Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ

Ngu Sở Sở bị người ta dọa ở Vọng Tinh Lầu, lúc trở về cảm thấy rất mất mặt, về nhà nổi giận ngay lập tức, làm ầm làm ĩ muốn Ngu lão gia làm chủ cho mình.

Ngu lão gia đau đầu không thôi, dù sao thì đây chỉ là chuyện nhỏ, đám người Ngu Sở Sở lại cứ muốn xem dáng vẻ của ông chủ nhà người ta, quả là có chút cợt nhả, người ta đã không muốn lộ diện, thực ra cũng là chuyện hết sức bình thường.

Hơn nữa, mặc dù Ngu gia sản nghiệp lớn, nhưng cũng chỉ là làm ăn bình thường, lại không phải là người có địa vị, không thể vì chút chuyện cỏn con này mà ghi thù với ông chủ người ta được.

Vừa hay Ngu Nhạc Cảnh quay về sau khi ghé thăm các cửa tiệm tư gia, thấy Ngu Sở Sở đang làm loạn, và dáng vẻ bất lực của Ngu lão gia, chỉ lộ ra nụ cười và bước vào.

Ngu Sở Sở đang ồn ào thì cảm thấy đầu mình bị ghì xuống, bàn tay Ngu Nhạc Cảnh đang đặt trên đỉnh đầu nàng. 

Ngu Nhạc Cảnh lớn hơn Ngu Sở Sở năm tuổi, hiện chỉ tầm hai mươi tuổi. Cậu ấy xoa đầu người ta không nhẹ nhàng chút nào, tay cố ý ép xuống, dùng lực xoa xoa vài cái đã làm rối tung cả mái tóc của người ta rồi. 

“Sao vậy, là tiểu tử nhà nào lại có mắt không tròng làm tiểu muội của huynh nổi giận rồi?” Ngu Nhạc Cảnh cười hỏi.

Ngu Sở Sở cố gắng tránh khỏi bàn tay cậu ấy, rồi quay người lại cáo trạng với người nọ. 

Thực ra, lúc Ngu Nhạc Cảnh bước vào đã nghe thấy hết rồi, cậu ấy chỉ là muốn để Ngu Sở Sở kể lại hai lần, là vì muốn giảm bớt năng lượng dư thừa của nàng.

Đợi đến khi Ngu Sở Sở nguôi giận, có chút mệt mỏi rồi, bấy giờ cậu ấy mới nói, “Cũng không biết là muội học từ ai nữa, ngày ngày ra ngoài ăn chơi với đám tiểu thư đó, còn quần là áo lượt hơn cả những thiếu gia. Quán rượu này là nơi muội có thể đến hay sao? Còn trêu ghẹo chủ quán nhà người ta nữa.”

“Muội trêu ghẹo ai chứ, ngay cả mặt mũi như thế nào muội còn chưa thấy mà đã bị đuổi về rồi đây này!” Ngu Sở Sở bóp eo nói, “Rốt cuộc là huynh có ra mặt giúp muội không!”

“Sở Sở à, đại ca con nói đúng lắm.” Ngu lão gia bị nàng ồn ào đến mức ù cả tai, ông bất lực nói, “Không phải ta từng nói rồi sao, không cho phép con đến những nơi như tửu lầu thế này, sao con lại không nghe, còn đi gây rắc rối nữa chứ?”

Vốn dĩ Ngu lão gia muốn giáo huấn nàng một trận, nhưng nói không lại Ngu Sở Sở, giọng cũng không cao không to được như nàng. Ông vừa muốn làm mặt lạnh nghiêm khắc một chút thì Ngu Sở Sở lại nói ông hung dữ với nàng, khiến Ngu lão gia hết sức bất lực.

“Được rồi, ông cũng đừng nói nữa. Ta nghe nói Vọng Tinh Lầu đó là nơi khá nho nhã, không giống như các tửu lầu bình thường khác.” Ngu phu nhân hòa giải, “Sở Sở gọi chủ quán người ta ra là không đúng, không phải bọn họ cũng khiến nó mất mặt, dọa đuổi nó đi rồi sao? Coi như huề nhau, ông còn nói nó làm gì chứ?”

“Không phải ta muốn nói nó, chỉ là nó không nên lấy tên Ngu gia ra để mà ép người ta, người không biết sẽ cho rằng Ngu gia ta cậy thế hiếp người.” Ngu lão gia bất lực nói.

Thấy Ngu Sở Sở muốn mở miệng, Ngu Nhạc Cảnh nhanh chóng đưa tay bịt miệng nàng. 

“Được rồi, chuyện đến đây thôi.” Ngu Nhạc Cảnh cười nói, “Con sẽ nói chuyện với tiểu muội, chúng con đi trước.”

