Cửu Linh Giới.
Bắc Hoang Vực, Đông Châu, Đại Nam Hoàng Triều.
Trung Thiên Thành.
Trung Thiên Thành không lớn, cũng không quá nhỏ đủ cho trên dưới năm nghìn người sống.
Mà trong Trung Thiên Thành có một thôn nhỏ, tên là Liễu Thôn.
Trong Liễu Thôn, cửa sau của một tửu lâu, có một thiếu niên ước chừng mười bốn tuổi, khuôn mặt trắng trẻo nhưng lấm tấm vài giọt mồ hôi, đôi mắt thanh tịnh, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh.
Với dung mạo này nếu trang điểm giả là con gái có thể sẽ trở thành một đại mỹ nhân đâu.
Trên vai thiếu niên còn mang theo hai bó củi, ánh mắt nhìn cánh cửa mong đợi.
Chợt cảnh cửa chợt mở, một trung niên bốn mươi tuổi đi ra, nhìn hắn rồi đưa vài đồng bạc, nói : “Được rồi Tiểu Vân, để củi lại rồi cầm tiên đi thôi.”
Thiếu niên được kêu Tiểu Vân kia cũng nhẹ nhàng gật đầu cầm lấy vài đồng bạc lẻ, sau đó lẳng lặng quay đi.
Thao tác làm việc cực kỳ ngắn gọn và quen thuộc, đơn giản bởi vì nghề này chính là nghề giúp hắn giữ miếng cơm hàng ngày.
Đi đến một hàng bánh bao, Tiểu Vân hắn lại lấy ra đồng bạc đưa cho người bán hàng : “Ông chủ, lấy ta hai cái bánh.”
- Tiểu Vân a, hôm nay sao về sớm như vậy ?
Vừa lấy bánh bao, ông chủ vừa nhìn Tiểu Vân hỏi.
Thiếu niên cũng bất đắc dĩ lắc đầu nói : “Thời tiết bây giờ nhoáng cái liền tối, trong rừng lại có dã thú nguy hiểm, tốt nhất là về sớm một điểm.”
Ông chủ kia cười cười đồng ý : “Cũng đúng, vào rừng cần cẩn thận một điểm gặp dã thú đơn giản là nguy hiểm tính mạng.”
Dứt lời, Tiểu Vân cũng không nói gì thêm liền cầm hai cái bánh bao hướng về trước mà đi.
Không đến bao lâu, hắn liền tới một căn nhà nhỏ nhìn qua cực kỳ đơn sơ, đến mức mái nhà đều làm bằng lá mà thôi.
Tiểu Vân hắn vừa đi vào cổng liền có một tiểu nữ mười tuổi chạy tới bên hắn, ôm chặt tay kêu lên : “Tiểu Vân ca ca, ngươi rốt cuộc chờ về.
Ta ở nhà một mình rất là chán đây.”
Tiểu Vân hắn cười cười, tay xoa xoa đầu tiểu nữ nói : “Ca còn phải ra ngoài kiếm tiền mua bánh bao cho ngươi đâu.”
Nói xong, hắn liền đưa cho tiểu nữ hai cái bánh bao còn nóng hổi.
- Ăn thôi Tiểu Điệp.
Tiểu Điệp cũng nhu thuận gật đầu.
Nàng nhìn trong tay hai cái bánh cũng liền ngoan ngoan chia cho Tiểu Vân một cái, chính mình cầm một cái bánh ăn.
Hai người đi vào trong nhà, Tiểu Vân hắn cũng không vội ăn chiếc bánh của chính mình mà đốt lên ngọn đèn trước.
Ngọn đèn cháy lên càng làm cho sự đơn sơ của ngôi nhà hiện rõ.
Nhìn xung quanh, Tiểu Vân hắn cũng trầm mặc thở dài.
Tiểu Vân hắn vốn không phải người của thế giới này, hắn là một người từ địa cầu tới.
Một xuyên việt giả.
Còn lí do xuyên qua ? Đằng nào cũng đều qua rồi nói lại làm gì?
Vốn tưởng rằng đến thế giới này cuộc đời hắn sẽ thay đổi như bao tu tiên nam chính khác nhưng ai ngờ cuộc sống chính là hèn mọn như vậy.
Kim chỉ thủ không có ! Hệ thống càng không thấy “keng” lên một tiếng nào.
Nghĩ nghĩ, càng nghĩ, hắn cắn miếng bánh bao cũng liền cảm thấy đắng.
Chợt Tiểu Điệp ngây ngô hỏi :
- Tiểu Vân ca, nếu là ta có tư chất tu luyện thì chúng ta sẽ tốt hơn a?
Nghe cụm từ “tư chất tu luyện” Tiểu Vân hắn càng trầm mặc hơn.
