Huyết Liên Tử và Bích Hồng cũng không có rời đi quá xa.
Hai nàng vốn định đi một chút nhưng liền cảm ứng được nơi đây xuất hiện ba động linh lực liền lập tức quay lại.
Đợi đến khi hai nàng tới thì chỉ thấy bóng áo đen kia rời đi còn nội dung câu chuyện không hề biết đã xảy ra những gì.
“Người kia là ai ?” Bích Hồng nàng mang lấy nghi hoặc hỏi tới Tiểu Vân.
Tiểu Vân hắn cũng chỉ lắc đầu đáp : “Không rõ ràng, hắn vừa đến liền tấn công người.” Câu đáp rơi xuống Tiểu Vân hắn còn chỉ tay tới vị trí ngọn lửa đen kia vừa đốt cháy.
Nhìn đến ngọn lửa đen này không chỉ mình Bích Hồng mà còn cả Huyết Liên Tử biến sắc.
Đây là ngọn lửa của chủ nhân nơi này.
Chính ngọn lửa này đã cướp đi sinh mệnh của hai nguyên anh cảnh khi đó, ngọn lửa cực kỳ tà ác và bá đạo khắc sâu trong trí nhớ mỗi người năm đó tham gia.
Năm đó, chủ nhân nơi này hắn chỉ dùng một ngọn lửa này đã khiến những người tới nơi đây đều gặp vây khốn.
Bây giờ hắn lại dùng tới ngọn lửa này khiến hai nàng có cảm giác đại sự không ổn chút nào.
“Ngươi không bị thương ?” Huyết Liên Tử nàng nhìn tới Tiểu Vân nghi ngờ hỏi.
Dưới sự tấn công của chủ nhân nơi này thế mà còn không có nhận một chút thương tổn nào ? Phải biết, nguyên ngọn lửa đó sức nóng đủ đề chết một trúc cơ kì.
Thế mà người này vẫn như cũ bình yên không có dấu hiệu bị thương hay gì.
“Không có việc gì.
Quan trọng là hắn bảo sẽ còn ra tay tiếp, mọi người đến đây đều phải chết.” Tiểu Vân hắn chỉ đơn giản chuyển lời của tên kia nhưng nghe đến đây hơi thở của hai nàng có chút nặng.
Có thể năm đó các nàng chưa đạt tới cảnh giới này đối mặt với hắn mới không có sức đánh trả.
Nhưng mà khi chạm tới cảnh giới này các nàng vẫn cảm giác mình muốn thua xa.
Mà chủ nhân nơi đây chính là một tên máu lạnh, hắn nói một chút là một.
Không có đường sống liền là không có đường sống, chưa từng có trường hợp thứ hai.
Bây giờ hắn còn thả ra câu này ngoan thoại...
“Không ổn, mau trở về...” Huyết Liên Tử nàng nhìn nơi đây đứng đều là ba người có bản lĩnh nhất.
Nếu như chủ nhân nơi này có ý định tấn công nơi các nàng dựng trại vậy thì không chống đỡ được.
Tiểu Vân hắn cũng không có chần chừ một giây nào liền cùng hai người theo về.
Mặc dù Hồng Yên Lâu đối với hắn không có thân thích nhưng hắn có thể học được chiêu thức kia hay hưởng đãi ngộ tốt vẫn là do Hồng Yên Lâu a.
Chưa kể tới, hắn muốn thoát ra khỏi nơi này khẳng định vẫn nhờ vào các nàng nữa.
Ba người ngay lập tức trở về nơi dựng trại phòng trường hợp xấu xảy ra nhưng cũng may chưa có biến cố gì.
Chủ nhân của nơi đây cũng chưa có hạ lệnh tấn công người, chắc hẳn chỉ là thăm dò thanh niên kia thôi a.
Huyết Liên Tử nàng trở về liền hạ lệnh nâng cao cảnh giác không được lơ là.
Một lần thăm dò kia để nàng nhấc lên rất nhiều lo âu.
Tiểu Vân hắn cũng quan sát xung quanh xong liền về chính mình lều.
Trong hoàn cảnh này Tiểu Vân hắn cũng không dám nghỉ ngơi một chút nào mà thay vào đó là nâng cao cảnh giác.
Mặc dù hắn không có bản lĩnh tu tiên thật nhưng ở trong những hoàn cảnh như này hắn ít nhất cũng phải phát giác được nguy hiểm cấp báo tới mọi người.
Thời gian từ buổi chiều bắt đầu chuyển về tối sau đó lại đến đêm.
Ở trong một bí cảnh nhưng bầu trời lại không khác gì bên ngoài, đêm nay chính là một đêm trăng lên cao, bầu trời lại còn tiếp lực thổi gió.
Thời điểm và khung cảnh như này chính là thích hợp để ra tay giết người.
Tiểu Vân hắn ở trong chính mình lều nhắm mắt dưỡng thần nhưng mà chợt lông tơ dựng đứng.
Không có phản ứng chậm một chút nào Tiểu Vân hắn ngay lập tức chui ra khỏi căn lều của mình.
