng Phò mã lại bỏ dở nửa chừng, thử hỏi Trưởng Công chúa biết giấu mặt đi đâu?

Trưởng Công chúa thật sự nổi giận, dù có đùa giỡn chọc nàng cười cũng vô dụng. Sau cùng, nàng lạnh lùng: “Buông ra.”

Trần Kính Tông tự biết nhìn sắc mặt công chúa, hắn thành thật buông lỏng tay.

Hoa Dương chỉ ra ngoài cửa sổ: “Đêm nay chàng tới Lưu Vân điện ngủ đi, ta không muốn thấy chàng.”

Trần Kính Tông: “Được, ta sẽ qua đó, nhưng nàng nhớ ăn cơm đầy đủ, đừng để bụng đói vì chuyện này.”

Hoa Dương xụ mặt, không thèm nhìn hắn nữa.

Trần Kính Tông ngồi bên mép giường, xỏ giày, sau đó quay đầu liếc nàng một cái, bất lực rời đi.

Hoa Dương ngồi bên cửa sổ, thấy dáng người cao lớn thẳng tắp của hắn biến mất giữa hành làng, cuối cùng chỉ đành nghiến răng.

Triều Vân bị ba nha hoàn khác đẩy đi thăm dò tình hình, nàng ấy cẩn thận nhìn về phía Trưởng Công chúa đang ngồi trên giường.

Tất nhiên, Hoa Dương không phải kiểu người giận chó đánh mèo, khi nghe thấy tiếng bước chân, nàng đã khôi phục về trạng thái bình thường, khẽ nói: “Dọn cơm lên đi.”

Triều Vân biết tính tình chủ tử dễ chịu, nên đã hỏi thay Phò mã: “Vậy về phía Phò mã, có cần kêu người đưa cơm cho người không?” Nếu không Phò mã sẽ không có cơm ăn. Bời vì Phò mã ở chung với Trưởng Công chúa, cái phòng bếp nhỏ của Lưu Vân điện vốn đã thành vật trang trí từ lâu, ngày thường chỉ để đám cung nhân làm cơm.

Hoa Dương đáp: “Tuỳ em.”

Triều Vân lui ra, nhỏ giọng giải thích với ba tỷ muội.

Triều Nguyệt: “Công chúa vẫn lo Phò mã không có cơm ăn, vậy chứng tỏ không có chuyện gì lớn!”

Hoa Dương ngồi ăn cơm một mình, nàng thấy đồ ăn cũng không tệ. Thú thật, nàng biết rõ Trần Kính Tông không cố ý trêu đùa nàng, chỉ là lúc ấy nàng xấu hổ quá, nhưng khi qua rồi mọi thứ sẽ lại ổn thôi.

Tắm gội xong xuôi, Hoa Dương mặc xiêm y chỉnh tề, bước từ phòng phụ sang nhà chính. Lúc này Triều Lộ vừa đổi ca gác, Triều Lam lập tức đi tới.

Triều Lộ hất cằm về phía căn phòng kia, khẽ nói: “Trưởng Công chúa, Phò mã vừa tới đã trốn vào phòng, kêu nô tỳ không cần nói với người.”

Như vậy làm sao được, các nàng dung túng cho Phò mã, để Phò mã vào trong đó, nhưng nhất định phải báo với Trưởng Công chúa. Nếu Trưởng Công chúa không chịu chứa chấp Phò mã, các nàng còn biết được mời Phò mã ra ngoài.

Hoa Dương cắn môi, cố nhịn cười trước trò khôi hài của Trần Kính Tông, một lát sau nàng mới gật đầu, thấp giọng nói: “Coi như không biết đi.”

Triều Lộ, Triều Lam nhìn nhau cười. Phò mã to gan thế này cũng từ sự cưng chiều của Trưởng Công chúa mà ra!

Hoa Dương cầm túi thơm đuổi muỗi, ngồi trên chiếc ghế mây trong thư viện hóng gió, tóc đã khô, trời cũng chuyển sang màu đen, bấy giờ nàng mới vào phòng.

Nàng thong dong nhìn xung quanh một vòng, tự hỏi không biết Trần Kính Tông trốn trong tủ quần áo hay tránh ở tịnh phòng.

