Trong thành Hoả Thánh, nơi ở nguy nga tráng lệ của Thánh Nữ đã sớm bị Ma Vực đoạt lại, Cốc Thu Vũ yêu thích hưởng thụ nên đã đưa Thẩm Hoài An đến nơi này.
Năm ngày đầu tiên, quả nhiên Cốc Thu Vũ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không làm ra chuyện gì khiến lòng người khiếp sợ nữa.
Nhưng so sánh với những nữ tu bình thường, hành vi và hành động của nàng vẫn rất khác người.
Chẳng hạn như, khi đi trên đường phố, nàng yêu cầu Thẩm Hoài An phải nắm tay nàng. Nếu gặp được người bán hàng rong bán đồ vật này nọ ở ven đường, nàng cũng sẽ bảo Thẩm Hoài An mua cho nàng.
Chưa kể đến bản thân Cốc Thu Vũ chắc chắn không thiếu tiền, mấy ông chủ nhìn thấy mặt nàng, tất cả đều run rẩy lẩy bẩy, hận không thể cho không nàng luôn.
Khi ăn cơm, Cốc Thu Vũ sẽ bảo Thẩm Hoài An chủ động đút cho nàng, hoặc có khi còn ngồi dựa vào ngực của cậu.
Mặc dù mỗi lần bị yêu cầu làm gì đó, biểu cảm của Thẩm Hoài An đều vô cùng khó coi, nhưng thật ra cậu vốn cho rằng khoảng thời gian này sẽ rất giày vò và chán ghét nó, bây giờ nghĩ đến lại không hề cảm thấy buồn nôn đến vậy, chỉ là cậu không quen ở quá gần nữ tử như vậy thôi.
Ban đầu cậu nghiến răng nghiến lợi trong lòng, hận muốn chết, nhưng nắm tay thì nắm lâu rồi cũng thành quen, đút ăn này nọ cũng rất đơn giản, Thẩm Hoài An vẫn luôn tự thôi miên chính mình rằng, cậu đang cho ngựa ăn ở nhà.
Về phần ôm, quả thật là khó chịu nhất. Thân thể của nữ nhân mềm mại ấm áp, khiến cậu không thể nào mà quen được.
Ngoài những điều này, Thẩm Hoài An khó chịu được nhất chính là thái độ ngả ngớn của Cốc Thu Vũ.
Cậu có cảm giác rõ ràng rằng, thực ra căn bản là Cốc Thu Vũ không thèm để ý cậu, chẳng qua vì nàng cảm nhận được sự thú vị mới mẻ của cậu, bộ dạng của cậu vừa khéo lại hợp khẩu vị của nàng mà thôi. Cho nên lần thứ hai gặp mặt nàng mới dám cưỡng hôn cậu, lần thứ ba gặp mặt đã yêu cầu cậu chơi đùa cùng nàng.
Cho dù cậu là anh tài kiệt xuất của giới tu tiên, Cốc Thu Vũ cũng không có chút thái độ đối đãi nghiêm túc nào.
Nàng đang xem cậu như thứ tiêu khiển, hơn nữa, vô cùng vô cùng khinh thường cậu. Mà loại khinh thường này lại vốn là đặc quyền của Thẩm Hoài An cậu khi đối đãi với những người khác.
Thẩm Hoài An càng hiểu được điểm này, thì khi nhìn thấy nụ cười khẽ khàng xinh đẹp, đầy mị hoặc của Cốc Thu Vũ, sự căm hận trong lòng càng nhiều hơn.
Cậu chán ghét nàng, cậu chán ghét nữ tử giống như nàng.
Thẩm Hoài An chỉ có thể tự an ủi chính mình, chẳng qua chỉ có mười ngày mà thôi, bây giờ cậu đã vượt qua hơn một nửa, thắng lợi đang ở ngay trước mắt rồi.
Thẩm Hoài An thề rằng, nếu chống đỡ được qua mười ngày này mà có thể có được linh chi thất tiên, cậu sẽ vạch rõ giới hạn với Cốc Thu Vũ, đến lần gặp mặt kế, chắc chắn cậu sẽ giết nàng.