Cậu ấy đẩy Ngu Sở Sở trở về biệt viện, đợi khi không còn ai, Ngu Sở Sở hất tay cậu ấy ra, tức giận quay đầu đi.

“Còn giận sao?”

Ngu Nhạc Cảnh quay đầu lại, di chuyển đến bên cạnh Ngu Sở Sở và cười. Ngu Sở Sở vẫn còn giận dữ, đưa tay đẩy cậu ấy ra. 

“Huynh không hề nói thay muội!” Nàng nói, “Ca ca của Vương Huệ còn giúp nàng ta đánh nhau.”

“Vương Dũng kia là một thất phu, sao huynh có thể giống như hắn, động một chút là ra tay với người khác được?” Thấy Ngu Sở Sở không vui, Ngu Nhạc Cảnh dỗ dành, “Được rồi, chuyện lớn đến thế nào, ngày mai huynh cùng muội ra ngoài dạo chơi, có được không nào?”

Vừa nghe nói vậy, Ngu Sở Sở đưa mắt nhìn cậu ấy, không chút giận dỗi nói, “Thật sao? Vậy muội muốn huynh cùng muội chọn má hồng và trang sức.”

Bình thường cũng hiếm có nam nhân nào tự nguyện đi cùng với nữ nhân chọn mua những thứ này, một là không hiểu, bên cạnh đó là cảm thấy ngượng ngùng, cho rằng đi cùng nữ nhân sẽ mất mặt. Có thể đứng ngoài đợi cũng đã được xem là rất tốt rồi.

Nhưng Ngu Nhạc Cảnh lại gật đầu, cậu ấy đưa tay ra thề, “Ngày mai huynh sẽ đi với muội cả ngày.”

“Thế này thì còn tạm được.”

Thấy Ngu Sở Sở đã nguôi giận, nhân lúc nàng không chú ý, Ngu Nhạc Cảnh lấy từ trong người ra một vật, cầm trong lòng bàn tay, đưa tay ra trước mặt nàng, sau đó mở ra, để sợi dây chuyền rơi xuống.

Nhìn thấy chuỗi ngọc xinh xắn đang đong đưa trong không trung, Ngu Sở Sở hét lên, nàng vươn tay cầm lấy chuỗi dây, cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Thấy nàng vui vẻ như vậy, khóe miệng Ngu Nhạc Cảnh cũng hiện lên ý cười.

“Huynh chỉ cho muội xem chứ không phải cho muội, muội vui như vậy làm gì?” Cậu ấy còn cố ý hỏi.

“Chính là huynh cho muội, không cho muội thì có thể cho ai chứ?” Ngu Sở Sở tự đắc nói, “Được thôi, vậy muội lượng thứ cho huynh. Sáng mai gặp, một chút cũng không được trễ đâu đó!”

Ngu Nhạc Cảnh đáp lời, nhìn Ngu Sở Sở bước đi một cách hoạt bát, cậu ấy cười cười lắc đầu, vòng tay ra phía sau, rời khỏi tiểu viện.

Khi quay lại chính điện, Ngu lão gia và phu nhân đều đang ngồi ở đó.

Ngu phu nhân nhìn cậu ấy, “Dỗ dành muội muội con rồi?”

“Dỗ rồi, lúc quay về phòng còn rất vui vẻ nữa.” Ngu Nhạc Cảnh ngồi xuống bên cạnh, cầm tách trà, “Ngày mai con đi chơi với muội ấy một ngày.”

Lúc này hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

“Lát nữa con nói với Lưu thúc một tiếng, bảo ông ấy mang lễ vật đến xin lỗi với chủ quán tửu lầu người ta.” Ngu lão gia thở dài nói, “Đứa trẻ này, haiz. Tính khí lớn như vậy, sau này sao có thể gả đi được chứ.”

“Gả làm gì chứ? Sau này tìm một con rể ở rể không được sao?” Ngu phu nhân nói một cách đương nhiên, “Chẳng lẽ nữ nhi của ta lại phải hầu hạ phu quân như ta phải hầu hạ ông ư?”

“Bà nói vậy, con người bà hung dữ như vậy. Hai ta là ai hầu hạ ai chứ?” Ngu lão gia cãi lại.

Im lặng vài giây, ông lại thở dài, “Chỉ là, tính khí nó như vậy, thật sự là cần có người quản thúc, mẫu tử hai người thì chỉ biết cách dỗ dành nó, cứ như vậy mãi thì phải làm thế nào cơ chứ.”

“Tiểu muội vẫn còn nhỏ, sau này trưởng thành rồi sẽ hiểu.” Ngu Nhạc Cảnh nói lời an ủi, “Muội ấy bây giờ nghịch ngợm, tính khí trẻ con, đợi có ý trung nhân rồi sẽ trở thành đại cô nương, sẽ biết thận trọng hơn.”

