Các đồ đệ nhốt An Linh Nhi vào nhà gỗ trong động phủ. Bản thân nhà gỗ là một trận pháp nhỏ, sau khi nhốt nàng ta vào, có thể ngăn cản tự do của An Linh Nhi.
“Sư tôn, chúng ta phải xử lý người này như thế nào?” Lục Ngôn Khanh hỏi.
Ngu Sở nói, “Trước tiên cứ nhốt một thời gian đã, để ta ngẫm lại.”
Mọi người nhất mực nghe theo.
Trên đường trở về, Ngu Sở nói chuyện với hệ thống trong tinh thần.
“Thế nào?” Nàng hỏi.
Bình thường mà nói, sự tồn tại của người xuyên sách giống như “tước đoạt”. Một số nhân vật bị cướp đi cơ thể quá lâu, linh hồn của họ sẽ thực sự biến mất và hoàn toàn bị những người xuyên sách chiếm đóng.
Nhưng cũng có một số trường hợp, đó là những người xuyên sách đến không bao lâu, và linh hồn của nguyễn chủ vẫn còn chống cự. Vào những lúc như thế này, vẫn còn có thể cứu được.
“Tìm kiếm hoàn tất, đã gửi tư liệu tới.” Trong đầu cô, âm thanh nhắc nhở máy móc vang lên. Sau đó hệ thống mở miệng nói, “Thời gian nàng ta chiếm đoạt không lâu, linh hồn của An Linh Nhi vẫn còn tồn tại, nhưng rất suy yếu. Ký chủ Ngu Sở, cô muốn làm thế nào? ”
Ngu Sở trầm mặc một lát, nàng tiếp nhận cuộc đời mười chín năm vốn có của An Linh Nhi.
“Có thể cứu thì cứu một chút đi.” Nàng đáp.
Hành động của nữ chính An Linh Nhi trong sách quả thật đã gián tiếp dẫn đến bi kịch của cả tam giới. Nhưng sách là sách, thế giới hồi sinh thì cũng đã là chuyện khác.
Ít nhất thì theo trí nhớ, An Linh Nhi quả thật có phần yếu đuối, thích dựa dẫm vào người khác để giải quyết vấn đề, nhưng nhân phẩm không có tật xấu nào lớn.
Nếu Ngu Sở Sở nàng có thể từ nhân vật xấu xí ph0ng đãng trong nguyên tác trở thành nàng chân chính như bây giờ, có lẽ An Linh Nhi cũng có thể ở trong thế giới hoàn toàn bất đồng này tìm ra một đường ra khác.
Suy nghĩ một chút, Ngu Sở truyền tin tức cho Vũ Hoằng Vĩ.
“Vũ chưởng môn. Ông có muốn thu một đệ tử nội môn không?” Trong pháp bảo truyền âm, Ngu Sở hỏi.
“Như thế nào, Ngu chưởng môn cô có hạt giống tốt muốn đề cử sao?” Vũ Hoằng Vĩ cười nói, “Thế mà lại không bị cô chiếm làm của riêng ư?”
Thật lòng mà nói thì Ngu Sở cũng từng nghĩ tới, nếu có thể đuổi người xuyên sách đi, có nên tự mình dạy An Linh Nhi hay không. Nhưng cuối cùng vẫn là thôi đi.
Cho dù An Linh Nhi hiện tại và trong sách không phải là cùng một người, nhưng để cho an toàn, vẫn nên để m nàng kéo dài khoảng cách với người khác trước đi.
Vũ Hoằng Vĩ là một lựa chọn không tồi. Vũ Hoằng Vĩ chính trực, cương nghị, nghiêm túc, so với nàng càng thích hợp làm sư phụ An Linh Nhi hơn, hơn nữa tu vi ông cao thâm, Ngu Sở cũng yên lòng.
An Linh Nhi mười chín tuổi, còn chưa chính thức tiến vào giới tu tiên. Nếu có một sư phụ tốt dạy dỗ và quản thúc, chưa chắc nàng ấy sẽ không trở thành một người tốt hơn.
“Đứa nhỏ này là một nữ tu mười chín tuổi.” Ngu Sở nói.
