Nhìn thấy hai bên đánh nhau xong, trừ trưởng môn ra thì những đệ tử còn lại của Thiên Cẩu Các đang nằm bò trên đất không đứng dậy được, những người dân cũng lớn gan dần lên, dám ra ngoài xem xét tình hình.Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An lùi về phía sau lưng Ngu Sở rồi lạnh lùng nhìn chăm chăm vào Hầu Xương.Hầu Xương nhìn thấy người càng ngày càng nhiều khiến trong lòng gã khẩn trương lên.Gã hướng về Ngu Sở cười trừ, “Ngài xem, đúng là đệ tử của tại hạ đánh người trước nhưng hai đồ đệ của ngài đều đã đánh các đệ tử của tại hạ rồi, hay là…… Hay là chuyện này bỏ qua nhé?”“Bỏ qua?” Ngu Sở nhìn Hầu Xương chất vấn đầy lạnh lùng, “Ngươi dạy dỗ đồ đệ của ngươi thành những kẻ có đạo đức suy đồi, thường xuyên bắt nạt dân chúng, mai phục những người tu tiên khác, không có một chút khí tiết nào của người tu tiên.
Một hài tử mới mười bốn tuổi thế nhưng bị mấy tên đệ tử trưởng thành không biết xấu hổ của ngươi lấy nhiều bắt nạt ít, thật không biết liêm sỉ.
Nếu hôm nay ta bỏ qua cho ngươi ngày mai ngươi sẽ mang đệ tử đi nơi khác tiếp tục làm xằng làm bậy!”Hầu Xương biết bản thân làm nhiều chuyện trái với lương tâm, thực lực của gã cũng không cao siêu gì nhưng có một thứ mà những người tu tiên khác không thể so sánh --- Gã không cần mặt mũi chút nào.Người tu tiên và tiên môn bình thường vẫn luôn để ý mặt mũi của mình, làm việc gì cũng sợ bị mất mặt nhưng Hầu Xương không sợ.“Vị tiên tử này nói rất đúng, đúng là tại hạ không phải người tốt gì nhưng tại hạ cam đoan với ngài rằng tuy Thiên Cẩu Các của tại hạ làm nhiều điều xấu nhưng chưa từng giết người bao giờ.
Dù có sai ngài còn có thể giết chúng ta được sao?”Không đợi Ngu Sở trả lời, Hầu Xương tiếp tục nói với giọng điệu mạnh mẽ, “Đánh đồ đệ của ngài là đệ tử của tại hạ không đúng nhưng xương cốt bọn chúng cũng bị đánh nát, mọi người cũng bị ăn mấy lần đánh, nếu ngài không hài lòng thì tại hạ sẽ bảo tất cả đồ đệ dập đầu nhận sai với vị tiểu hữu này!”Gã vung tay lên, mấy tên đệ tử Thiên Cẩu Các có thể bò dậy liền muốn cong gối dập đầu cùng với Hầu Xương khiến Thẩm Hoài An kinh hoảng trốn sau lưng Ngu Sở.Hầu Xương thấy khuôn mặt Ngu Sở xinh đẹp nên cho rằng nàng dễ nói chuyện hơn đồ đệ của nàng thì đúng là sai thật rồi!Nếu Ngu Sở không ở đây thì có khả năng người thiếu niên chính trực như Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An bị ép đến không xuống đài được, tiền bối người ta còn quỳ xuống xin tha thì ngươi không biết xấu hổ nói gì được? Chắc cũng chỉ có thể nuốt cục tức vào bụng mà thôi.Nhưng Ngu Sở không giống vậy, không ai có thể lấy đạo đức ra ép buộc nàng.Đám người Hầu Xương mới quỳ được một nửa thì cảm giác như có một bàn tay của người khổng lồ bắt lấy, những tên đệ tử không cử động được cũng như thế, mười một người bị kiềm chế chặt chẽ ngay ngắn với tư thế nửa quỳ.Hầu Xương không thể động đậy, chỉ cảm thấy chân khí của mình bị Ngu Sở khống chế giữ chặt trong cơ thể, loại thực lực bị áp đảo này khiến gã kinh hoảng.