“Các người cứ nuông chiều nó đi.”

Sáng sớm ngày hôm sau, Ngu Sở Sở thức dậy từ sớm, Thanh Tô giúp nàng trang điểm, thay y phục, còn tiện thể trò chuyện với nàng.

“… Mấy cô nương kia chẳng ra làm sao cả, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa.” Thanh Tô chau mày nói, “Bọn họ đây là lấy danh tiếng của tiểu thư để làm những việc bọn họ muốn, đúng thật là…”

“Aiya, tỷ đừng có cằn nhằn nữa. Chỉ tí việc cỏn con đó thì có sao chứ?” Ngu Sở Sở ngáp dài, nàng có hơi buồn ngủ mà nói, “Tỷ cũng biết là ngày thường ta sẽ chẳng dùng thân phận ra để ép người, hôm qua cũng là vì cảm thấy hứng thú với tên chủ quán đó quá thôi mà.”

“Tiểu thư, người thật là ngốc!” Thanh Tô giúp nàng chỉnh trang lại xiêm y, đứng dậy nói, “Dùng thân phận Ngu gia để mời chủ quán của tửu lầu lộ diện, nếu là lúc chỉ có một mình người thì người ta mới cảm thấy được tôn trọng. Người mang nhiều người đến như vậy, cứ như khách làng chơi hay vũ nữ vậy, ai mà muốn lộ diện cơ chứ!”

Vốn dĩ hôm qua Ngu Sở Sở rất là giận dữ, nghe cái gì cũng không lọt tai. Sáng nay ngủ dậy tinh thần tốt hơn nhiều, lại nghe Thanh Tô nói như vậy, dường như cũng thấy có phần hợp lý.

Nghĩ đến đây, đột nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, chậm rãi nói: “Tỷ nói là ai ngốc!”

Thanh Tô không nhịn được mà cười, Ngu Sở Sở đưa tay cù lét cô nàng, hai người nô đùa cùng nhau.

Lúc này, có một nha hoàn từ ngoài bước vào, cười nói, “Tiểu thư, mới sáng sớm tinh thần người đã tốt như vậy rồi. Đại thiếu gia đến rồi, cho ngài ấy vào không ạ?”

Ra là cũng kỳ lạ, Ngu Sở Sở tính khí thất thường, cũng có phần không xem ai ra gì. Mặc dù bề ngoài những cô nương kia đi cùng nàng, nhưng cũng có chút lo sợ nàng, sợ không biết lúc nào nàng sẽ lật mặt mà không nhận người quen.

Nhưng những nha hoàn, hạ nhân bên cạnh Ngu Sở Sở lại chẳng có ai sợ nàng cả, không có khoảng cách giống như những chủ gia và hạ nhân thông thường.

Bấy giờ Ngu Sở Sở mới thu tay lại, không đùa với Thanh Tô nữa.

“Để huynh ấy vào đi.” Nàng nói.

Từ bên ngoài Ngu Nhạc Cảnh đã nghe thấy tiếng cười đùa, vừa bước vào thì thấy Ngu Sở Sở đang ngồi trước gương với mái tóc rối bù, nụ cười chưa tắt vẫn còn trên mặt.

“Huynh đến thật đúng giờ!” Ngu Sở Sở nói.

“Phải vậy chứ, sợ đến trễ một chút muội lại không vui.”

Ngu Nhạc Cảnh đi đến phía sau nàng, rất tự nhiên mà cầm lấy chiếc cài tóc trong tay Thanh Tô, giúp Ngu Sở Sở vấn tóc.

Cậu ấy nhìn muội muội trong chiếc gương đồng, lúc này nàng vẫn chưa trang điểm, vẫn có thể nhìn ra vẻ non nớt và ngây thơ của thiếu nữ.

Ngu Nhạc Cảnh thực sự thích dáng vẻ như thế này của Ngu Sở Sở, cậu ấy không hy vọng tiểu muội trưởng thành quá nhanh, cậu ấy hy vọng nàng sẽ luôn ở lại thời niên thiếu, không trưởng thành, không gả đi, mãi mãi ở lại bên cạnh cậu ấy. 

Nhưng đáng tiếc thay, các cô nương ở tuổi này đều đã bắt đầu thích tô son trát phấn. Sau khi Ngu Sở Sở trang điểm xong, phấn hồng che đi vẻ non nớt của nàng, xem ra đã là đại cô nương xinh đẹp động lòng người rồi.

Hai huynh muội ra ngoài, đi đến thẳng cửa tiệm phấn hồng.

“Ngu thiếu gia, Sở Sở, hai người đến rồi.” Ông chủ tiệm thấy bọn họ, lập tức ra cửa nghênh đón.