Cố nhịn sự “tra tấn” ban ngày, Thẩm Hoài An chỉ thấy cả người mình toàn là mùi hương của Cốc Thu Vũ, mùi hương mà cậu mãi vẫn chẳng thể quen được.
Thẩm Hoài An tắm rửa thay y phục, kiểm tra kết giới trong phòng. Sau khi xác định đã bình yên vô sự, Thẩm Hoài An mới hơi tựa người vào trên giường, chầm chậm nhắm mắt lại.
Đi cùng Cốc Thu Vũ thật sự rất phí phạm tinh lực, Thẩm Hoài An tinh lực tràn đầy cũng phải dựa vào đầu giường ngủ gà ngủ gật.
Trong cơn hỗn loạn, Thẩm Hoài An mơ thấy Bách Trượng Phong mà cậu đã sinh sống nhiều năm, mơ thấy tiểu viện trên sơn cốc phía sau môn phái.
Cậu nhìn thấy An Linh Nhi yên lặng ngồi đọc sách dưới tàng cây, động vật đều nguyện ý chạy lại chơi đùa với nàng ta.
Ngày thường, tuy Thẩm Hoài An rất ngạo mạn, nhưng do xuất thân từ võ lâm thế gia nên cậu vẫn luôn muốn giúp đỡ chính nghĩa, trừ gian diệt ác, hướng thiện, bảo vệ con đường của người tu tiên.
An Linh Nhi sạch sẽ thuần khiết như vậy, lại là một cô nương rất thiện lương, là người xứng với cậu nhất. Cho dù là đưa nàng ta về ra mắt cha nương đã khuất của cậu, bọn họ cũng sẽ vô cùng vừa lòng.
Thẩm Hoài An vốn đang nhìn chăm chú vào khung cảnh tốt đẹp này, bỗng, cảnh trong mơ dần dần biến hóa.
Sơn cốc vốn xanh um tươi tốt dần bị sương mù bao phủ, cả thế giới tràn ngập hơi nước dày đặc.
Thẩm Hoài An giống như đang chìm trong suối nước nóng nóng bỏng, có một đôi bàn tay thon dài trắng nõn bám vào cổ cậu.
Ngay sau đó, Cốc Thu Vũ bật ra khỏi mặt nước, những giọt nước lăn dài trên mái tóc và gò má, trượt qua xương quai xanh rồi rơi vào mặt nước.
Cốc Thu Vũ ôm cổ của cậu, hàng mi dày khẽ chớp, môi hồng răng trắng, nở một nụ cười quyến rũ đắm say.
“Tiểu kiếm tiên…” Nàng khẽ gọi.
Giọng nàng vừa duyên dáng vừa quyến rũ, âm cuối kéo dài, giống như một con mèo nhỏ đang quấy nhiễu tâm trí người ta. Đôi mắt rất ướt át, đong đầy sự mê hoặc lòng người.
Cả người Thẩm Hoài An chấn động, cậu mở bừng mắt.
…
Sau đêm đó, liên tục hai ngày Thẩm Hoài An không ngủ gà ngủ gật nữa, ngày càng lãnh đạm với Cốc Thu Vũ hơn.
Mỗi khi Cốc Thu Vũ dùng linh chi thất tiên đe dọa, sương giá lạnh lẽo trong mắt Thẩm Hoài An ngày một tăng dần, trông có vẻ như đang ở bến bờ của sự bùng nổ.
Dưa hái xanh không ngọt, Cốc Thu Vũ đã sớm biết điều này. Nàng cũng không cần Thẩm Hoài An phải yêu nàng, dù sao nàng cũng chỉ là tìm chút việc vui vẻ mà thôi.
Nhưng Thẩm Hoài An không phối hợp như vậy, ngược lại cũng chẳng còn gì thú vị nữa.
Người tên Thẩm Hoài An này, không biết nên nói cậu đơn thuần hay chính trực, cậu rất tin tưởng ước định giữa cậu và người khác.
Ước định mười ngày của cậu và Cốc Thu Vũ, cho dù không muốn đến thế nào, cho dù thật sự không rời đi, nhưng cũng sẽ không nảy lên sát tâm.
Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy. Chuyện mà Thẩm Hoài An đã đáp ứng, cậu nói được thì ắt sẽ làm được.