“Ngài, ngài sẽ thật sự muốn giết chúng ta sao?” Gã sốt ruột nói, “Chẳng qua chỉ đánh đồ đệ của ngài thế mà mười một tính mạng của toàn môn phái tại hạ ngài cũng muốn thu? Nếu ngài làm như vậy thật chỉ sợ tương lai thanh danh của Tinh Thần Cung cũng không tốt đẹp gì đâu!”Người dân xôn xao lên, hận không thể xé xác đám ác bá hàng năm bắt nạt họ.Những lần trước ăn cơm bá vương, tùy tiện lấy đồ của cửa hàng, hoặc quát nạt tiểu nhị còn chưa nói, lần thứ nhất đệ tử Thiên Cẩu Các muốn đánh chết khất cái Tiểu Triệu, lần thứ hai muốn khinh bạc cô nương trẻ tuổi, lại còn không biết liêm sỉ hùa nhau quần ẩu thiếu niên, ba sự kiện này làm dân chúng Vân Thành không nhịn được phẫn nộ trong lòng.***Cơm bá vương: ăn không chịu trả tiền.Họ cực kỳ hy vọng Ngu Sở có thể trực tiếp giết bọn chúng, nhưng sợ việc này khiến môn phái của Ngu Sở thêm phiền toái cho nên mới đành cắn rằng không khuyên Ngu Sở ra tay.Lục Ngôn Khanh, Thẩm Hoài An và các đệ tử một số môn phái xen lẫn trong dân thường chứng kiến được cũng không biết Ngu Sở quyết định thế nào.Hầu Xương nói có đạo lý, tuy đúng là bọn chúng làm người khác chán ghét nhưng một hơi giết cả mười một người, đối với một tiên môn chính phái mà nói quả thực là trí mạng.
Truyền ra ngoài thì thanh danh môn phái nhỏ Tinh Thần Cung trên chính đạo này cũng bị dính vết nhơ.Ngu Sở coi như không nhận thấy lời bàn tán xôn xao bên cạnh, nàng nhìn về phía đám người đang tụ tập có mấy binh lính tuần tra Vân Thành đang đứng trước người dân, đứng đầu trong số đó là đội trưởng tổ tuần tra.“Đội trưởng Liêu.” Ngu Sở gọi.Tiểu quan quân kinh ngạc khi bị điểm danh, hắn không nghĩ tới việc tên của mình sẽ được một tiên trưởng nhớ kỹ.
Rất nhanh hắn đã đi tới.“Ngu tiên trưởng, mời ngài nói.” Đội trưởng Liêu tôn kính đáp.Ngu Sở nhìn về phía vị đội trưởng Liêu này.“Đội trưởng Liêu, dựa theo pháp luật Vân Thành của các ngươi, những việc làm mấy năm nay của Thiên Cẩu Các nên phán xử thế nào?”“Những tên này khinh nam bá nữ, hàng năm cướp đoạt tài sản của dân chúng, chỉ cần lấy hành vi phạm tội khinh bạc nữ tử dù không chém đầu cũng cần phạt 40 gậy.” Đội trưởng Liêu oán giận giãi bày, “Nếu không phải bọn chúng ỷ vào thân phận tiên trưởng làm bậy làm bạ thì chúng tiểu nhân cũng không cần phải chịu đựng lâu như vậy.”Ngu Sở nhìn sang Hầu Xương, khóe miệng nàng gợi lên ý cười lạnh lùng.“Vậy cơ hội của mọi người tới rồi.”Cơ hội?Trong chốc lát mọi người chưa rõ ý của Ngu Sở cho đến khi cảm giác được chân khí vây quanh mình bỗng nhiên siết chặt lại thì Hầu Xương mới đột nhiên nghĩ tới một chuyện.Chính bản thân gã không thể tin được phỏng đoán trong lòng mình.Không có khả năng này, nữ tu trước mắt nhìn qua cũng không có khí tràng đại tiên cao giai, nàng ta không có khả năng làm được trận pháp như vậy, không ---Trong nháy mắt đó, tất cả mọi người không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy không khí nơi đây trở nên loãng đi, một loại áp lực cực kỳ lớn từ giữa