Có những nữ tử đang mua sắm trong cửa hàng, họ không có gì ngạc nhiên khi thấy ông chủ dẫn Ngu Sở Sở và Ngu Nhạc Cảnh đi qua sảnh, thậm chí có vài nữ tử còn buông lời nói đùa.

“Ngu đại thiếu lại cùng Ngu tiểu muội đến mua đồ rồi.”

“Aiya, thật đúng là ca ca tốt mà.”

Ngu Nhạc Cảnh lịch sự nở nụ cười đúng mực, sau đó ba người bước vào căn phòng riêng để tiếp đãi khách của cửa tiệm.

Việc nam tử và nữ tử cùng nhau chen chúc trong tiệm quả là không thuận tiện, vì vậy mà trong cửa tiệm đã thiết kế một gian nhỏ riêng biệt, dùng để tiếp đón những vị khách nam nữ đến cùng nhau.

Ngu Nhạc Cảnh cùng Ngu Sở Sở đi mua phấn hồng và trang sức, tuyệt đối không phải chỉ ngồi ở một bên, mà là sẽ đưa ra nhiều gợi ý đáng tin cậy.

Vốn dĩ đầu óc của thương nhân luôn nhạy bén, sau khi tìm hiểu về vật dụng của các nữ tử, có thể dễ dàng xác định được một hộp phấn có đáng mua hay không về giá cả, chất liệu, mùi hương,…

Sau khi mua xong phấn hồng, lại đi mua đồ trang sức.

Sau khi rời khỏi cửa tiệm, Ngu Nhạc Cảnh đột nhiên nói, “Có lẽ chúng ta cũng có thể mở một của tiệm phấn hồng.”

Ngu Sở Sở nhìn cậu ấy, “Thật không ạ?”

“Thật.” Ngu Nhạc Cảnh sờ sờ cằm, “Cùng muội đi mua phấn hồng hai năm nay, đối với má hồng huynh đã nắm rất rõ, chỉ có điều, việc tìm nhà cung cấp nguyên liệu đáng tin cậy có chút phiền phức. Đợi ta giải quyết được việc này, nói không chừng có thể thành công.”

“Đại ca, huynh thật lợi hại.” Ngu Sở Sở vui vẻ nói.

“Đương nhiên, nếu như mở cửa tiệm thì sẽ treo tên của muội.”

Dạo cả một ngày, hai huynh muội mới trở về phủ đệ.

Ngu Sở Sở được Ngu Nhạc Cảnh dỗ dành, tối đến, lúc ngủ lại nhớ đến chuyện hôm qua, cũng chẳng giận một chút nào nữa.

Rồi nghĩ đến lời của Thanh Tô nói lại thấy rất có lý, hình như những nữ tử kia quả thực không tốt lắm, không nên qua lại, Ngu Sở Sở cũng dự định cắt đứt liên lạc.

Nàng không muốn kết giao với người khác, người khác vẫn sẽ đuổi theo nàng, đối với Ngu Sở Sở mà nói, chẳng qua là đổi đám bạn không tốt mà thôi.

Thế nhưng, những cô nương đột nhiên bị nàng cắt đứt quan hệ trong lòng cứ bất an, vì đột nhiên lại đắc tội với Ngu tiểu thư, một người vừa ngốc vừa có tiền thì trong lòng cảm thấy khó chịu, không tránh khỏi việc chỉ trích lẫn nhau.

Đằng khác, quản gia của Ngu gia, Lưu thúc mang lễ vật đến cửa nhà người ta để xin lỗi.

Tửu quán là do thuộc hạ của Tô Dung Hiên, Lý Sung, quản lý, thấy Ngu gia đến tận cửa xin lỗi, lòng hắn vốn dĩ đang bất mãn với Ngu gia cũng đã vơi đi ít nhiều.

“Ta thay ông chủ nhận món quà này vậy.” Lý Sung nói, “Ông chủ chúng ta nói rằng, sẽ đồng ý gặp mặt riêng với Ngu tiểu thư, lần trước người đông tiếng nhiều, không tiện lộ diện.”

“Ta thay Ngu lão gia và phu nhân, còn cả Ngu tiểu thư xin đa tạ.” Lưu thúc khách khí cười nói, “Nhưng mà chuyện gặp mặt hay là thôi đi. Tiểu thư nhà ta tính khí trẻ con, đã bỏ qua chuyện này rồi, không cần thiết phải nhắc lại nữa. Hơn nữa, dù sao cũng là cô nương nhà ta, cũng không tiện gặp riêng.”

Lưu thúc lại xin lỗi và cảm ơn, rồi sau cùng là từ chối Lý Sung, nhưng vẫn giữ vẻ thân thiện hòa khí, Lý Sung cũng không tiện nói thêm nữa, đành giương mắt nhìn ông ấy rời đi.