Ở trong lòng cậu, Cốc Thu Vũ cũng nên giữ chữ tín như vậy.
Chẳng qua, đáng tiếc biết bao, Cốc Thu Vũ cũng không phải người có tâm địa thiện lương gì.
Đêm ngày thứ chín, Thẩm Hoài An vừa muốn trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, đôi chân đang bước về phía trước bỗng nhiên mềm nhũn, thân thể cậu ngã xuống cạnh vách tường.
Chỉ trong nháy mắt, Thẩm Hoài An đã biết, cậu lại trúng độc rồi.
Cho dù cậu đã phòng bị bằng mọi cách, đã ăn trước một chút giải dược thường gặp, nhưng vẫn không phòng được đệ nhất ma tu Ma Vực.
Độc của nàng không màu không vị, ngay cả nàng xuống tay lúc nào, Thẩm Hoài An cũng không biết.
Không giống với loại độc khiến người khác không thể nhúc nhích như lần trước, lúc này đây, Thẩm Hoài An cảm nhận được một ngọn lửa nóng cực lớn từ dưới cơ thể chạy tít lên đầu, làm cậu mê man không tỉnh táo.
“Cốc Thu Vũ!” Thẩm Hoài An thở hổn hển, nói, “Ngươi!…”
Chân khí quanh thân Thẩm Hoài An bạo động, như cả tòa kiến trúc đương lúc lung lay chực chờ đổ nát. Đáng tiếc thay, ý thức của cậu mơ hồ rất nhanh chóng, chẳng khống chế được luồng chân khí hỗn loạn ấy.
Cậu cảm giác được hơi thở của Cốc Thu Vũ đang đến gần. Trước mắt Thẩm Hoài An mờ mờ, chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng, cậu lấy ra một thanh trường kiếm bình thường từ trong túi trữ vật, còn chưa kịp nhấc lên đã bị Cốc Thu Vũ đoạt đi mất.
“Tiểu kiếm tiên…” Giọng nói của Cốc Thu Vũ như xa như gần, dần dần hoà hợp với khung cảnh trong giấc mơ của Thẩm Hoài An.
Thẩm Hoài An gầm lên như một dã thú bị mắc kẹt. Cậu cố gắng hết sức ngưng tụ chân khí của mình, những ngón tay lạnh lẽo của Cốc Thu Vũ vu0t ve gò má cậu.
Đột nhiên, tất cả chân khí như quân lính tan rã.
Cảm giác khó chịu bốc hỏa cuối cùng cũng tìm ra được cách giải quyết, Thẩm Hoài An thở hổn hển, nhưng cậu không thể kiềm chế được mà tiến lại gần ngón tay của nàng.
Đôi mắt cậu tối tăm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Cốc Thu Vũ đang tiến về phía mình.
“Thẩm Hoài An, sao ngươi có thể dễ dàng tin người Ma Vực như vậy chứ?” Nàng ghé vào lỗ tai cậu mà nói: “Ngươi đã từng nghe qua độc tình ti chưa? Ngươi trúng độc rồi…”
Những chuyện tiếp theo dần trở nên đứt quãng.
Cốc Thu Vũ đỡ cậu trở về phòng, ngón tay lạnh lẽo của nàng xé toạc y phục trên người Thẩm Hoài An, cơ thể Thẩm Hoài An nóng bừng bừng, chỉ có cơ thể giá lạnh của Cốc Thu Vũ mới có thể an ủi cậu.
Cuối cùng, cơ thể lạnh lẽo đó cũng trở nên nóng bỏng.
Ý thức của Thẩm Hoài An chưa biến mất hoàn toàn, nhưng cậu đã trúng độc của Cốc Thu Vũ rồi.
Tất cả những điều này không phải là điều cậu muốn, đều do sự ép buộc của Cốc Thu Vũ.
Cậu không còn lựa chọn nào khác.
Thẩm Hoài An đè Cốc Thu Vũ xuống giường, lòng bàn tay cậu siết chặt cổ tay nàng. Nhìn vẻ tự cao tự đại và hờ hững thường ngày của Cốc Thu Vũ cuối cùng cũng biến mất, chỉ còn lại những nức nở yếu ớt, nhìn thấy nàng nghẹn ngào gọi tên mình, lòng Thẩm Hoài An dấy lên thứ duc v0ng mà cậu không biết tên.