Có điều, tịnh phòng của Trưởng Công chúa được đám nha hoàn quét tước sạch sẽ và châm hương mỗi ngày, dù Trần Kính Tông có thật sự ngủ trong đó cả đêm cũng không vấn đề.

“Vậy người nghỉ ngơi đi, chúng thần xin phép lui xuống.”

Triều Vân, Triều Nguyệt nở nụ cười nghịch ngợm, tắt đèn và cùng rời đi.

Hoa Dương nằm trên giường, một lát sau, nàng nghe thấy tiếng bước chân từ tịnh phòng truyền đến.

Hắn biết chắc chắn nhóm Triều Lộ sẽ nói cho nàng nghe, cũng đoán được nàng ngầm đồng ý, vậy hắn cần gì phải lén lút nữa?

Ván giường hơi lõm xuống, Trần Kính Tông nằm bên cạnh nàng, hắn muốn ôm nàng.

Hoa Dương đánh vào bàn tay hắn: “Ta đã nói là không muốn nhìn thấy chàng, chàng còn tới làm gì? Nếu không lo nghĩ cho thể diện của chàng, ta đã kêu người đuổi chàng ra ngoài từ lâu rồi.”

Trần Kính Tông: “Ta cố ý chờ đến khi trời tối mới đến, nàng thử quay đầu xem, nếu nàng nhìn thấy rõ mặt ta, ta sẽ đi ngay.”

Hoa Dương: …

Nàng vẫn không nhúc nhích.

Trần Kính Tông xoay người nàng lại, cúi đầu muốn hôn nàng.

Trưởng Công chúa vẫn đang giận dỗi, làm gì có chuyện nàng chịu ngoan ngoãn phối hợp như vậy. Nàng luôn miệng mắng hắn, tay ra sức đẩy, chỉ có điều, với một tên Phò mã vô lại như này, dù nàng có cố vùng vẫy đến đâu cũng không có kết quả. Chẳng mấy chốc, hắn giữ chặt hai tay nàng, cúi người hôn.

“Nàng tưởng ta không muốn ư? Nàng nằm như vậy, ta chỉ hận không thể…”

“Câm miệng!”

Trần Kính Tông: “Được, ta không nói gì nữa, ta chọc giận nàng, ta sẽ bù đắp cho nàng.”

Hắn nhảy xuống giường, chạy tới bàn trang điểm lấy thứ gì đó.

Trưởng Công chúa vẫn hơi bực mình, nàng kéo chăn trùm kín người, hừ lạnh vài câu châm chọc.

Phò mã gia như biến thành người câm, để mặc Trưởng Công chúa muốn quở trách thế nào cũng được, hắn chỉ chăm chú làm việc của mình.

Rất lâu sau đó, cuối cùng Phò mã gia cũng mở miệng nói bằng giọng khàn khàn, ngón tay khẽ chạm vào chóp mũi Trưởng Công chúa: “Bà cụ non của ta còn giận nữa không?”

Hoa Dương tức tối đánh hắn một cái, nhưng lực của nàng mềm như bông, giống làn gió khẽ thổi qua mặt nước tạo thành mấy gợn sóng nhè nhẹ.

Trần Kính Tông nắm tay nàng, cúi đầu hôn: “Đại Trưởng Công chúa đã nói gì với nàng? Tại sao nàng vừa tới đó một chuyến đã muốn có hài tử ngay?”

Hoa Dương hơi ngập ngừng, mở miệng: “Cô mẫu cho rằng chúng ta không có nên muốn đưa thêm một phần nữa, nên ta mới đi xem chàng còn bao nhiêu.”

Trần Kính Tông: “Sau đó nàng ngại nhiều ư?”

Hoa Dương: “Còn có thể không chê sao? Hai hộp đó của chàng có thể sử dụng tới bốn – năm năm, mà đợi bốn – năm năm sau ta bao tuổi rồi chứ?”

Trần Kính Tông: “Mới hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, không già.”