Trên đường Lý Sung trở về Tô phủ, trong lòng ngẫm nghĩ, có thể bản thân đã phá hỏng đại sự của thiếu gia rồi. Mặc dù không biết làm thế nào mà y lại quen biết Ngu tiểu thư, nhưng phàm là nam nhân, Lý Sung hiển nhiên có thể cảm nhận được Tô Dung Hiên muốn gặp Ngu tiểu thư.

Bước vào phủ đệ, Lý Sung đi trình bẩm với Tô Dung Hiên ngay lập tức.

“Thiếu gia, người đoán thật chuẩn xác, quả nhiên là Ngu gia phái người đến xin lỗi.”

Tô Dung Hiên đang ngồi đọc sách. Nghe thấy lời này của Lý Sung, y ngẩng đầu lên. 

“Sau đó thì sao?”

“Quản gia kia đến xin lỗi, ta nói muốn gặp mặt, nhưng bị ông ấy từ chối rồi.” Nói xong, Lý Sung cẩn thận thăm dò thần sắc của Tô Dung Hiên, “Thiếu gia, có phải ta đã làm lỡ việc rồi không?”

Tô Dung Hiên buông cuốn sách xuống, y khẽ thở dài.

“Cũng có lý. Với gia cảnh nàng như vậy, trừ phi tự mình chạy ra ngoài dạo chơi, bình thường các trưởng bối đều sẽ từ chối yêu cầu này.”

Thấy Tô Dung Hiên không hề tức giận, Lý Sung mới yên tâm. 

Hắn gãi gãi đầu, cười nói, “Ta thật không ngờ, thiếu gia người lại thích kiểu người như vậy.”

Tô Dung Hiên điềm đạm nói, “Đừng có ăn nói hồ đồ.”

Cho dù đã không gặp nhau mấy năm, Tô Dung Hiên cũng đoán được với tính khí của Ngu Sở Sở, nhất định sẽ đến lần thứ hai.

Quả nhiên, nửa tháng sau, Ngu Sở Sở nói với người nhà là muốn ra ngoài dạo phố, thực tế là đưa Thanh Tô đi đến Vọng Tinh Lầu.

Nàng thở phào, lần này là đến lấy lại thể diện. Nghĩ rằng, nếu như có thể thấy tướng mạo của tên chủ quán hung hăng kia, nhất định sẽ nói lý với hắn.

Không ngờ, chủ tớ hai người Ngu Sở Sở đến Vọng Tinh Lầu, vừa đến cửa lớn, ánh mắt sắc bén của người hầu bàn phía bên trong đã thấy nàng, lập tức niềm nở chào đón.

“Không hẹn trước.” Ngu Sở Sở không hòa khí hỏi, “Có chỗ không?”

“Có, có, có, người là khách quý, đương nhiên có chỗ.”

Người này dẫn nàng đường lên lầu, lúc đi còn nói khá nhiều lời dễ nghe, còn xin lỗi vì lần trước tiếp đón không được chu toàn, khiến cho sắc mặt Ngu Sở Sở cũng vui vẻ hơn rất nhiều.

Vọng Tinh Lầu kinh doanh tổng cộng bốn tầng, nhưng tên này lại đưa nàng lên tầng năm, cũng là tầng cao nhất.

Tầng năm không hề tiếp đón khách, tất cả rèm gỗ trong phòng riêng đều bị kéo lên, chỉ có thể nghe thấy tiếng đàn từ tầng dưới vọng lên, không gian rất tốt.

Ngu Sở Sở chọn ngồi xuống một vị trí trong số đó, tiểu nhị cất lời bảo đợi rồi rời đi.

Thanh Tô đứng phía sau nàng, Ngu Sở Sở không thấy người thì kéo cánh tay bảo cô nàng ngồi xuống.

“Tiểu thư… chúng ta mau đi thôi.” Thanh Tô bị Ngu Sở Sở kéo, cô nàng cũng không ngồi, mà lập tức đứng bên cạnh Ngu Sở Sở khẽ nói, “Một mình người đến tửu lầu, thật là không thỏa đáng.”

“Aiya, tỷ cứ cằn nhằn mãi, sắp đuổi kịp ca ta rồi đó.” Ngu Sở Sở không hề bận tâm.

Thanh Tô vốn dĩ muốn nói gì đó, nhưng vừa ngước đầu lên đã sững sờ ngay tức khắc. 

Ngu Sở Sở theo thói quen đang đợi Thanh Tô nói tiếp, Thanh Tô đột nhiên im lặng, khiến Ngu Sở Sở thấy có chút kỳ lạ.

Nàng ngẩng đầu lên, nhất thời cũng đơ lại.