Thẩm Hoài An hôn nàng, không nhẹ nhàng mà g4m cắn như dã thú, đôi môi của Cốc Thu Vũ nhanh chóng đỏ au lên.
Nhưng Cốc Thu Vũ cũng không phải con mồi. Nàng cắn môi của Thẩm Hoài An trả đũa, Thẩm Hoài An lại cắn nàng để phục thù, cho đến khi nàng khóc tiếp mới thôi.
Thẩm Hoài An không biết mọi chuyện đã kết thúc như thế nào.
Khi Thẩm Hoài An tỉnh lại, đã là chiều hôm sau.
Cậu độc lai độc vãng đã rất nhiều năm và đã sớm quen với việc sống một mình rồi. Khi Thẩm Hoài An muốn đứng dậy, cậu nhận ra rằng, Cốc Thu Vũ hãy còn đang ở trong vòng tay cậu, hai người da kề da, cùng nằm chung giường, cùng say giấc nồng.
Cảnh tượng tối hôm qua bỗng hiện lên trước mắt Thẩm Hoài An.
Hơi thở của Thẩm Hoài An đột nhiên gấp gáp. Cùng lúc đó, cậu cảm thấy Cốc Thu Vũ cũng đã tỉnh dậy.
Cậu vươn tay, thanh kiếm hàn khí vây quanh xuất hiện trong lòng bàn tay cậu.
Cốc Thu Vũ ngồi dậy, nàng không dám tin mà cất lời, “Thẩm Hoài An, ngươi sẽ không chọn lúc này mà ra tay với ta chứ?”
Trong lòng Thẩm Hoài An sát ý ngập trời, cậu quay đầu, lại thấy Cốc Thu Vũ nắm góc chăn che ngực của mình lại, mái tóc đen nhánh xõa xuống bờ vai, trông nàng vô hại hơn bình thường, mà trên bả vai và xương quai xanh tuyết trắng của nàng vẫn còn mấy dấu vết mờ mờ.
Lửa giận ngập trời của Thẩm Hoài An chợt bị dập tắt.
L0ng nguc cậu phập phồng kịch liệt, cuối cùng vẫn thu kiếm lại, xoay người nhặt y phục trên mặt đất lên, động tác tức giận như chỉ muốn rời khỏi đây ngay lập tức.
“Ngươi muốn đi à?” Cốc Thu Vũ nói, “Ngươi không cần linh chi thất tiên nữa sao?”
Thẩm Hoài An mặc y phục vào, cậu nhìn Cốc Thu Vũ chăm chú, cười lạnh, hỏi, “Cốc Thu Vũ, ngươi thật sự biết linh chi thất tiên ở nơi nào sao?”
“Ta biết.” Cốc Thu Vũ nhịn không được mà đáp lời.
“Vậy ngươi sẽ nói cho ta biết sao?” Thẩm Hoài An chất vấn.
Cốc Thu Vũ còn muốn tiếp tục nói tiếp, nhưng ánh mắt của Thẩm Hoài An làm cho môi nàng khẽ nhếch, lại không thể nói ra thành lời.
Thấy thế, Thẩm Hoài An lạnh lùng nở nụ cười.
“Trong miệng ngươi còn có câu nào là thật hay không?” Cậu nói.
Thẩm Hoài An cười nhạo, nói, “Ta vậy mà vọng tưởng rằng chúng ta sẽ cho nhau sự tín nhiệm công bằng, người nói đúng, ta đúng là ngu ngốc, yêu nữ chính là yêu nữ, trong đầu ngươi ngoài những chuyện tình thấp hèn kia ra, còn có thể có cái gì nữa?”
“Thẩm Hoài An!” Cốc Thu Vũ nhịn không được mà gọi.
Thẩm Hoài An đã mặc y phục xong, cậu lạnh lùng nói, “Sao nào, chẳng lẽ Cốc đại nhân còn muốn ta chịu trách nhiệm hay sao?”