Nghe nói như vậy, Vũ Hoằng Vĩ há mồm như thể muốn cự tuyệt, Ngu Sở nói trước ông một bước: “Nàng ấy có huyết mạch thiên linh, chỉ là tính cách hơi yếu ớt. Nếu có ông quản giáo, có lẽ sẽ trở thành một người tu tiên rất ưu tú.”
“Ngu chưởng môn, thật sự là cô đã đưa cho ta một vấn đề nan giải.” Vũ Hoằng Vĩ cười khổ, nói, “Bản thân ta vẫn chậm chạp không thể đột phá phi thăng, bây giờ cô còn đề cử nữ đệ tử cho ta nữa.”
“Vũ chưởng môn, có lẽ ông có thể nghĩ theo một chiều hướng khác.” Ngu Sở nói, “Ông bị kẹt ở bước độ kiếp nhiều năm như vậy, có lẽ chính là cần một cơ hội để lấy công chuộc tội.”
“Dạy xong đứa nhỏ này ta có thể bổ sung đủ ư?” Vũ Hoằng Vĩ cười hỏi.
“Có thể.” Ngu Sở kiên định đáp lời.
Vũ Hoằng Vĩ nghe được thái độ của nàng kiên quyết như vậy, cũng dừng lại chừng vài giây.
Qua nửa ngày, ông bất đắc dĩ cười nói, “Vậy được rồi. Ngu chưởng môn, người ta tín nhiệm không nhiều lắm, cô coi như cũng nằm trong số đó. Bây giờ cô đã nói vậy, ta sẽ đến xem.”
“Không vội.” Ngu Sở nói, “Đứa nhỏ này trước kia bị người khác chiếm đoạt thân xác, chờ ta xử lý xong sẽ thông báo cho ông.”
Ngày hôm sau, Ngu Sở lại đi đến động phủ một lần nữa.
Nửa ngày một đêm này đều là do Tiêu Dực canh giữ ở bên ngoài. Đối với người tu tiên mà nói, chỉ ngần ấy thời gian này, không cần thiết phải thay ca.
Tiêu Dực vốn đang ngồi ở bên bờ suối, dùng hệ Phong tạo ra vòng xoáy nhỏ trong suối để cuốn dòng nước lên rồi bắt cá, bắt một con thả một con, thì thấy Ngu Sở đi vào.
Cậu đứng dậy.
“Sư tôn.” Tiêu Dực chào nàng.
Ngu Sở đưa tay vỗ vỗ bả vai cậu.
“A Dực, con vất vả rồi.” Ngu Sở nói, “Nếu mệt thì về trước đi. ”
Tiêu Dực lắc đầu.
Nhìn Ngu Sở đi về phía nhà gỗ, Tiêu Dực dừng lại một chút, dường như cậu có chút do dự.
“Sư tôn.” Cậu thì thầm.
Ngu Sở dừng lại, nàng nhìn về phía cậu.
“Sao vậy?”
“Sư tôn…” Tiêu Dực hạ thấp thanh âm, do dự xen lẫn chút lo lắng cất lời, “… Những gì nàng ta nói là thật sao?”
Tiêu Dực mẫn cảm, khi An Linh Nhi sụp đổ, những lời như thế giới tiểu thuyết, chỉ có Tiêu Dực để ý.
Thần sắc Ngu Sở có chút bất đắc dĩ. Nàng trở về, lại đưa tay nhẹ nhàng sờ sờ mái tóc Tiêu Dực.
Giờ đây, đồ đệ này đã cao hơn nàng rất nhiều, nhưng khi đối mặt với nàng, thần sắc của cậu vẫn giống như con sói sợ bị bỏ rơi của năm đó.
“Chờ khi trở về rồi hẵng nói.” Ngu Sở khẽ nói: “Không cần lo lắng gì cả, hết thảy đã có ta. ”
Tiêu Dực chớp chớp mắt nhìn nàng, cậu nhẹ nhàng gật đầu, dường như lúc này đây, lòng cậu mới có trút gánh nặng kia xuống.
An ủi Tiêu Dực xong, Ngu Sở mới đi vào trong trận pháp nhà gỗ.
Nàng đẩy cửa ra, nhìn thấy An Linh Nhi trong phòng hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh. Nàng ta cuộn mình ở góc nhà gỗ, đầu bù tóc rối, trên mặt còn vương vết máu, đã không còn nhìn ra sự thanh tú trên khuôn mặt này nữa rồi.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Trong tay An Linh Nhi nắm lấy nghiên mực, nàng ta lạnh lùng nói, “Ngươi đừng qua đây! ”
Ngu Sở đóng cửa lại, chậm rãi ngồi trên ghế dưới ánh mắt hoảng sợ của An Linh Nhi.