Một thanh niên mặc áo choàng trắng bưng khay trà ngồi xuống trước mặt nàng, tóc đen dài được buộc lại một cách giản dị, chẳng hề trau chuốt nhưng cũng không che giấu được khí chất thanh lãnh tựa ánh trăng nơi y. 

Trước tới giờ, Ngu Sở Sở chưa từng gặp được nam nhân nào đẹp đến nhường ấy cả. 

Y vừa ngẩng đầu lên một chút, nàng như muốn chìm vào đôi mắt sâu và trong sáng của y đến không cách nào dứt ra được.

“Ngươi, ngươi…” Nàng lắp bắp.

“Ta là chủ nhân của Vọng Tinh Lầu, Tô Dung Hiên.”

Tô Dung Hiên cụp mắt xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng cầm tách trà trên khay trà lên, đặt một cái trước mặt Ngu Sở Sở.

“Nghe nói lúc trước thuộc hạ ta tiếp đón không chu đáo, nên ta đặc biệt đến tạ lỗi.” Tô Dung Hiên ngẩng đầu, khẽ cười nói, “Ngu tiểu thư có thể đồng ý nể mặt, cùng ta uống tách trà không?”

“Ta, ta, đồng ý.” Ngu Sở Sở lắp bắp, qua vài giây sau mới miễn cưỡng thu ánh mắt lại, nàng hắng giọng, cầm tách trà mà Tô Dung Hiên rót sẵn cho nàng lên. 

Cũng thật là trùng hợp, vừa nãy khi tiểu nhị rời đi, Ngu Sở Sở chẳng nói muốn uống gì, nhưng trà mà Tô Dung Hiên mang đến vừa hay là loại trà mà nàng thích nhất.

Ngu Sở Sở vừa uống, vừa trộm ngắm Tô Dung Hiên, thầm nghĩ lời đồn quả nhiên là thật, chủ nhân Vọng Tinh Lầu này quả thực tuấn tú, vượt xa vẻ ngoài của người thường, người ta cũng cảm thấy đáng tin nếu nói y là tiên trưởng.

Đặt tách trà xuống, Tô Dung Hiên nói, “Không biết Ngu tiểu thư có thể lượng thứ hay chăng?”

“Đây, đây vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, không thể nói lượng thứ hay không lượng thứ.” Ngu Sở Sở nói, “Cứ thôi đi vậy.”

Vốn dĩ nàng ôm thái độ muốn trút giận mà đến, nhưng giờ đây, khi vừa thấy Tô Dung Hiên, thái độ gì đi chăng nữa thì cũng đã tan thành mây khói rồi.

Bản thân Ngu Sở Sở yêu thích người xinh đẹp, những nha hoàn bên cạnh nàng cơ bản đều rất xinh đẹp, thấy rất vừa ý, hài lòng. Càng chưa nhắc đến khí chất và dung mạo của Tô Dung Hiên, tìm hết những công tử của thành An, cũng chẳng tìm được bất kỳ ai có thể sánh được với y cả.

Không ngạc nhiên khi Tô Dung Hiên chỉ lộ diện một lần ngày tửu lầu khai trương, mà đã nổi danh khắp nơi như vậy.

Hai người cứ vậy mà kết giao, Ngu Sở Sở thường xuyên lui tới Vọng Tinh Lầu, Tô Dung Hiên cũng dành riêng một gian trống tiếp đón nàng. 

Nếu Ngu Sở Sở đến, hai người thỉnh thoảng sẽ uống trà xem cầm sư, vũ nữ biểu diễn. Có lúc cũng sẽ trò chuyện trời Nam bể Bắc, đàm luận chuyện thơ từ ca phú. 

Ngu gia bao đời làm ăn buôn bán, trước khi địa vị của họ ổn định, về cơ bản, gia chủ Ngu gia đều liên hôn với những gia đình giàu có khác, và thế hệ của Ngu lão gia bây giờ là thịnh vượng nhất.

Gia thế giàu có nhưng không phải con nhà khoa bảng, điều này khiến huynh muội Ngu Nhạc Cảnh và Ngu Sở Sở đặc biệt ngưỡng mộ những người tài giỏi.

Mặc dù Ngu Sở Sở có rất nhiều sách để đọc, nhưng nàng không hề có hứng thú, cũng không tinh thông. Nhìn nét chữ đẹp đẽ của Tô Dung Hiên, nàng không khỏi bị thu hút bởi vẻ uyên bác nơi y.

Chỉ có điều, tuổi nàng còn trẻ, không hiểu chuyện nam nữ, lại thật sự xem Tô Dung Hiên là bằng hữu, không giống như ý nguyện nơi y.

Vốn Thanh Tô rất giằng co giữa việc giúp tiểu thư che giấu, hay là nói chuyện này cho ra lão gia và phu nhân.