Nhìn thấy Cốc Thu Vũ không nói gì, cậu cười lạnh một tiếng, đẩy cửa rời đi.
Cốc Thu Vũ ngồi ở trên giường, nhìn theo cạnh cửa, nàng thở dài một tiếng, vươn tay che trán của mình.
Không lâu sau, phụ tá Trình Toa của nàng bước dồn dập vào phòng.
“Đại nhân, Thẩm Hoài An đi rồi.” Trình Toa nói, “Cần ta dẫn người đi giải quyết hắn không?”
“Không cần nữa.” Cốc Thu Vũ mệt mỏi nói.
Trình Toa vừa muốn xoay người rời đi thì nghe được Cốc Thu Vũ nói, “Linh chi cửu phẩm để dưới hầm ngươi cầm đi cho hắn đi, cứ nói với hắn, những người khác không thể có được linh chi cửu phẩm, linh chi này là tốt nhất.”
Lời này không nằm trong dự kiến của Trình Toa, nhưng nàng ấy vẫn gật gật đầu, lĩnh mệnh đi xuống.
Chỉ còn Cốc Thu Vũ ngồi trên giường, nàng nhắm mắt lại, hít thở thật sâu.
Thẩm Hoài An đoán đúng, nàng chưa từng nghĩ đến việc cho Thẩm Hoài An linh chi, bởi vì ngay từ tháng đầu tiên linh chi xuất hiện, nó đã bị Cốc Thu Vũ tìm được, mang về trình lên cho Ân Quảng Ly.
Đúng là từ đầu đến cuối nàng đều lừa Thẩm Hoài An.
Đây là nàng, nàng là yêu nữ ma tu quỷ kế đa đoan. Nàng có ý với Thẩm Hoài An nên đã dùng trăm phương ngàn kế muốn có được cậu, nếm thử chút tư vị. Tương lai, dù Thẩm Hoài An sống hay chết, tâm tính biến hóa như thế nào, nàng cũng không thèm để ý.
Vốn dĩ nên là như vậy.
Nhưng mà, nàng đã có được những gì nàng mong muốn, nhưng tại sao trong lòng không thấy vui vẻ chút nào?
Sắc mặt lạnh nhạt của Thẩm Hoài An khi rời đi như đâm một lỗ vào người nàng, làm nàng phiền muộn không thôi.
Tâm tình của Cốc Thu Vũ không tốt, hôm sau, khi nàng đi vào điện Ma Vương, cũng có thể nhìn ra được nàng không yên lòng.
Sau khi bàn luận xong xuôi, Ân Quảng Ly bảo nàng ở lại, những Ma tướng khác thấy nhưng không thể trách, đều thối lui ra ngoài.
“A Thu, lại đây.” Ân Quảng Ly nói.
Cốc Thu Vũ nhấc làn váy lên, nàng cất bước đi lên bậc thang, đi đến bên cạnh Ân Quảng Ly rồi ngồi xuống. Nàng vươn tay khoác lên đùi hắn, đầu hướng lại gần.
Ân Quảng Ly vươn tay, ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của hắn nhẹ nhàng vu0t ve tóc của nàng.
“Thích tên kiếm tu kia đến vậy sao?” Ân Quảng Ly nhàn nhạt nói, “Vi sư bắt hắn lại giúp con, hủy gân cốt, đoạn kinh mạch, nuôi trong viện của con không phải là được rồi sao?”
Cốc Thu Vũ ngẩng đầu, nàng nhấp môi.
“Con không quá yêu thích, nhưng cũng không muốn bẻ gãy cánh chim của hắn.” Cốc Thu Vũ nói, “Có những người phải tự do phản nghịch mới làm người ta kinh tâm động phách, nếu trở thành phế nhân thì chẳng còn gì thú vị nữa rồi. Có đúng không, sư tôn?”
Ân Quảng Ly biết nàng đang nói đến người khiến hắn nhớ mãi không quên – An Linh Nhi, khóe miệng không khỏi cong lên.
“Là ta đánh giá cao hắn rồi.” Hắn ta nhẹ nhàng cười nói, “Ta chỉ biết là, sao A Thu có thể coi trọng mặt hàng nam nhân như vậy được chứ.”