Tiểu Vân hắn đứng giữa bầu trời đêm không một tiếng động nào ngoài tiếng củi mục do lửa cháy nhưng hắn vẫn cực kỳ cẩn thận.
Người khác có thể không thể phát giác ra nhưng hắn trực giác cảnh báo sẽ không sai.
Chắc chắn là có nguy hiểm đến gần trực giác mới cảnh giác hắn, cảm nhận theo tiếng gió Tiểu Vân hắn liền phát ra địch nhân thật tới.
Khi Tiểu Vân hắn phát giác ra cũng là lúc một đoàn lửa màu đen hướng thẳng tới hắn lấy tốc độ cực nhanh đánh tới.
Tiểu Vân hắn vừa nhìn thấy ngọn lửa này liền thấy một đường kiếm chém thẳng vào ngọn lửa.
Đường kiếm này không của ai khác mà của Huyết Liên Tử.
Nàng mặc dù hạ lệnh nâng cao cảnh giác cho người của mình nhưng chính nàng lại cảnh giác hơn ai hết.
Chính vì như thế khi ngọn lửa này vừa đánh ra nàng liền kịp phản ứng chém tới.
Mặc dù phần phát giác ra đối thủ có phần chậm hơn Tiểu Vân những vẫn kịp.
“Có địch!” Huyết Liên Tử nàng chân vừa chạm đất liền cảnh giác hô tới mọi người.
Hồng Yên Lâu người cũng cực kỳ nhanh chóng từ trong lều ra ngoài cảnh giác.
Mặc dù là nữ tử yếu ớt nhưng khi rút ra thanh kiếm khí chất lại không hề thua kém nam nhân.
Tiểu Vân hắn cũng không có để ý tới Hồng Yên Lâu hành động ra sao mà tập trung quan sát thêm ba giây liền không chần chừ từ không gian hệ thống lấy ra cung tên.
Để ngươi nghỉ ngơi đã lâu đến lúc phải dùng tới ngươi rồi.
Lấy ra cung tên Tiểu Vân hắn liền đưa tới điểm đã nhắm.
Tiểu Vân hắn kéo lấy dây cung tên căng như trăng tròn, mũi tên cũng theo tay hắn kéo cung dần xuất hiện.
Đợi đến khi cung tên đạt đỉnh điểm Tiểu Vân hắn mới buông tay, mũi tên như sao bằng lao thẳng tới điểm Tiểu Vân nhắm bắn.
Quả nhiên theo mũi tên bắn tới là một tiếng vũ khí va chạm “keng” lên một tiếng sau đó liền im lặng.
Tiểu Vân hắn cũng không vội, tên đã bắn ra dấu hiệu trúng đã có giờ chỉ chờ con mồi tự hiện thân mà thôi.
Đúng theo Tiểu Vân hắn suy đoán, thời gian không đến ba mươi phút liền thấy từ nơi mũi tên bắn tới đi ra một người.
Không chỉ một người mà là cả một đoàn người.
Đoàn người này quân số đông phải tới hơn năm mươi người.
Không chỉ có quân số đông gấp đôi Hồng Yên Lâu người nhưng điều đáng nói ở đây là nhìn người nào người đấy đều là huyết sát chi khí đầy mình.
Có người đã bị huyết sát chi khí nhiễm thân tới mức đôi mắt đỏ lừ màu máu, cảm giác hắn còn không có một chút nhân tính nào mà chỉ biết chém giết.
“Phát hiện ra được ta ?” Người cầm đầu cũng là người mà đã ném ngọn lửa màu đen tới tấn công Tiểu Vân lúc trước cầm trên tay mũi tên Tiểu Vân bắn hắn nhìn tới Tiểu Vân hỏi.
Đoàn người này đã đi thành một đoàn Hồng Yên Lâu cũng không cần cảnh giác xung quanh nữa mà thu về thành một đoàn người để đối kháng.
Mặc dù so khí thế Hồng Yên Lâu người đúng là thua xa nhưng đệ tử ở đây cũng đều là tinh nhuệ sức chiến đấu vượt bậc, quan trọng là những người ở đây có thể bày tới trận pháp để chiến đấu vượt hai cấp.
Đó chính là lí do Huyết Liên Tử nàng có phần tự tin tự bảo hộ được những người Hồng Yên Lâu an toàn trở về.
Chỉ là khi nhìn tên chủ nhân nơi này và đoàn người tiến đến sự tự tin của nàng cũng có một chút giảm bớt.
Năm đó gặp hắn, huyết sát chi khí trên người hắn còn không bành chướng đến mức này.
Thế mà bây giờ gặp lại nàng lại xuất hiện sự e dè, mặc dù năm đó đến nay nàng đã tiến bộ không hề nhỏ.
“Các ngươi muốn sao ? Tự sát hay để ta ra tay ?” Người cầm đầu ánh mắt khóa chặt Hồng Yên Lâu người hỏi tới.
Mặc dù những người ở đây đều đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu nhưng khi đối diện với ánh mắt này không khỏi có chút nhụt chí.
Vì sao trên đời này còn có ánh mắt đáng sợ đến như vậy !