Sau đó lại thấy Ngu Sở Sở thường ngày làm gì cũng không nghe ai khuyên can, nay lại có thể nghe lời khuyên của Tô Dung Hiên, còn bị ảnh hưởng bởi y, trở về nhà cũng bắt đầu luyện chữ vẽ vời, Thanh Tô suy đi tính lại, nên là vẫn không nói gì. 

Cô ấy thích thấy dáng vẻ vui vẻ của tiểu thư, huống hồ chi, đây lại là niềm vui sướng tràn đầy năng lượng tích cực.

Mặc dù Tô Dung Hiên nhìn có vẻ là người hiểu biết cao rộng, nhưng y cũng rất kiên nhẫn với Ngu Sở Sở, Ngu Sở Sở hay phàn nàn với y về những điều nhỏ nhặt, và y luôn nghiêm túc lắng nghe, rồi đưa ra suy nghĩ của riêng mình.

Mỗi lần bọn họ gặp nhau, Thanh Tô đều đi cùng, thời gian lâu dần cũng không khỏi cảm thán, Tô Dung Hiên bất kể là tính tình hay tính khí đều thật sự rất tốt, làm việc hay nói chuyện đều rất chu toàn, rất có phong độ của con cháu thế gia.

Ngu Sở Sở thường hay gây rắc rối và muốn thu hút sự chú ý, nhưng bây giờ nàng nói chuyện với Tô Dung Hiên rất nhiều, được người nọ quan tâm đầy đủ, và trở nên tĩnh lặng hơn khi về nhà.

Sau một thời gian dài, cả Ngu lão gia, phu nhân và cả Ngu Nhạc Cảnh đều nhận ra Ngu Sở Sở gần đây rất ôn hòa, không gây chuyện hay đắc tội với ai và cũng không gây rối, giận hờn.

Ngu lão gia và phu nhân đều yên tâm vui vẻ, cảm thấy nữ nhi đã trưởng thành rồi. Ngược lại, Ngu Nhạc Cảnh lại có chút khó hiểu, lúc trước tiểu muội gần gũi với cậu ấy nhất, bất kể là chuyện lớn hay nhỏ đều muốn chia sẻ với cậu ấy, sao dạo gần đây lại không đếm xỉa tới cậu ấy nữa?

Vẫn là Ngu lão gia an ủi cậu ấy. 

“Muội muội con có thể là trưởng thành, trầm tính, là chuyện tốt.” Ngu lão gia nói, “Con cũng trưởng thành rồi, nên nghĩ đến chuyện của mình rồi.”

Ngu lão gia nói vậy, Ngu Nhạc Cảnh hiểu ra rất nhanh. 

“Cha có người muốn chọn rồi?” Cậu ấy hỏi.

“Gần đây ta cũng suy nghĩ khá nhiều, mặc dù phương Nam có vài gia đình phú thương có thể liên hôn, nhưng ta không muốn như vậy.” Ngu lão gia vuốt vuốt râu, ông ấy nói, “Ở phương Bắc chúng ta không còn đối thủ nào, nếu như mở rộng chuyện làm ăn ở phương Nam, ta e rằng sau này sớm muộn gì cũng bị người khác nhắm đến.”

Ngu Nhạc Cảnh nhìn ông.

“Ý của cha là…”

“Không phải con thích những cô nương con nhà gia giáo, có học vấn hay sao?” Ngu lão gia nói, “Dạo gần đây ta và nương của con cũng đã phái người đi tìm hiểu, tốt nhất là tìm một nàng dâu có xuất thân bình thường nhưng có hiểu biết.”

“Vâng.” Ngu Nhạc Cảnh trả lời.

Ngu lão gia yên tâm, vui vẻ gật gật đầu.

“Nhạc Cảnh, nhà chúng ta làm ăn lớn. Ta không mong con có thể làm gì thêm. Chỉ mong con có thể giữ vững Ngu gia, vậy là đủ rồi.”

Hai phu thê lựa chọn khá lâu, cuối cùng nhắm được Tôn gia ở thành An. Bọn họ xem xét mọi mặt, cuối cùng cảm thấy Tôn Uyển, nữ nhi nhà họ Tôn, là người thích hợp nhất.

Tôn gia có một nam một nữ, gia cảnh túng thiếu, chỉ có nữ nhi ày là quý giá nhất. Nàng ta là một cô nương ngoan ngoãn, được nuôi dạy một cách đàng hoàng, ưu tú về mặt tri thức, nghi thức, nữ công,… và vẻ ngoài cũng rất dịu dàng, lương thiện.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân đều cảm thấy Tôn Uyển không tệ, mặc dù Tôn gia vắng vẻ hiu quạnh, ngay cả của hồi môn cũng không mua nổi, nhưng đối với gia đình giàu có như Ngu gia thì xem chừng cũng chẳng thiếu thốn chi những thứ đó.