phóng thích ra bên ngoài khiến cho bọn họ không mở được mắt.Người dân lui về sau vài bước, khi mọi người mở mắt lần nữa thì phát hiện văn tự rườm rà lóe sáng trên mặt đất đang dần dần biến mất.Các đệ tử Thiên Cẩu Các không chuyện ác nào không làm người nghiêng người ngã, có người thống khổ kêu lên, thoạt nhìn hơi thở chỉ còn thoi thóp.Có mỗi Hầu Xương còn ở trạng thái tốt nhất, ánh mắt gã dại ra, miệng lẩm bẩm gì đó, chốc lát miệng phun ra một ngụm máu tươi, giống như bị khó thở công tâm vậy.“Ngày thường các ngươi ám toán các tu sĩ cấp thấp, ức hiếp dân thường.
Tuy không làm hại chết ai nhưng đối với sự thương tổn gây ra cho họ, khiến người dân khó an ổn thì không có cách nào dùng từ ngữ tới đền bù được.”Ngu Sở nhìn quét qua những tên này rồi lạnh lùng quyết định, “Nếu tội không đáng chết thì hôm nay ta đoạt đi linh căn của các ngươi, phế các ngươi căn cơ để các ngươi trở lại làm người thường, ngẫm lại xem những hành động trước đây của mình ra sao.
Quãng đời còn lại của các ngươi như thế nào toàn bằng ý của dân!”Nàng lại nhìn sang đội trưởng Liêu rồi mở miệng giao đãi, “Hiện giờ bọn chúng không còn là người tu tiên nữa, người thường phạm pháp sẽ từ nha môn tới quản lý, các ngươi có toàn quyền phụ trách giải quyết.”Đội trưởng Liêu và dân chúng dại ra một lúc đến khi họ ý thức được chuyện gì xảy ra thì ngay sau đó đều hoan hô lên.“Cảm ơn tiên trưởng, cảm ơn tiên trưởng!”Trong tiếng hoan hô của người dân Vân Thành, binh lính tuần tra tiến lên túm lấy từng tên đệ tử Thiên Cẩu Các.Hầu Xương giãy giụa, một bên nôn ra máu một bên trừng mắt Ngu Sở đang đứng trước mặt, gã cắn răng nói, “Ngươi không muốn buông tha chúng ta, đây là ngươi muốn mượn đao giết người! Ngươi muốn dùng cách này để giết bọn ta!”Thanh danh của Thiên Cẩu Các không có tiếng tăm gì trong Tu Tiên giới nhưng người dân Vân Thành ai ai cũng biết thì có thể tưởng tượng được mấy năm nay Thiên Cẩu Các bắt nạt dân chúng nhiều ra sao.Để bọn chúng rơi vào tay người dân rất có thể trước khi đến được nha môn đã bị các bá tánh mang lòng đầy căm phẫn giải quyết rồi.Ngu Sở đối mắt với con ngươi đỏ bừng của Hầu Xương, nàng mỉm cười.“Nếu không làm chuyện trái với lương tâm thì sợ gì chết?”“Ngươi, ngươi là đồ độc phụ, ngươi là đồ độc phụ --- a!”Các đệ tử Thiên Cẩu Các bị binh lính tuần tra dẫn đi xuyên qua dân chúng đang đứng nhìn, tiếng rống giận của Hầu Xương còn chưa kịp vang lên đã truyền tới tiếng kêu thảm thiết, không biết ở giữa người dân đang vây quanh đã trải qua những gì mà tiếng động tắt dần.Để một đám cặn bã ỷ vào được ít cơ duyên đi ức hiếp bá tánh nhỏ yếu chết trong tay người dân còn đau đớn hơn nhiều so với việc bị Ngu Sở trực tiếp giất chết.Đợt đến khi các đệ tử Thiên Cẩu Các bị áp giải đi thì đường phố mới an tĩnh trở lại, những người dân và các đệ tử môn phái khác vẫn chưa rời đi mà nhìn chăm chú vào ba thầy trò.Ngu Sở nhìn về phía mọi người, chỉ nhìn qua là có thể nhìn thấy có nhiều đệ tử ở các môn phái khác nhau.