“Ngươi xuyên đến đây, nếu đủ cần cù, vốn sẽ có một tương lai tươi sáng.” Ngu Sở nói, “Chỉ tiếc là ngươi không đủ tôn trọng thế giới này, đi đến bước này, đều là ngươi gieo gió gặt bão.”
An Linh Nhi vốn đang chìm trong cơn khủng hoảng, nghe được lời nói này của nàng, vẻ mặt từ từ thay đổi.
“Ngươi… Quả nhiên, quả nhiên ngươi cũng là người xuyên sách đúng không! Chính ngươi đã thay đổi thế giới này, là ngươi cố ý thu nhận tất cả mọi người làm đồ đệ!” Giọng An Linh Nhi run run.
Ngu Sở không hề trả lời nảng ta.
Nàng ngước mắt nhìn về phía An Linh Nhi.
“Đây không phải là thân thể của ngươi, cũng không phải là kết thúc của ngươi.” Ngu Sở thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn trở về không? ”
An Linh Nhi mở to hai mắt.
Nàng ta chậm rãi buông nghiên mực xuống, giọng điệu run rẩy nói “… Ta trở về được không? Ta trở về được không? Cầu xin ngươi, để, để cho ta trở về đi, ta chịu đựng đủ rồi, ta…”
“Đương nhiên là ngươi có thể trở về.” Ngu Sở lãnh đạm nói, “Chỉ là hết thảy mọi thứ đều có cái giá của nó.”
“Ý ngươi là gì?” An Linh Nhi nghi hoặc.
Ngu Sở vươn tay, chỉ lên phía trên.
An Linh Nhi vốn còn mang theo chút hoang mang ngẩng đầu lên, ngay sau đó, trong đầu nàng ta vang lên thanh âm dòng điện.
[Hệ thống đang chạy, xin vui lòng chờ.]
Một lát sau, An Linh Nhi nghe thấy trong đầu vang lên tiếng máy móc.
[Xin chào, tôi là hệ thống 1283. Xin hỏi cô có muốn về nhà và sẵn sàng giao dịch với tôi không?]
“Ta, ta nguyện ý, nguyện ý! Muốn ta làm bất cứ điều gì ta cũng nguyện ý!” An Linh Nhi vội vàng nói.
Ngu Sở ngồi ở một bên, bình tĩnh nhìn An Linh Nhi mừng rỡ như điên.
“Cảnh tượng quen thuộc cỡ nào đây.” Trong thế giới tinh thần, cô nói một cách thản nhiên, “Những người xuyên sách đã phá vỡ thế giới của người khác và vội vã rời đi, nhưng không biết rằng tất cả những gì họ làm đều có cái giá và hậu quả của nó.”
Một người xuyên qua thế giới này, có được huyết mạch thiên linh, ngay cả một tháng tu luyện cũng không có, nàng ta chỉ biết có thể thoát khỏi thế giới này, lại không hay biết rằng, cho tới tận bây giờ, hệ thống chưa bao giờ là một nhà từ thiện cả.
Tất cả tâm lý may mắn mà nàng không muốn chịu đựng, muốn không làm việc mà thu được lợi, đều đã nếm trải trong tay hệ thống trăm ngàn lần.
“Ký chủ Ngu Sở, cảm ơn cô đã toàn lực hợp tác.” Hệ thống nói, “Nếu không phải nhờ có cô, chúng tôi sẽ không thể liên lạc với người xuyên sách nhanh đến vậy được.”
Hệ thống chỉ có thể lấy được kết nối dưới sự đồng ý của con người, bình thường mà nói, đại bộ phận người xuyên sách đều sẽ náo loạn đến khi tất cả mọi chuyện không thể vãn hồi được mới có thể sợ hãi mà thu tay lại.
Nhưng người xuyên sách trên người An Linh Nhi, bởi vì Ngu Sở can thiệp vào thế giới này, cũng không hề làm ra hành vi thương tổn nào quá sức lớn lao cả.