Cụm từ này nói ra thì dễ nhưng mà muốn có được nó lại càng xa xỉ.
Ví như năm nghìn người ở Trung Thiên Thành chưa chắc có thể ra nổi năm mươi người có tư chất tư luyện đủ để cho thấy tư chất này hiếm thấy.
Càng chưa nói tư chất tu luyện còn phân cấp này nọ, muốn đạt được cái kia kinh khủng tư chất thì chỉ có trong mơ a.
- Tiểu Điệp yên tâm, ca nhìn ngươi như vậy hẳn là sẽ có tư chất tu luyện nhưng mà con đường tu luyện a cũng không có đẹp như ngươi tưởng tượng vậy.
Tiểu Vân hắn nhìn muội muội của chính mình rồi nói.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tiểu Điệp sáng rực, nàng ngồi gần lại Tiểu Vân hỏi :
- Ca, ngươi nói như vậy là ngươi từng tu luyện qua sao ?
- Chưa từng, ta chỉ là một phàm nhân mà thôi.
Tiểu Vân lắc lắc đầu nói.
Càng nói đến vấn đề tu luyện hắn càng thấy nhói đau.
Chính là xuyên việt giả mà lại tu luyện không được! Tư chất tu luyện ở đây cũng không phải nói tu tiên này nọ, cái gì thiên linh căn abc…, đơn giản chính là tư chất luyện võ mà thôi.
Ở thế giới này xuất hiện hàng loạt các võ giả, cái gì anh hùng hiệp nghĩa đều có, chỉ là Tiểu Vân hắn không biết loại này chia cảnh giới ra sao.
Dù sao bây giờ, hắn cũng không chạm tới được nó.
Bỗng nhiên, trong đầu hắn truyền đến âm thanh bao nhiêu người mơ ước “keng”!
Trước mặt hắn mở ra một khung bảng màu xanh nước biển nhàn nhạt :
Kí chủ : Trần Vân Cấp 1
Nghề : chưa có Mệt mỏi : 17
Danh hiệu : chưa có
Kinh nghiệm : 10
Máu : 100/100
Mana : 100/100
Chủng tộc : Nhân tộc
Sức mạnh : 10 Thông minh : 50
Phản xạ : 5 Nhanh nhẹn : 7
Tiểu Vân hắn nhìn bảng xuất hiện trước mặt mình mà đơ ra một lúc.
Đến! Kim chỉ thủ của hắn đến !
Hệ thống ngươi cuối cùng cũng xuất hiện.
Chợt bảng xanh trước mặt Trần Vân chuyển đổi.
Một dòng chữ đỏ rực hiện tới : “Nhiệm vụ hằng ngày!”
Nhìn tới dòng chữ này hắn chỉ thốt lên một câu : “Cỏ! Hệ thống còn bắt ta làm nhiệm vụ ?”
Sau dòng chữ đó một loạt nhiệm vụ hiện ra :
“Chạy bộ 0/10km”
“Chống đẩy 0/100”
“Gập bụng 0/100”
“Hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày trong 12 giờ tới, không hoàn thành sẽ chịu phạt.”
Trần Vân hắn nhìn nhiệm vụ hằng ngày rồi lại nhìn cái bánh bao trên tay.
Nếu là kiếp trước, nhiệm vụ hằng ngày này hắn có thể dễ dàng hoàn thành nhưng mà bây giờ, ăn còn không đủ no sao làm nổi nhiệm vụ đây ?
Chạy 10km, đùa gì đâu ? đây khác gì đưa hắn vào đường chết a!
Nhưng mà, Trần Vân hắn vẫn quyết định thực hiện.
Hệ thống không đến thì thôi, đã đến hắn sẽ nắm chắc cơ hội này trở thành người mạnh nhất thế giới này.
- Tiểu Điệp, ngươi ở nhà khóa cửa cẩn thận, ca ra ngoài một lát liền về.
Dứt lời, hắn còn chưa chờ Tiểu Điệp đáp lại liền lao vụt ra ngoài.
Tiểu Vân hắn vừa ra ngoài liền bắt đầu chạy, vừa chạy vừa nghĩ tới một điểm đất trống rộng rãi nhưng cách khu rừng khá gần.
Không sao, điểm cách như vậy cũng đủ để hắn quan sát dã thú từ rừng lao ra.
Quyết định, hắn liền chạy tới điểm đất trống.
Quan sát một hồi hắn liền gật đầu kiên định : “Liền chính là nơi này, nơi bắt đầu cho một cường giả.” Càng nghĩ hắn càng phấn khích, đôi chân không tự chủ liền chạy.
Bắt đầu mạnh lên từ chạy, sau đó sẽ có ngày du hí cuộc đời.