Đôi mắt của họ đều nhìn chằm chằm vào nàng, có khinh ngạc trước vẻ đẹp của nàng, có gật mình, cũng có tâm sự nặng nề.Nàng biết sau hôm nay, tên tuổi của Tinh Thần Cung sẽ ở trong tai của trưởng lão các môn phái.Họ không có khả năng im lặng giống như trước được nữa.
Nhưng có một việc Ngu Sở đã nghĩ kỹ mà nàng không thể không làm.Nàng muốn cho các môn phái lớn nhỏ khác biết rằng, quanh Vân Thành có ngọa hổ tàng long, người không ngay thẳng nếu không muốn rơi vào kết cục giống Thiên Cẩu Các thì tốt nhất đừng đến Vân Thành dương oai!***Dương oai: phô bày uy thế để đe dọa uy hiếp người khác.Mười một tên Thiên Cẩu Các có bốn kẻ trong đó bị trọng thương lần trước, mới khỏi hẳn đã tới báo thù lại bị thương lần thứ hai, không còn thể chất tu tiên bảo hộ, đêm đó tính mạng đã không còn.Còn Hầu Xương và những người còn lại đúng như dự đoán không sống qua mấy ngày, người nhà của cô nương bị khinh bạc và những bão bản bị bắt nạt bao nhiêu năm qua đồng loạt vọt vào nhà tù, có thù báo thù có oán báo oán, mấy tên khất cái Vân Thành cũng đi theo đạp mấy cái.Sự kiện Thiên Cẩu Các kết thúc cũng là lúc tin tức về chuyện này bắt đầu tản ra khắp Tu Tiên giới.
Không ít trưởng lão các môn phái bắt đầu thảo luận về nó.Môn phái nhỏ vô danh ở Tu Tiên giới nhiều không đếm xuể nhưng bỗng nhiên xuất hiện như Tinh Thần Cung, hơn nữa thủ đoạn của chưởng môn sạch sẽ trôi chảy có thực lực không thấp, còn mang theo hai đệ tử giống như có thiên phú cực cao lại dễ dàng hấp dẫn người khác để ý tới.Không ít người muốn biết về lai lịch của Tinh Thần Cung là gì.Các môn phái lớn thảo luận với nhau, còn phái người đi mở họp nhưng kết quả không ai phát hiện được dấu vết để lại của Tinh Thần Cung.Môn phái coi trọng chuyện này nhất đó là Độ Duyên Phái và Thanh Sơn Môn, hai môn phái này là môn phái lớn nhất trong khu vực bán kính một trăm km tính từ Vân Thành, thường ngày thay nhau tiếp quản địa giới phụ cận.Bỗng nhiên xuất hiện môn phái mới thần bí lợi hại ngay dưới mí mắt mình, còn trách phạt Thiên Cẩu Các không chuyện ác nào không làm trước mặt mọi người khiến hai vị trưởng môn bị vả mặt và cảm thấy có nguy cơ.Độ Duyên Phái và Thanh Sơn Môn phái ra rất nhiều đệ tử, lấy Vân Thành làm trung tâm hướng khắp các phía đi tìm kiếm vị trí của Tinh Thần Cung.Theo lý mà nói, người của Tinh Thần Cung xảy ra chuyện ở Vân Thành thì đáng lẽ cũng nên ở phụ cận nhưng các đệ tử của hai môn phái lớn đó vẫn không tìm ra.Trong khi các đồ đệ của hai môn phái đi lục soát cách sương mù càng ngày càng xa thì trong kết giới, lần đầu tiên Ngu Sở khá là nghiêm túc mở họp với ba đệ tử.Vì chuyện này mà thậm chí họ còn đi lên đại điện.“Lần này có thể xem như là lần đầu tiên chúng ta lộ diện nhưng năm tiếp theo ta hy vọng các con vẫn giữ yên lặng, cố gắng tu luyện.” Ngu Sở dặn dò, “Mỗi lần đi Vân Thành thì để cho Lục Ngôn Khanh phụ trách.