An Linh Nhi trong nguyên tác ít nhất còn là một người vô cùng biết tính toán, mãi về sau mới bắt đầu sụp đổ, nếu là người xuyên sách này, nói không chừng chỉ cần qua vài năm nữa thôi, hết thảy sẽ bị nàng ta làm cho mất cân bằng.
“Không cần cảm ơn ta.” Ngu Sở thản nhiên nói, “Ta so với tất cả mọi người càng mong muốn thế giới này khôi phục lại như bình thường, có thể sớm ngày không bao giờ gặp lại cậu.”
Thời điểm linh hồn người xuyên sách trên người An Linh Nhi bị hệ thống thu đi, trong trận pháp xảy ra một trận bạo loạn năng lượng.
Nếu không có trận pháp, có lẽ sẽ chấn động trong khuôn viên mấy dặm sẽ cảm nhận được.
Bên ngoài, Tiêu Dực nhíu mày, cậu vội vã đi lên phía trước, lại bị ngăn cản ở bên ngoài trận pháp, thậm chí, bởi vì có nhà gỗ tồn tại, cậu cũng không thể nhìn thấy gì ở bên trong.
Không có biện pháp nào cả, Tiêu Dực đành phải lấy pháp bảo truyền âm ra.
“Hình như trong kết giới đã xảy ra chuyện rồi, các huynh mau tới đi.”
Lời này của cậu vừa nói ra, các sư huynh sư muội khác đã sợ tới mức cho rằng Ngu Sở xảy ra chuyện gì, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới.
“Sư tôn đâu?” Cốc Thu Vũ hỏi.
Tiêu Dực chỉ chỉ vào nhà gỗ.
“Còn đang ở bên trong.”
Mọi người ai nấy đều không vào được, chỉ có thể lo lắng chờ ở bên ngoài.
Trong nhà gỗ, Ngu Sở đặt An Linh Nhi đang hôn mê ở trên giường, môi nàng ấy tái nhợt, trên mặt không lấy chút huyết sắc nào.
Ngu Sở đưa tay đặt ở trên bụng nàng ấy, chầm chầm đem chân khí độ cho nàng ấy, dẫn cho chân khí của An Linh Nhi tự động luân chuyển.
An Linh Nhi không hổ danh là người có huyết mạch thiên linh, chỉ là được Ngu Sở dẫn dắt một chút, thân thể của nàng liền lập tức tự cứu lấy mình.
Một lát sau, l0ng nguc An Linh Nhi bắt đầu phập phồng, nàng ấy chậm rãi mở mắt ra.
Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Ngu Sở không có bất kỳ biểu hiện nào. Nàng nhìn chăm chú vào An Linh Nhi, không biết nàng ấy sẽ phản ứng như thế nào.
An Linh Nhi ho khan, nàng ấy miễn cưỡng chống đỡ thân mình, giương mắt nhìn về phía Ngu Sở, nhất thời trong mắt dâng trào ánh lệ, trong nháy mắt ấy, trông có vẻ vô cùng đáng thương.
Ngoài dự liệu của Ngu Sở chính là, vậy mà An Linh Nhi lại trực tiếp chống đỡ thân thể quỳ xuống.
“Đa tạ ân cứu mạng của tiên trưởng!” An Linh Nhi điềm đạm đáng thương, vừa khóc vừa nói, “Ta bị người đoạt hồn mấy tháng, vẫn không cách nào phản kháng, thậm chí càng ngày càng suy yếu dần. Nếu như không phải tiên trưởng cứu ta, nói không chừng bây giờ ta đã hồn phi phách tán rồi.”
Có thể là cách làm ngang ngược của người xuyên sách làm cho người ta sinh ra ấn tượng người vào trước làm chủ, Ngu Sở vốn đã chuẩn bị tâm lý rằng An Linh Nhi sẽ có phản ứng kịch liệt, không ngờ là mọi thứ tốt hơn nhiều so với những gì nàng dự đoán.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, Ngu Sở phát hiện An Linh Nhi tuy có một ít đặc điểm tính cách của nữ chính, nhưng ở những phương diện khác thì cũng không có vấn đề gì to tát cả.
Căn cứ theo miêu tả của nàng ấy, sau khi An Linh Nhi bị người ta chiếm đoạt thân thể, tinh thần giống như bị “giam cầm” ở một góc nhỏ trong đầu, cứ mơ mơ màng màng, chỉ có đôi ba lần mới có thể nhìn thấy người xuyên sách khống chế thân thể nàng ấy hành sự.