Hoa Dương: “Ta không già, nhưng khi đó chàng cũng ngoài ba mươi rồi. Nghe cô mẫu nói, nam nhân qua ba mươi tuổi sẽ vô dụng, mà chàng vốn đã không thông minh bằng đại ca, tam ca, nếu sinh hài tử muộn sẽ khiến đứa nhỏ bị ngốc, ta không muốn sinh ra hài tử ngốc.”

Trần Kính Tông: …

Hoa Dương nghe thấy tiếng nghiến răng của hắn, nàng cười đến nỗi bả vai run rẩy, sợ bị hắn phát hiện nên muốn nằm xuống.

Nhưng ai ngờ nàng vừa mới động, Trần Kính Tông đã đè nàng dưới thân, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ai nói với nàng đầu óc ta không bằng bọn họ?”

Hoa Dương: “Đại ca đỗ Trạng Nguyên, tam ca đỗ Thám Hoa, mà chàng còn chưa cả thi đậu Đồng Sinh?”

Trần Kính Tông: “Đó là vì ta không muốn thi.”

Hoa Dương: “Đúng vậy, rất nhiều cử nhân không thi đậu tiến sĩ cũng vì lý do bọn họ không muốn làm tiến sĩ.”

Trần Kính Tông: “Được, nàng chờ đó. Dù sao mấy năm nay biên giới cũng không có chiến sự, từ ngày mai ta bắt đầu vùi đầu học tập, thi đỗ danh Trạng Nguyên cho nàng xem.”

Hoa Dương ngạc nhiên: “Chàng định thi thật sao?”

Trần Kính Tông: “Đúng, nếu không thi đậu ta sẽ đổi sang họ nàng.”

Hoa Dương: “Chàng nghĩ hay đấy.”

Trần Kính Tông bước xuống giường trước, hắn đi thắp đèn, tới giá rửa mặt giặt đồ.

Hoa Dương lẳng lặng nhìn hắn.

Rất nhanh sau đó, Trần Kính Tông đã rửa xong, hắn thay nước, cầm chiếc khăn ướt nhẹp tới hầu hạ Trưởng Công chúa.

Hoa Dương tạm thời nhắm mắt lại, chờ hắn làm xong lại nằm xuống lần nữa, bấy giờ nàng mới lên tiếng: “Ta tin chàng có bản lĩnh đỗ Trạng Nguyên, nhưng hay là thôi đi. Ngày nào cũng ra vào Vệ Sở đã đủ mệt rồi, chàng không đáng phải vất vả như vậy.”

Trần Kính Tông: “Cần phải thi, nếu không liên luỵ khiến nàng sinh hài tử ngốc, Hoàng Thượng sẽ trách tội ta.”

Hoa Dương giữ cánh tay hắn: “Thi cũng đúng, vì không uổng phí tài năng của chàng. Vậy trước khi thi đậu Trạng Nguyên, chàng ngủ ở Lưu Vân điện đi.”

Trần Kính Tông: …

Hắn nắm tay nàng: “Không nói giỡn với nàng nữa, nàng thích Trạng Nguyên, ta nhất định sẽ đỗ Trạng Nguyên cho nàng.”

Hoa Dương: “Nếu ta thích Trạng Nguyên, kỳ thi vào mùa xuân ba năm một lần đến lượt chàng ư?”

Trần Kính Tông ôm nàng vào lòng, thủ thỉ bên tai nàng: “Không thích Trạng Nguyên, vậy nàng thích kiểu gì?”

Hoa Dương không đáp.

Môi Trần Kính Tông dạo chơi khắp đường nét khuôn mặt tinh tế của nàng, cuối cùng dừng lại nơi khoé miệng nàng.

Hô hấp của hai người đan xen, ma xui quỷ khiến thế nào, hắn bỗng hỏi: “Có phải kiểu giống như ta?”

Hoa Dương cười cười: “Không phải.”

Trần Kính Tông dừng lại, khẽ cắn nàng: “Ngày nào nàng chịu nói câu thích ta, chắc ngày đó mặt trời mọc hướng tây thật đấy.”

Hoa Dương: “Chàng có thể từ từ xem, không chừng sẽ thật sự có ngày đó.”
Nhấn Mở Bình Luận