Trước mắt chỉ có con có năng lực che giấu hành tung mà thôi.”“Vâng ạ.” Ba đồ đệ đồng thanh nói.Ngu Sở nhìn sang Thẩm Hoài An thì chỉ thấy y đang an tĩnh quỳ bên cạnh Lục Ngôn Khanh và Cốc Thu Vũ.Nàng mở miệng hỏi, “Hoài An, con không có gì phản đối sao?”Thẩm Hoài An ngẩng đầu vô tội hỏi lại, “Vì sao phải phản đối ạ? Sư tôn nói cái gì cũng đúng.”Nếu là trước đây, dù tiểu gia hỏa này có biết rõ đi chăng nữa cũng sẽ mở miệng chơi xấu.
Không phải do bản tính hài tử mà chỉ cảm thấy Ngu Sở bất công với Lục Ngôn Khanh, sẽ giận dỗi càng nghĩ bản thân phải nỗ lực hơn.”Hiện giờ Thẩm Hoài An quá an tĩnh, an tĩnh đến mức không giống y trước đây.Trước đây Ngu Sở cảm thấy có lúc y làm người khác đau đầu, giờ đây bỗng nhiên hiểu chuyện ngược lại không có thói quen.Những việc sau đó làm cả ba người Ngu Sở càng không thích ứng được, trước kia khi chỉ có Ngu Sở và Lục Ngôn Khanh ở chung, Chủ Phong hơi quạnh quẽ, là Thẩm Hoài An hoạt bát mang trùng theo đuôi Tiểu Cốc thay đổi cục diện này khiến môn phái vô cùng náo nhiệt, ngẫu nhiên hai đứa gây họa cũng thấy đáng yêu.Hiện tại Chủ Phong lại an tĩnh như xưa.
Thẩm Hoài An không còn gây họa nữa, không còn kêu ca quát tháo, cũng không còn tràn đầy sức sống bắn ra bốn phía.Dường như y thật sự trưởng thành, đả tọa tu luyện đâu vào đấy, không còn lười biếng kêu khổ kêu mệt.
Y yên tĩnh học tập thư pháp, sẽ không còn tức giậm chân vì tiến bộ chậm chạp, thậm chí cũng không còn ồn ào muốn luyện kiếm, rất giống Lục Ngôn Khanh thứ hai.Vậy phải làm sao bây giờ?Không chỉ có Ngu Sở sầu, Lục Ngôn Khanh và Tiểu Cốc cũng phát sầu.Mọi người không phải không nghĩ để Thẩm Hoài An trưởng thành hơn, mà hiện tại y biểu hiện nghe lời như vậy giống như là bị chuyện kia kích thích đến khiến y phong phế trái tim mình, đây không phải là chuyện tốt gì.Cần có người mở cửa trái tim cho Thẩm Hoài An và cùng nhau tâm sự.
Ngu Sở không thích hợp làm nhân vật này, nàng là trưởng bối, thiếu niên sẽ không dễ dàng mở lòng, chỉ có bạn cùng lứa tuổi mới dễ làm y không đóng kín nữa, có thể buông lỏng hơn.Vì thế Tiểu Cốc thành hy vọng của cả nhà..