Ngu Sở nói: “Vậy ngươi cũng biết rồi đó, ngươi đã bị Phái Thăng Dương trục xuất rồi.”
An Linh Nhi ủ rũ, nàng ấy cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
“Ta ở Phái Thăng Dương bị mất hết thể diện như thế rồi, giờ cũng không dám trở về nữa.” Nàng ấy nghẹn ngào, “Chẳng lẽ ta chỉ còn con đường trở về Nhân giới thôi sao?”
“Ngươi không cần bi quan.” Ngu Sở nói, “Ngươi có thiên phú rất cao, ta đã liên lạc với bằng hữu của ta, chưởng môn Phái Tu Thiên – Vũ Hoằng Vĩ, ông ấy có ý thu nhận ngươi làm đồ đệ, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”
An Linh Nhi không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn về phía Ngu Sở, nàng ấy dập đầu, hỏi dồn dập: “Chưởng môn đệ nhất môn phái nguyện ý thu ta? Tiên trưởng, điều này, điều này có thật không? Ta, đương ta nhiên nguyện ý…”
“Nhưng có một điểm ngươi cần phải biết, Phái Tu Thiên quy tắc nghiêm ngặt, Vũ chưởng môn càng vô cùng nghiêm khắc.” Ngu Sở nói, sắc mặt hay giọng điệu đều nghiêm túc, “Ngươi phải nghĩ cho thật kỹ, bước vào Phái Tu Thiên thì phải chuẩn bị chịu khổ, nếu có ý muốn đầu cơ trục lợi, chỉ sợ sẽ không được tha thứ dễ dàng.”
An Linh Nhi mím môi, nàng ấy nức nở, “Tiên trưởng, ta hiểu mà. Trong quá khứ ta không hiểu, nhưng bây giờ ta đã thực sự hiểu rồi. Sinh mệnh lần thứ hai của ta có được không dễ dàng gì, ta không bao giờ muốn cảm nhận cái loại cảm giác vô lực không có biện pháp phản kháng này nữa, ta nhất định sẽ tu luyện cho thật tốt, không phụ ân cứu mạng của ngài.”
Vốn Ngu Sở còn cho rằng, để giáo huấn lại An Linh Nhi sẽ là chuyện rất khó khăn, không ngờ là nàng ấy bước vào Quỷ Môn Quan một lần thôi mà đã tự nghĩ thông suốt như vậy rồi.
Sau khi nói chuyện với An Linh Nhi, Ngu Sở mở cửa, cũng giải trừ kết giới. Ngay lúc ấy, nàng nhìn thấy sáu đồ đệ đều ở bên ngoài chờ nàng, nhìn thấy nàng đi ra, bọn họ đều lo lắng mà tiến lại gần.
“Sư tôn, ngươi không sao chứ?”
“Vừa rồi có chuyện gì vậy ạ?”
Còn có đồ đệ mang theo sự cảnh giác cao độ mà trừng trừng mắt nhìn An Linh Nhi phía sau Ngu Sở. Áp lực của người tu tiên cao đến mức làm nàng ấy ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
“Được rồi.” Ngu Sở lên tiếng hòa hoãn không khí: “Vừa nãy là người chiếm đoạt hồn phách, đã bị đuổi đi rồi, đây mới là An Linh Nhi thật sự.”
Nghe Ngu Sở nói xong, bọn họ lại nhìn về phía An Linh Nhi, quả nhiên cũng cảm được hình như nàng ấy đã thay đổi một chút…?
Tuy bộ dạng không thay đổi gì nhưng tính cách không giống trước cho lắm, thần sắc lẫn khí chất cũng hoàn toàn bất đồng.
So với người vừa rồi kiêu ngạo ương ngạnh, giữa hai hàng lông mày của An Linh Nhi này mang thần sắc nhu nhược hơn rất nhiều.
Mặc dù vậy, các đồ đệ vẫn không hề buông lỏng sự cảnh giác.
Ngu Sở bảo bọn họ về môn phái trước, còn mình thì dẫn An Linh Nhi đến Phái Tu Thiên tìm Vũ Hoằng Vĩ.
Ban đầu Vũ Hoằng Vĩ không muốn thu nhận đệ tử, nhưng khi thấy An Linh Nhi, chủ ý cũng thay đổi.