Nhà nương không người, cô nương cũng dễ nói chuyện hơn.

Việc này cứ thế mà được định đoạt.

Toàn bộ chuyện thành thân của Ngu Nhạc Cảnh, phu thê hai người và huynh trưởng chẳng ai nhớ đến là phải nói với Ngu Sở Sở.

Chuyện đại sự của gia tộc, không ai cho rằng Ngu Sở Sở có quyền thảo luận, bọn họ nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ đến, đương nhiên cứ vậy mà bỏ qua nàng mà thôi. 

Đến khi Tôn gia đồng ý, hạ nhân bắt đầu chuẩn bị sính lễ, Thanh Tô mới biết chuyện, nhanh chóng trở về bẩm báo với Ngu Sở Sở.

Ngu Sở Sở vừa nghe thì như muốn nổ tung, huynh trưởng cưới thê tử, chuyện lớn như vậy, nàng lại chẳng hề hay biết, người ta cũng sắp vào cửa rồi thì nàng mới hay tin.

Nàng chạy đến sảnh làm loạn một trận, nhưng chẳng có tác dụng gì.

Ngu lão gia thường ngày đối với nàng rất yêu chiều, không nỡ la mắng nhưng chuyện đại sự ông tuyệt đối không ậm ừ. Mặc dù đau lòng, nhưng Ngu phu nhân và Ngu Nhạc Cảnh cũng muốn yên ổn đón dâu về trước, sau này từ từ dỗ dành Ngu Sở Sở sau. 

Không ngờ Ngu Sở Sở lại giận dữ như vậy, khóc trong phòng một ngày một đêm, khóc đến nỗi hai mắt đều sưng húp lên, ai an ủi cũng không được, lại đổ trọng bệnh.

Nàng bệnh hơn một tháng trời, cứ đau ốm triền miên, khiến Thanh Tô đau lòng không thôi.

Ngu lão gia và Ngu phu nhân, Ngu Nhạc Cảnh đều rất đau lòng, nhưng đã định với Tôn gia một tháng sau thành thân, ngày lành tháng tốt đã đến, thiệp mời đã gửi, thay đổi cũng không được nữa.

Suy nghĩ lại, nàng ốm cũng là chuyện tốt, nếu theo tinh thần thường ngày, cộng thêm sự bất mãn, không biết là khi dự hôn lễ sẽ gây ra chuyện lớn gì.

Lúc Ngu Sở Sở ốm ở trong biệt viện của mình, còn sân chính của Ngu gia lại rất náo nhiệt.

Tân nương vào cửa.

Các tạp dịch trong sân của Ngu Sở Sở đều nhốn nháo, muốn vào sân chính đòi ban thưởng, vẻ mặt háo hức muốn xem.

Thanh Tô khẽ mắng bọn họ một trận, rồi bảo bọn họ ra ngoài mua ít điểm tâm về, muốn làm Ngu Sở Sở vui vẻ lên một chút.

Kết quả, vừa bước vào phòng, Thanh Tô đã nhìn thấy Ngu Sở Sở mặc sẵn y phục ngồi bên cửa sổ, thẫn thờ nhìn chữ “hỷ” trên bức tường bên ngoài cửa sổ ở trong sân, thân hình lộ rõ vẻ yếu ớt.

Thanh Tô mím môi, cô nàng nhẹ nhàng đi qua đống lộn xộn trên mặt đất, tất cả những thứ từ sân chính mang đến đều bị Ngu Sở Sở ném xuống đất.

Cô nàng đến bên Ngu Sở Sở và ngồi xuống, khẽ hỏi, “Tiểu thư, người có muốn ra ngoài hóng gió không?”

Ngu Sở Sở thu ánh mắt lại, nàng ngẩn ngơ nhìn Thanh Tô. 

Trong Vọng Tinh Lầu, Tô Dung Hiên tay cầm chiếc quạt, đứng bên cửa sổ.

Từ tầng năm nhìn về hướng Đông, có thể nhìn thấy mái nhà của phủ đệ Ngu phủ lờ mờ giữa các tòa nhà, và tiếng pháo nổ giòn giã.

“Trận thế Ngu gia thật lớn.” Bên cạnh y, Lý Sung cứ ríu rít, “Chỉ thành thân thôi mà toàn bộ thành An đều sắp bị rung chuyển bởi tiếng pháo nổ rồi.”

Tô Dung Hiên không nói gì.

Lúc này, tiểu nhị đến gõ cửa.

“Ông chủ, Ngu tiểu thư và Thanh Tô đến rồi.”

Tô Dung Hiên ngạc nhiên.

Ngày đại hỷ của Ngu gia, sao Ngu Sở Sở lại đến đây chứ?
Nhấn Mở Bình Luận