An Linh Nhi là nhân vật chính, tư chất đương nhiên là tốt vô cùng, thuộc tính của nàng ấy là hệ Hoả biến dị, hơn nữa có huyết mạch thiên linh ở đây, chỉ cần nàng ấy có lòng kiên định muốn tu luyện, ắt sẽ là một hạt giống tốt.
“Ta có thể thu nhận ngươi làm đồ đệ.” Vũ Hoằng Vĩ vuốt chòm râu ngắn ngùn, ông nhìn chăm chú vào An Linh Nhi, “Nhưng ta vẫn luôn nghiêm khắc, ngay cả đệ tử môn phái cũng rất sợ ta. Nếu ngươi muốn bái ta làm sư phụ, phải chịu cực chịu khổ, ngươi có làm được không?”
An Linh Nhi dùng sức gật đầu thật mạnh, “Ta có thể làm được!”
“Nếu ta muốn đưa ngươi đến nơi xa xôi không có người ở mà dốc lòng tu luyện, ngươi có thể chịu đựng được sự cô đơn không?”
“Có thể ạ!” An Linh Nhi buồn bực nói, “Một mình tu luyện vẫn tốt hơn là bị người khác chiếm đoạt. Xin chưởng môn cho ta một cơ hội, ta nhất định không phụ sự kỳ vọng của ngài.”
Vũ Hoằng Vĩ mến mộ người tài, ông thấy thái độ An Linh Nhi kiên quyết như vậy, lại nhìn về phía Ngu Sở, biểu tình nghiêm túc và căng thẳng đến nỗi sắp không kìm nén được, thiếu chút nữa đã cười rộ lên rồi.
Ngu Sở hắng giọng, nàng nói: “Nếu hai bên đều không có ý kiến gì, vậy chuyện cứ quyết định như vậy đi, ta trở về trước.”
“Ta tiễn cô.” Vũ Hoằng Vĩ nói.
Hai người vừa mới đi ra ngoài, An Linh Nhi bỗng nhiên gọi với theo sau: “Ngu tiên trưởng…”
Ngu Sở quay đầu lại, nhìn thấy An Linh Nhi nắm vạt áo, vẻ mặt hơi nhăn nhúm lại.
“Thoải mái mà nói chuyện đi, không nên làm ra hành động như vậy.” Vũ Hoằng Vĩ nói.
Quả nhiên là kiểu tính cách nam trưởng bối này của Vũ Hoằng Vĩ có thể uốn nắn lại tính cách của An Linh Nhi, An Linh Nhi buông tay ra, nàng ấy thật cẩn thận cất lời: “Ngu tiên trưởng, sau này ta có thể đến thăm ngài không?”
Ngu Sở khựng lại một chút, nàng nghi hoặc: “Ngươi thăm ta làm gì?”
An Linh Nhi ấp úng nói không nên lời.
“Cô cứu nàng ấy, nàng ấy cảm kích cô.” Vũ Hoằng Vĩ bất đắc dĩ thay lời.
Bấy giờ Ngu Sở mới phản ứng lại, nàng cũng hơi bất đắc dĩ.
“Ngươi cứ tu luyện cho tốt đu, về sau khi ta đến Phái Tu Thiên tìm sư phụ ngươi, tất nhiên có thể nhìn thấy ngươi.” Ngu Sở nói.
Ánh mắt An Linh Nhi khi ấy mới sáng rực lên, nàng ấy liên tục gật đầu.
“Ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt!” Nàng ấy cam đoan một cách nghiêm túc.
Vũ Hoằng Vĩ đưa Ngu Sở rời đi.
Đợi đến khi ra đến bên ngoài, ông mới nghi hoặc hỏi nàng, “Ta thấy đứa nhỏ kia thẹn thùng hàm súc, cũng không sắc bén như cô nói mà.”
“Ta cũng không biết nàng ấy bị dọa sơh hay là thật sự thay đổi tính tình rồi.” Ngu Sở nói, “Tóm lại là ông cần để tâm nhiều, đối với nàng ấy nghiêm khắc một chút, nhất định là có lợi. ”
“Ta biết, cô cứ yên tâm đi.” Vũ Hoằng Vĩ cười đáp. Ông vuốt chòm râu và nói trong sự hài lòng, “Haiz, đó là một hạt giống tốt. Không tệ, không tệ.”
Nhìn thấy ông cao hứng, Ngu Sở cũng thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ nàng và Vũ Hoằng Vĩ là bằng hữu, ngẫm lại thì ông thích Lục Ngôn Khanh như thế, cũng là do nàng cướp của ông, trong lòng có phần không đành lòng. Hiện giờ Vũ Hoằng Vĩ thu nhận An Linh Nhi, cũng xem như là chuyện vẹn toàn cho đôi bên.
Vũ Hoằng Vĩ vui mừng thu nhận đồ đệ, Ngu Sở cũng giải quyết một đại ẩn họa, tâm tình hai người đều rất tốt.
Bọn họ ở trong đình trên đỉnh núi cao chót vót nhìn về phương xa, chỉ thấy núi rừng phập phồng, thiên địa rộng mở, trong lòng càng thoải mái sảng khoái.
“Nào, cô đừng đi vội, cùng ta chơi ván cờ đã nào.” Vũ Hoằng Vĩ nói.
Hai người ngồi trong đình, Vũ Hoằng Vĩ lấy một hộp cờ vây từ góc bàn ra, đánh cờ cùng Ngu Sở.
Vũ Hoằng Vĩ cũng xem như giàu kinh nghiệm rồi, nhưng Ngu Sở lại càng lợi hại hơn, hai người đánh mấy ván, Vũ Hoằng Vĩ thua nhiều thắng ít.
“Cô vẫn là nên đi trước đi.” Vũ Hoằng Vĩ hơi buồn bực.
Ngu Sở nở nụ cười.
Hai người đang nói chuyện, sự mẫn cảm của người ở kỳ Đại Thừa làm cho bọn họ cùng ngẩng đầu, nhìn về phía Tây Bắc.
Một loại động đất cổ quái, liên miên từ hướng Tây Bắc không ngừng lan tràn, một giây sau khi hai chưởng môn ngẩng đầu, trong núi rừng có hàng ngàn loài chim, toàn bộ chúng bay tít lên tận trời xoay quanh, ríu rít kêu lên.
“Là trận động đất ở phía Tây Bắc?” Vũ Hoằng Vĩ nhíu mày.
Ngu Sở còn chưa nói năng gì, chỉ thấy bầu trời ở phía Tây Bắc tối sầm xuống, giống như châu chấu vượt quá giới đột ngột lan tràn về phía bọn họ.
Trong nháy mắt, bóng tối bao phủ hết thảy, buổi chiều vốn đang sáng ngời bỗng tối đen như nửa đêm canh ba, sau mấy chục giây tối đen, hết thảy lại khôi phục như bình thường.
Ngoại trừ tiếng động vật khắp núi rừng gào thét đan xen, tựa nhe hết thảy vừa rồi đều chỉ là ảo giác mà thôi.
“Ngu chưởng môn, cô có cảm nhận được không?” Vũ Hoằng Vĩ trầm ngâm, “Không khí này đục hơn rất nhiều.”
Vốn đang ở trong núi non hoang vắng phía Nam, nơi đây nên là nơi linh khí sạch sẽ dồi dào nhất, nhưng hôm nay, trong không khí ngoại trừ linh khí ra, dường như có rất nhiều năng lượng hỗn tạp cùng tồn tại song song.
Loại năng lượng này, không giống ma khí hoặc linh khí, mà nó càng tinh khiết hơn, càng hắc ám hơn, đặc biệt giống với… sức mạnh hỗn độn của Quân Lạc Trần.
Trong lòng Ngu Sở hơi rối loạn, nàng lấy lại bình tĩnh, sau đó nói: “Dị tượng lớn như vậy, Tây Bắc nhất định đã xảy ra chuyện rồi. Ta trở về môn phái giải quyết chút chuyện rồi, gặp lại ông sau.”
Vũ Hoằng Vĩ gật gật đầu, ông trở về Phái Tu Thiên, Ngu Sở thì chạy về Tinh Thần Cung.
Trên đường đi, Ngu Sở lấy pháp bảo truyền âm liên hệ Quân Lạc Trần, dù chỉ là một chút phản ứng, đối phương cũng hề chẳng đáp lại.
Thần sắc Ngu Sở hơi tối tăm, nàng thu hồi pháp bảo truyền âm, vội vã chạy về môn phái.